Khu vui chơi đáng sợ

Chương 167

 Translator: Nguyetmai 
 
 Nói chuyện với anh Long vài câu, Phong bất Giác liền offline. Dù sao anh tạm thời không thể gia nhập đội ngũ. Vừa hay nhân khoảng thời gian này, anh ra khỏi cabin game hít thở không khí, chuẩn bị bữa tối.  
 
 Chơi một ván mô thức tàn sát 2V2 và một ván hình thức sinh tồn tổ đội không được tính qua map, thời gian cũng đã đến giờ cơm. Tuy nói là ăn cơm, chứ bản chất vẫn là mì sợi thôi...  
 
 Nghe biên tập nói, thù lao quay chương trình truyền hình mấy ngày tới sẽ được chuyển vào tài khoản. Có điều "mấy ngày tới" rốt cuộc là chỉ ngày nào thì hoàn toàn không rõ.  
 
 Cho nên bây giờ mỗi khi Phong Bất Giác về ăn cơm, theo bản năng sẽ đến trước máy tính, kiểm tra xem tiền trong thẻ ngân hàng đã tăng lên hay chưa. Nếu trong thẻ có tiền, chắc chắn anh sẽ lên mạng đặt cơm ngay lập tức.  
 
 Đương nhiên rồi, kết quả kiểm tra lần này vẫn là... Không có.  
 
 Phải nhắc lại một chút, Phong Bất Giác không có thẻ tín dụng. Ở thời đại của anh, việc mở thẻ tín dụng trở thành một việc khá phức tạp. Đầu thế kỷ hai mươi mốt, tỷ lệ lừa đảo thẻ tín dụng chiếm trên 80% trong những vụ án lừa đảo kinh tế. Trong đó những vụ án lợi dụng tính năng thiết bị POS* tiến hành lừa gạt thẻ chiếm đến chín phần. Cho dù ở thời đại giám sát mạng ID toàn dân sau khi máy tính quang học đời thứ ba xuất hiện, thì tỷ lệ này vẫn không có sự giảm thiểu rõ rệt.  
 
 (*) POS hay PoS là một thuật ngữ viết tắt của Point of Sale (hay point-of-sale, hoặc point of service). Nó sử dụng cho các shop bán lẻ (retail shop), tại quầy thanh toán tiền (check out counter) trong shop, hay là một vị trí có thể thay đổi được khi mà giao dịch xuất hiện trong loại của môi trường kiểu này. Thêm nữa, point of sale thỉnh thoảng đáp ứng giống như một hệ thống tính tiền (electronic cash register system). PoS được sử dụng trong các nhà hàng ăn uống, khách sạn, sân vận động, casino, nói chung nó thích hợp cho môi trường bán lẻ- tóm lại, nó là thứ phục vụ cho việc bán hàng, một điểm bán hàng trong một hệ thống bán hàng (point of sale system).  
 
 Trong tình huống cơ chế sử dụng máy POS không thể thay đổi hay thay thế, chính phủ đành phải thiết lập quy định pháp luật, tiến hành hạn chế nhất định về mặt mở thẻ tín dụng. Tuy nói hoàn toàn ngăn chặn lừa đảo thẻ tín dụng là không thể, nhưng quản lý nghiêm ngặt hơn rõ ràng là có hiệu quả.  
 
 Công dân như Phong Bất Giác, nói dễ nghe một chút thì là tác giả, nói khó nghe một chút thì là dân thất nghiệp, nói vừa phải thì là người làm việc tự do.  
 
 Bảo hiểm y tế tự mua, tiền dưỡng lão tự nộp, còn tiền mua nhà gì gì đó, ha ha…  
 
 Công dân trong trường hợp này đành phải xin mở thẻ tín dụng hạn mức cực thấp, hơn nữa cùng một cái tên không được mở quá ba thẻ. Với tính cách của Phong Bất Giác, dĩ nhiên không có hứng thú với chuyện này, nếu thật sự gặp tình huống cấp bách, chỉ mấy nghìn tệ lẻ mua đồ vặt vãnh dăm ba tuần này, anh trực tiếp hỏi mượn người khác là xong thôi.  
 
 Trong ngành tiểu thuyết gia, hầu hết là sống kham khổ, trong đó những người phát tài chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn phần lớn mọi người sống có khi còn không bằng Phong Bất Giác. Ít ra anh Giác còn nuôi sống bản thân một cách lười biếng. Thật không biết bên ngoài có bao nhiêu thanh niên nhiệt huyết ôm ấp giấc mộng văn chương, còn phải sống cảnh một ngày không viết chữ thì tháng sau sẽ bị đói bụng. Phải chịu đựng ánh mắt khinh thường từ người thân bạn bè, còn có cảm giác có tài không gặp thời, sự nhiệt tình trong việc kể chuyện dần biến thành thói quen gom cho đủ chữ. Thái độ đối với các tác giả khác thì từ ngưỡng mộ chuyển thành đố kỵ và thù hằn. Họ sáng tác với trạng thái cáu gắt từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng phí hoài cả tuổi thanh xuân mới phát hiện ra mình đã vào nhầm ngành.  
 
 Môi trường xã hội rộng lớn, đã quyết định dân hành nghề viết lách không thể không cúi đầu và thỏa hiệp trước một số quy tắc thương mại. Thói đời ngày nay, muốn nổi tiếng trong bất cứ ngành nghề nào, phấn đấu thôi thì chưa đủ, kể cả có được thành công nhất định thì cũng chỉ đủ ăn mà thôi. Thành công lớn lao chỉ thuộc về một nhóm rất ít người. Còn những người phấn đấu mà không thành công, hoặc không phấn đấu, thì đúng là chết đói, hơn nữa còn chết đói một cách nhục nhã, bởi vì suy nghĩ bây giờ đã không còn ai đồng tình với kẻ thất bại.  
 
 Viết tiểu thuyết thì cũng phải nghĩ đến cuộc sống hiện thực. Tiền bạc đã trở thành quy tắc chuẩn đầu tiên để đánh giá giá trị của một người đàn ông trong xã hội này. Cho dù người này là nhà giàu mới nổi, cậu ấm cô chiêu, hay là tham quan ô lại. Cho dù người này là một tên cặn bã, cho dù tất cả mọi người đều biết tiền của hắn có lai lịch bất chính, cho dù hắn điên cuồng mất trí, tâm lý biến thái, chỉ cần một ngày hắn chưa bị nhốt lại, như thường lệ vẫn sẽ có người dán cái mặt hot đó lên.  
 
 Thường nói khi nghèo khổ không người thăm hỏi, lúc giàu sang thì khách khứa đầy nhà. Cho dù là thời đại nào, thì đạo lý này cũng không thay đổi.  
 
 Giống như đa số những bạn trẻ giai cấp trung lưu ở thời đại này, Phong Bất Giác cũng thường ca thán mình sinh nhầm thời. Nếu sớm hơn, về thời dân quốc, chắc sẽ hợp với người lăn lộn như anh. Nếu muộn hơn, chờ đến thời đại ngoài bộ não ra thì toàn bộ cơ quan của con người đều được thay thế bằng máy móc, uống hai lít dầu máy là có thể thay thế đồ ăn trong vòng nửa năm, là anh có thể hưởng thụ một chút bình đẳng hòa bình thật sự.  
 
 Nhưng thật đáng tiếc, anh đang sống ở thế kỷ hai mươi mốt, cái này gọi là sống ở trong chuồng. Ở thời đại này, mượn lời thoại trong bộ phim điện ảnh nào đó: "Trong thế giới của người trưởng thành, không có việc gì dễ dàng cả." Thật ra cuộc sống của các bạn trẻ hiện giờ đều không dễ dàng gì...  
 
 Phong Bất Giác cũng coi như là người suy nghĩ thoáng, cứ vậy mà sống. Cần nấu mì thì nấu mì, cần ăn mì thì ăn mì, nói không chừng một ngày nào đó trong bộ não lại có thứ gì đó bùng nổ, đầu xuôi đuôi lọt. Cũng có thể nổ xong rồi sẽ làm cho anh hóa thân thành Mutant*, từ đó lên như diều gặp gió... Đều có khả năng mà. Tóm lại một câu thôi, nếu con người không quá hài lòng với cuộc sống, thì bất cứ nhân tố nào có thể thay đổi tình trạng hiện giờ đều có thể trở thành chuyện đáng để chờ đợi.  
 
 (*) Bộ phim siêu anh hùng kinh dị của Mỹ.  
 
 "Mấy ngày nay, chất lượng không khí thành phố S đã tốt trở lại, ô nhiễm mức độ nặng có hy vọng chuyển thành ô nhiễm mức độ trung bình..."  
 
 "Kế hoạch xây dựng bãi đỗ xe ở tuyến tàu điện ngầm số 9 đã bị trì hoãn vì sự cố công trình..."  
 
 "Một cô gái mười lăm tuổi vì muốn mua mẫu điện thoại mới mà tự đăng ảnh lên mạng chào bán đêm đầu tiên..."  
 
 Trong lúc nấu mì, Phong Bất Giác đã bật tivi lên, nghe thấy các loại tin tức trời ơi đất hỡi. Anh tiếp tục làm công việc trong tay một cách lặng lẽ.  
 
 Bận rộn hơn mười phút, anh đã làm xong "bữa tối". Anh lại tắt tivi, lấy một chai tương lạc từ trong tủ lạnh, rồi ngồi lại trước máy tính, ngáp một cái, nói: "Lâu lắm rồi chẳng nghe được một tin tốt nào từ thời sự, lẽ nào là do uy tín của giới truyền thông năm nào cũng giảm, bản thân họ cũng cảm thấy đưa tin tích cực sẽ có hiệu quả ngược lại sao..."  
 
 Ngoài thời sự ra, về cơ bản Phong Bất Giác rất ít khi xem chương trình truyền hình. Bởi vì chương trình của đài truyền hình được yêu thích nhất hiện giờ chính là tìm một đám người ngồi ở đó tự tiết lộ chuyện riêng tư, cãi nhau ngay trước mặt khán giả toàn thành phố thậm chí là cả nước, từ đó thu hút sự chú ý. Cứ đến giờ ăn tối, là các kênh toàn là những vụ việc tào lao bậy bạ, muốn tìm một chương trình bổ ích cũng không có. Còn phim truyền hình hả, chính là giết hết quỷ thì giết quốc quân, giết hết quốc quân lại giết quỷ. Phong Bất Giác rất muốn viết một bức thư nói với những biên kịch kia: Đề nghị các vị có rảnh thì viết mấy kịch bản chống lại người Philippines hay người ngoài hành tinh, thay đổi mạch suy nghĩ một chút, chưa biết chừng mấy người sẽ nổi tiếng đấy.  
 
 Anh vừa ăn mì, vừa mở trang chủ của công ty Mộng. Vốn dĩ anh định chuyển luôn đến trang của "Khu vui chơi đáng sợ", nào ngờ thoáng nhìn thấy thông tin rất thú vị ở góc của trang chủ.  
 
 "Sản phẩm game online thứ hai của công ty chúng tôi đang được nghiên cứu phát triển, dự kiến tháng năm sẽ đưa ra bản Close Beta." Phong Bất Giác nhìn dòng tin kia lẩm bẩm: "Tên game tạm đặt là... [Tư duy điên cuồng]? Loại hình là thẻ bài đối chiến."  
 
 Anh nuốt một miếng mì vị lạc: "Game đầu tiên vừa mới Open Beta, mà đã công bố tiến độ nghiên cứu phát triển game mới, các loại quyết sách của công ty Dream này đúng là khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi... Nếu đổi lại công ty khác, nếu còn chưa kiếm được đầy túi từ tựa game "Khu vui chơi đáng sợ", sao có thể nghiên cứu phát triển game mới được? Đây chẳng phải là tự cạnh tranh với chính mình hay sao?  
 
 Dòng tin này chỉ có một hàng chữ, cũng không đăng hình cắt hay thông tin cụ thể hơn về game. Theo một ý nghĩa nào đó, đây gọi là clickbait*... Nhưng cách làm này lại dụ dỗ thành công rất nhiều người chơi. Khi Phong Bất Giác chuyển đến diễn đàn game "Khu vui chơi đáng sợ", liền thấy có rất nhiều topic thảo luận về "Tư duy điên cuồng".  
 
 (*) Clickbait có nghĩa là "mồi cho nhấp chuột". Đó là một liên kết lôi kéo bạn nhấp vào. Nó được tạo ra để kiếm tiền hoặc tăng lượt xem cho trang web.  
 
 Đương nhiên, ngay cả thông tin từ nhà phát hành còn chẳng có hình ảnh hay sự thật, thì rõ ràng giữa người chơi thuần túy YY rồi. Nhóm người đưa ra tin đồn chẳng biết từ đâu tìm được một vài bức ảnh tào lao, giả mạo hình cắt trong game, tự xưng mình có thông tin nội bộ, vân vân. Những người quản lý dường như cũng chẳng buồn quan tâm. Hôm nay là ngày đầu tiên đưa ra thông tin, họ sẽ không làm mấy chuyện dập tắt nhiệt tình của game thủ, có nhiều thông tin giả chứng tỏ người chơi có hứng thú.  
 
 "Thực hư game thủ nổi tiếng của phòng máy Giang Hồ [Cuồng Tông Kiếm Ảnh] ăn gian." Phong Bất Giác nhanh chóng bị thu hút bởi một topic như vậy.  
 
 Đây còn là tin hot, lượt truy cập đã đạt hơn một trăm nghìn, bình luận cũng đã gần trăm trang.  
 
 Người đăng topic là acc clone, tên toàn là chữ cái tiếng anh, hơn nữa cảm giác như người này viết bừa. Tuy không có nhiều kinh nghiệm diễn đàn, nhưng lật giở một số lời bình luận của người này trước đó, ngoài mấy topic vớ vẩn, không khó để nhận ra tài khoản này chính là người phát ngôn của phòng máy Thi Đao.  
 
 Phong Bất Giác lại có hứng thú xem nội dung của topic này, những gì đối phương nói rõ ràng là phó bản mà anh đã chơi trước đó.  
 
 "Tôi và đồng đội của tôi từ khi vào phó bản cho đến khi bị thua trong game tàn sát, cơ bản còn không nhìn thấy mặt mũi đối phương. Đối phương biến mất trong hoàn cảnh map đã đóng, cái map này có hiệu quả tiêu hao giá trị HP, nhưng giới thiệu cốt truyện đã nói rõ rồi, bên ngoài map có hiệu quả tiêu hao nghiêm trọng hơn! Tôi đã đợi rất lâu trong map, và sử dụng không chỉ một lọ thuốc bổ sung giá trị HP, xin hỏi [Cuồng Tông Kiếm Ảnh], nếu như anh không gian lận thì sao có thể sống lâu hơn được? Đừng nói với tôi là trong balo của anh toàn là thuốc bổ sung giá trị HP, hay nói với tôi anh là game thủ sở trường Trị liệu nhé. Nói những lời ấy bản thân anh có tin được không!"  
 
 Topic này có rất nhiều điểm không nói rõ, cũng là cố ý để... Dù sao mấy topic bôi nhọ người khác cái là để nói ra nhưng điều có lợi cho mình, những gì bất lợi thì không nhắc đến dù chỉ một chữ, hoặc nói giảm đi. Điều đáng an ủi duy nhất là, người này chỉ nhắc đến tên của Cuồng Tông Kiếm Ảnh, không đưa ra ingame của Phong Bất Giác. Dĩ nhiên rồi, người đăng topic cũng không nhắc đến ID của hắn ta và đồng đội, những chuyện liên quan tới Thi Đao cũng không nhắc đến một chữ nào. Lý do thật nực cười - "Thế lực phòng máy Giang Hồ lớn, tôi sợ bị trả thù".  
 
 Phong Bất Giác đọc xong chỉ thấy buồn cười, kể cả đứng ở góc độ người ngoài cuộc không hiểu chuyện gì, thì trong topic này cũng có rất nhiều điểm không thể không suy xét kỹ. Hơn nữa, cho dù đúng là Cuồng Tông Kiếm Ảnh gian lận đi nữa, người này không liên hệ với chăm sóc khách hàng để tố cáo, mà chạy lên diễn đàn làm gì?  
 
 Bây giờ coi như Phong Bất Giác đã hiểu tại sao Cuồng Tông Kiếm Ảnh không muốn chờ để gặp người của Thi Đao tới vậy. Những mánh khóe ngoài game này không thể coi là cao minh, nhưng đủ để bôi nhọ người khác.  
 
 Kéo xuống dưới đọc, nội dung topic càng ngày càng đặc sắc, bảo sao lại spam được nhiều trang bình luận như vậy. Có rất nhiều người là thủy quân trên diễn đàn của Thi Đao gây rối trong đó, phụ họa lời của người mở topic. Ví dụ như: "Đúng vậy đúng vậy, Cuồng Tông Kiếm Ảnh có giỏi thì ra đối chất đi! Người của phòng máy lớn thì có thể tùy tiện bắt nạt người chơi thường chúng tôi sao? Hay là biết mình đuối lý nên không dám xuất hiện?"  
 
 Logic này đúng là kỳ cục, lúc Phong Bất Giác offline nhìn thấy Cuồng Tông Kiếm Ảnh vẫn còn đang trong game, ai biết được đám người này thua một trận game tàn sát là lập tức lên diễn đàn gây sóng gió. Cho dù phòng máy Giang Hồ có người đọc được và thông báo cho Cuồng Tông Kiếm Ảnh, thì với tính cách của tên đó, chắc anh ta cũng sẽ không xuất hiện nói lý đâu. Chó cắn người, người không thể cắn chó. Nếu như gặp phải đám thủy quân chửi bới trên diễn đàn, một số nhân vật lớn nào đó sẽ phải ra mặt giải thích, những nhân vật lớn đó ngoài việc giải thích ra thì không cần làm gì hết.  
 
 Ngoài ra cũng có rất nhiều game thủ bị kích động cực kỳ phẫn nộ ở đó phụ họa, rõ ràng trước khi đọc topic mọi người đều không biết Cuồng Tông Kiếm Ảnh là ai, cũng chưa từng nghe nói đến phòng máy Giang Hồ. Đọc topic rồi thì làm như thù hận lớn lao lắm vậy, bắt chước y chang.  
 
 Đương nhiên, cũng có người có ý kiến ngược lại, còn đưa ra nghi vấn, ví dụ "Người mở topic dùng ID thật để nói chuyện, sợ bị báo thù cũng được coi là lý do sao?", "Lời nói một phía không đáng tin", "Bạn có chắc phó bản đó không có cơ quan nào khác không? v.v... Đối mặt với những bình luận này, dĩ nhiên người của Thi Đao sẽ lựa chọn phớt lờ, hoặc xảo biện một chút, hoặc mở miệng phun ra, nói đối phương là thủy quân của phòng máy Giang Hồ... Cái nghề thủy quân là cần phải rèn luyện tố chất nghề nghiệp.  
 
 Cứ kéo xuống dưới, qua khoảng ba mươi trang, thì bình luận bắt đầu nhảm nhí, kiểu như "Ngồi chờ sự thật", "Tôi chỉ tạt qua thôi, "Kiên cường vây xem, coca hạt dưa đã có sẵn" v.v bình luận kiểu này cực kỳ nhiều. Số còn lại là số ít những người ở đó bàn luận anh một câu tôi một câu.  
 
 Đây cũng là thói quen của người thường khi lướt diễn đàn đọc tin. Có ít nhất 50% số người đọc tin chỉ đọc trang đầu, tuyệt đối không mở phía sau, trừ phi topic đó là livestream hay toàn là ảnh gái đẹp thì họ mới phá lệ... Chưa đến một nửa số người còn lại, cùng lắm cũng chỉ mở mấy trang đầu, nếu không có tiến triển gì mới, họ cũng chẳng buồn xem bình luận qua lại giữa những người khác.  
 
 Chỉ có chưa đến 10% số người sẽ giở từng trang từng trang của topic, và liên tục cập nhật. Một số là vì thật sự có hứng thú với nội dung và kết quả, một số quan tâm đến lời bình luận của mình có bị người khác phản bác hay trích dẫn không, còn một số là vì nghiện đọc...  
 
 Phong Bất Giác có thể dùng tay trái ăn cơm, anh không phải người thuận tay trái, tay trái viết chữ cũng khó khăn, nhưng tay trái của anh có thể cầm đũa. Dùng tay trái ăn cơm, dùng tay phải điều khiển chuột, là một môn kỹ thuật mà anh luyện theo ý thức. Nhờ có kỹ thuật này, đã giúp anh cùng lúc ăn hết bát mì trước mặt, đồng thời cũng đọc xong bài đăng.  
 
 "Ừm... Vô tình đọc hết rồi." Phong Bất Giác thật sự rất ghét chuyện cãi nhau, anh cảm thấy đó là một chuyện vô nghĩa. Thế giới này có công đạo, có sự thật, chỉ có những người không chịu nhận sai, không chịu thiệt mới chọn cách quấy rối hoặc giở thủ đoạn.  
 
 "Đúng là không nên xem, ảnh hưởng tâm lý." Phong Bất Giác bưng bát lên, dùng giấy ăn lau máy tính, sau đó xuống bếp dọn dẹp một chút.  
 
 Anh không nằm ngay vào cabin game, vì vừa ăn cơm xong nên anh muốn vận động một chút, ví dụ như... Tắm cho thú cưng gì gì đó.  
 
 Thế là, anh chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Arthas. Nó vốn đang ngủ gà ngủ gật trên ghế sofa với dáng nằm bò hình chữ đại, bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sát khí, giật mình ngồi dậy, quay đầu nhận lấy ánh mắt của Phong Bất Giác... 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status