Khu vui chơi đáng sợ

Chương 220: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (35)



Editor: Nguyetmai

Lúc này, dù Atobe có tránh né được về ý thức thì cơ thể cũng tránh không được.

Chiếc quạt giấy đó kẹp gió gào thét kéo tới, khó khăn lắm anh ta mới giơ được hai tay lên chắn trước người.

Phập một tiếng, mũi quạt đâm trúng cánh tay Atobe. Giây phút đó, Atobe chỉ cảm thấy trước cánh tay mình có một luồng lực ào tới, đẩy cơ thể anh ta lùi lại phía sau một bước.

Ở phần trước đã từng nhắc đến, đạo cụ phòng ngự Atobe mặc trên người cũng khá tốt, khả năng phòng ngự rất cao, cho dù là phi tiêu của Sử Yên Nhiên cũng có thể chặn lại được. Lúc này Đường Sỹ Tắc phẩy quạt một cái, uy lực cũng tương đương với đòn tấn công lúc đó. Nhưng khi Atobe trúng phi tiêu là bị tập kích sau lưng, còn lúc này lại là chặn chính diện. Do đó anh ta không cảm thấy đòn này mạnh lắm, tổn thất giá trị HP chẳng nhiều bằng lúc như trước.

"Sao lại thế được chứ?" Trong lòng Đường Sỹ Tắc vô cùng kinh ngạc, đòn thăm dò vừa rồi hắn ta chưa nhìn thấy đối phương có bất cứ động tác phòng ngự nào. Theo lẽ thường mà nói hoàn toàn không dùng nội lực mà tiếp một chiêu đó như vậy, chắc chắn sẽ gãy tay. Nhưng cái tên họ Kim này lại chỉ hơi lui lại phía sau một bước, hai cánh tay vẫn còn nguyên, dường như không hề bị thương gì hết.

"Không thể nào!" Đường Sỹ Tắc không tin, tiếp tục tấn công lần thứ hai.

Đường Sỹ Tắc từ nhỏ mắt sáng tay chân nhanh nhẹn, tâm tư trong suốt, hơn hai mươi tuổi đã luyện được một thân công phu "Niêm Hoa Thủ". Thập Tam Lô Niêm Hoa Thủ của hắn ta có tất cả ba mươi chín kiểu biến hóa, chú trọng vào tốc độ nhanh, chính xác cao, linh hoạt, khéo léo, hiểm độc, phối hợp với nội công và độc thuật độc môn của Đường Môn, có thể nói là như hổ thêm cánh. Tuy nói là về uy lực tấn công trực tiếp còn không sánh được với khí thế Long Trảo Thủ của Thiếu Lâm, nhưng tốc độ, sự xảo quyệt, tấn công chớp nhoáng và khả năng mang theo gió độc khi xuất chiêu của Niêm Hoa Thủ có thể nói dù không chiếm được cái danh nhất tuyệt võ lâm thì cũng phải kiêng nể hắn ta ba phần.

Nhưng mà… Atobe lại không hề hay biết những chuyện này.

Khi Mộ Dung Dĩnh nói cho anh ta về những kiến thức bình thường trong giang hồ, nếu như đề cập đến các nhân vật giang hồ, cô ta sẽ chỉ nói tên, danh hiệu, thân phận và đại khái sở trường là loại công phu nào. Cô ta không thể nói ra được những chuyện kiểu như chiêu thức, đặc điểm, bao gồm cả cách phá giải được. Nếu như nói cả những cái đó thì đừng nói là một buổi chiều, dù là mười buổi chiều cô ta cũng không nói hết được. Huống hồ những thông tin kiểu này đã không còn nằm trong phạm trù "kiến thức giang hồ thông thường" nữa rồi, có thể liên quan đến sự an toàn tính mạng của người khác.

Cho nên trước đòn tấn công tiếp theo của Đường Sỹ Tắc, Atobe vẫn đối phó theo cách thông thường. Anh ta thấy thực lực của vị Đường thiếu gia này rất bình thường, dường như còn không mạnh được bằng Sử Yên Nhiên, sức tấn công hoàn toàn nằm trong phạm vi bản thân có thể chịu đựng được.

Chỉ trong chớp mắt đã ra mấy chục chiêu, Đường Sỹ Tắc càng đánh càng nhanh, nhưng trong lòng hắn ta càng ngày càng kinh ngạc: Môn đạo tu luyện luyện của tên họ Kim là cái quỷ gì? Tay không đỡ quạt của ta. Chỉ thủ chứ không công, cũng hoàn toàn không thể hiện nội lực gì cả. Tấn công lên người hắn lại giống như đánh vào loại áo giáp nào đó… Cho dù là Kim Chung Trảo ở cảnh giới cao nhất cũng không đến mức không cần phải vận khí mới thi triển được pháp môn chứ? Chẳng lẽ tên tiểu tử này thật sự là mình đồng da sắt?

Bỗng nhiên một bóng người xen ngang vào, ra liên tiếp ba chiêu, nghiêng người một cái, sau đó cánh tay vươn ra nắm chặt cổ tay Đường Sỹ Tắc lại.

"Đường thiếu gia." Người ra tay không phải là Công Tôn Lập thì còn là ai nữa chứ. Hắn ở bên cạnh nhìn một lúc, hình như không nhìn ra được là môn đạo nào, cho nên liền nhảy ra ngăn hai người đánh nhau: "Đã đủ chưa hả? Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra vị Kim thiếu hiệp đây đang cố gắng nhường nhịn ngươi hay sao? Nếu ngươi còn cứ cố ép buộc, để Kim thiếu gia phải ra tay thật thì… Hừ, đến lúc đó Công Tôn mỗ ta e là cũng chưa chắc đã ngăn lại được."

Vừa nói xong, đầu Đường Sỹ Tắc dường như nổ đùng một cái, hắn ta cũng như thể hiểu ra tình hình trước mắt là gì, vội vàng quay đầu lại nhìn Atobe: "Ngươi…" Hắn ta nhớ lại chiêu thức mình vừa đánh ra và cách ứng phó của đối phương. Từ đầu đến cuối Atobe chỉ đứng yên tại chỗ, gần như không hề tránh né đòn tấn công của hắn ta, cũng không dịch chuyển vị trí quá nhiều. Khi chặn lại đòn càng không phải sử dụng bất cứ bộ võ công nào, chỉ giơ tay cong chân, "Hay… Phá Kiếm Trà Liêu hay lắm! Đường mỗ khâm phục!"

Đường Sỹ Tắc trợn mắt lườm Công Tôn Lập một cái, sau đó hất tay thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn. Hắn ta bước mấy bước đến trước mặt Atobe, móc ra một chiếc túi giấy hình tứ giác rất nhỏ từ trong đai lưng ra, "Đây là thuốc giải độc trong quạt gió của ta, xin Kim thiếu hiệp nhận lấy."

Atobe nhận lấy túi giấy đó với vẻ mặt đần độn, thực ra khi anh ta nghe thấy câu nói này, mới chú ý đến trạng thái của mình trong thanh menu đã chuyển thành [Trúng độc].

"Ừm… Cảm ơn." Atobe nói cảm ơn theo bản năng, anh ta là người duy nhất trong số bốn người có mặt ở đây không hiểu những chuyện vừa xảy ra là thế nào. Dù sao thì theo như anh ta thấy, chính là NPC họ Đường này không hề có dấu hiệu gì liền từ trung lập biến thành đối địch, rồi lại từ đối địch biến thành thân thiện.

"Tại hạ Đường Sỹ Tắc, nhân xưng Khoái Thủ Niêm Hoa." Đường Sỹ Tắc chắp tay nói: "Chưa biết đại danh Kim thiếu hiệp là gì?"

"Đệch! Lại bắt ông đây lặp lại lần nữa à, hay lắm sao!" Atobe rất không thoải mái trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn ỉu xìu trả lời: "Kim Phú Quý…"

Đường Sỹ Tắc đáp: "Hôm nay là do tại hạ quá đường đột, nếu có đắc tội, mong Kim thiếu hiệp thông cảm." Nói đến đây, hắn ta lại liếc nhìn Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên một cái: "Hôm khác có cơ hội, Đường mỗ sẽ thỉnh giáo Kim thiếu hiệp sau, cáo từ!" Nói xong, hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi bực tức đi.

Sau khi hắn ta rời khỏi phòng, Atobe mới thở phào nhẹ nhõm, uống thuốc giải, giải trừ trạng thái bất thường của mình. Nhìn giá trị Hp của bản thân đã rớt xuống còn 30%, Atobe thực sự có nỗi khổ mà không nói được thành lời.

"Ha ha… Võ công của Kim thiếu hiệp quả nhiên không hề tầm thường." Công Tôn Lập nói: "Đối mặt với Niêm Hoa Thủ Đường Sỹ Tắc, lại có thể lấy chậm đánh nhanh, bất động như núi. Không thể hiện nội lực, không rút binh khí, đã có thể chịu đựng được mọi đòn tấn công từ phía hắn."

"Sự nhẫn nhịn này… Đủ để thấy được công phu bên ngoài của Kim thiếu hiệp đây đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Loại nội công tu vi giống như Đường Sỹ Tắc nếu bị Kim thiếp hiệp đánh trúng một đòn thì chỉ e là sẽ thịt nát xương tan ngay tại chỗ. Hừ… Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nực cười đó, không biết phải trái, không biết là Kim thiếu hiệp đã có lòng tốt tha cho hắn."

"Đám người trong giang hồ này đúng là có trí tưởng tượng vô hạn… Sao lại nhìn ra là mình đang nhường hắn ta cơ chứ… Hơn nữa còn tự bổ não đến mức độ này nữa…" Atobe đang gào thét trong lòng, thì ra công phu bên ngoài luyện đến cảnh giới cực hạn chính là dưới tình huống không vận nội lực, không nhờ chiêu thức mà cơ thể đã có một lớp phòng ngự sánh ngang giáp bảo vệ loại tốt sao? Không biết loại người có cảnh giới này mà dốc toàn lực phòng ngự thì có thể cản được đạn không nhỉ…

"Quá khen… Quá khen…" Atobe cố gắng hết sức để duy trì thần sắc bình tĩnh trả lời. Từ tình hình trước mắt có thể thấy Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên có đến chín phần sẽ không tiếp tục ra tay với anh ta nữa. Anh ta cứ thể giả bộ, "À, độc trên người ta, còn cần… Ừm… Nghỉ ngơi điều dưỡng một chút, nếu hai vị không có chuyện gì khác…"

"Ồ, đương nhiên, đương nhiên." Công Tôn Lập nháy mắt ra hiệu với Sử Yên Nhiên, sau đó hai người liền cáo từ rời khỏi.

Hai người ra khỏi cửa, đi thẳng một mạch đến chỗ không người, Sử Yên Nhiên lên tiếng nói: "Cái tên Kim Phú Quý đó… Có thật là lợi hại như ngươi nói không?"

"Nếu ngươi chăm chỉ học công phu với chưởng môn sư huynh của ta hơn, chứ không phải cả ngày đi với tên khốn kiếp Vương Ngạo đó thì chắc hẳn cũng có thể nhìn ra được." Công Tôn Lập lạnh lùng châm chọc.

"Đệch! Chuyện của lão nương đây không cần ngươi quản! Bây giờ người cũng đã chết rồi, hơn nữa ngươi cũng có phần…" Đôi mắt Sử Yên Nhiên lộ vẻ dữ tợn đáp.

"Đủ rồi!" Công Tôn Lập lạnh lùng quát: "Chính là vì thể diện của Vạn Hà Lâu cho nên ta mới giúp ngươi xử lý đống rắc rối này thôi. Bây giờ lại vướng phải mấy chuyện này." Hắn sầm mặt lại nói: "Sớm muộn gì cũng phải giết năm người này của Phá Kiếm Trà Liêu để diệt khẩu, nhưng không thể ở Thương Linh được. Trước mắt chúng ta phải lấy lòng họ, cố gắng ổn định đám quái nhân đó lại. Đợi đến khi quyết đấu kết thúc, các lộ nhân mã lần lượt trở về, ta sẽ phái người theo dõi hành tung của hắn, sau đó bàn bạc lại…"

"Vậy nếu như… Họ thực sự không có ý định nói bí mật đó ra thì sao?" Sử Yên Nhiên nói.

"Bí mật chỉ giữ được một lúc, chứ không giữ được một đời." Công Tôn Lập nói: "Chẳng lẽ ngay cả điểm này ngươi cũng không hiểu được hay sao?"

Công Tôn Lập tính vốn đa nghi, đương nhiên sẽ không tin tưởng người khác. Trong mắt hắn, chỉ có người chết mới giữ được bí mật. Còn người sống có thể tin tưởng được cũng chỉ có bản thân hắn. Lúc này đây, thực ra Công Tôn Lập cũng đã nảy sinh ý định muốn giết chết Sử Yên Nhiên, vì hắn cảm thấy bản thân Sử Yên Nhiên không phải không có khả năng tiết lộ bí mật.

Vì một ngày nào đấy Vạn Hà Lâu sẽ thuộc về hắn, vì địa vị giang hồ và danh dự của môn phái này, Công Tôn Lập sẽ không tiếc bất cứ giá nào để xóa bỏ mọi sự uy hiếp, quét sạch mọi vết nhơ hắn gặp phải.

"Vậy… Nếu võ công của họ cao như vậy, thì sau này chúng ta phải ra tay thế nào?" Sử Yên Nhiên lại nói: "Còn nữa, lai lịch của Phá Kiếm Trà Liêu này e rằng không đơn giản như vậy chứ? Ngươi thực sự tin rằng vị Phong liêu chủ đó tự lập môn hộ, mới vào giang hồ?"

"Bởi vậy ta mới nói phải bàn bạc kĩ hơn." Công Tôn Lập nói: "Nếu chúng có lai lịch hay có chỗ dựa nào thì phải điều tra rõ ràng lai lịch của họ đã. Nếu lời tên Phong Bất Giác đó nói không phải là thật… Hừ, thì quá tốt rồi. Trong vòng nửa tháng, ta sẽ cho chúng biết thế nào là giang hồ hiểm ác."



"Hắt xì!" Phong Bất Giác hắt xì mạnh một cái: "Không phải chứ… Mình mặc nhiều thế này rồi mà còn hắt xì hơi." Anh che miệng mũi lại nói: "Lại có ai không có ý tốt nhớ đến mình hay sao…"

"Tại sao anh biết là không có ý tốt?" Tự Vũ hỏi.

"Bởi vì kỷ niệm tôi để lại cho mọi người thường không mấy tốt đẹp gì." Phong Bất Giác nói, bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó: "Ô? Thì ra trong game cũng sẽ hắt xì hơi à? Vậy thì chẳng phải là cũng sẽ đánh rắm được hay sao…"

"Nếu anh dám thử trước mặt tôi…" Trong mắt Tự Vũ lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo không hề che giấu.

"Ha ha, tôi đùa thôi, đùa thôi mà." Phong Bất Giác cười nói.

Lúc này đây họ đang đi xuyên qua rừng cây và núi đá. Bóng cây xung quanh dày đặc, chiếc đèn pin của Phong Bất Giác chỉ có thể chiếu sáng được phạm vi vài mét phía trước, còn chiếc lồng đèn của Tự Vũ lại có phạm vi chiếu sáng rộng hơn trong môi trường nuốt sáng này.

Trong phần ghi chú của [Lồng đèn vi quang cố định] có viết "Nó chỉ có thể chiếu sáng phạm vi trong khoảng năm mét xung quanh, vặn công tắc không thể khống chế mức độ sáng tối và không thể tắt đi được." Đặc tính này lại trở thành ưu thế ở thời điểm này, bởi vì ánh sáng của đèn pin hiện không chiếu được xa.

Sau khi hai người đặt chân lên hòn đảo nhỏ, liền đi thẳng về phía trung tâm hòn đảo. Rừng cây xung quanh không có dấu vết từng sinh sống của bất cứ con người hay loài động vật nào, hai người bị bao phủ trong sự hoang vắng và yên lặng.

Nhưng khi họ đi vào trong rừng cây núi đá xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy tiếng một người đang gào thét, dường như có người đang gào thét, cầu xin họ từ một thế giới xa tận chân trời, những cũng gần ngay trước mắt…

Đối với Tự Vũ quãng đường này vô cùng giày vò, bầu không khí tối tăm, đè nén khiến điểm giá trị sợ hãi của cô từ đầu đến cuối không cách nào hạ thấp xuống được. Cho dù bề ngoài vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như băng, nhưng trong môi trường này, chỉ cần là con người thì ít nhiều cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ bầu không khí đáng sợ này. Lúc này, chỉ cần phía sau rừng cây tối tăm xung quanh bỗng nhiên có thứ gì kỳ quái xông ra đều có thể hù dọa con người ta.

Đương nhiên không phải đang nói Phong Bất Giác không phải là con người, chỉ có điều anh là một con người không được bình thường cho lắm cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đối với anh mà nói, tiến về phía trước trong một cánh rừng tối tăm thê lương như vậy và tiến về phía trước trên một thảm cỏ sáng sủa rực rỡ ánh nắng cũng không khác biệt nhau là mấy. Nếu được quyền lựa chọn, anh tình nguyện lựa chọn rừng rậm tối tăm…

Bạn có thể nói là từ trong xương cốt anh có một chút tối tăm, dù sao thì anh cũng không thích lắm những loại sự vật quá hài hòa sáng sủa.

Hơn nữa, kiểu "bản tính tà ác" của Phong Bất Giác, rất nhiều người đều biết cả rồi, nó thuộc loại bí mật công khai. Ngay từ trước khi anh học trung học phổ thông, đã có vô số truyền thuyết về anh Giác rồi.

Trong đó có một câu chuyện là…

Còn nhớ khi học tiểu học, có một năm Phong Bất Giác đi tham gia trại hè, anh được phân chia ngẫu nhiên vào một nhóm nhỏ, trong nhóm có tất cả sáu đứa trẻ, vốn không quen biết nhau. Trong đó có một đứa trẻ ngoan rất khỏe mạnh tích cực, thuần khiết cầu tiến, cậu bé đúng là "con nhà người ta" trong mắt các bậc cha mẹ, học sinh ba tốt trong mắt các thầy cô giáo, nhị quỷ tử* trong mắt các học sinh…

(*) Nhị quỷ tử: cách gọi ám chỉ binh lính đế quốc Nhật Bản, ý ở đây muốn ám chỉ đứa bé kia là kiểu bạn học bị đám trẻ con ghét nhất.

Cậu bạn này là người đầu tiên chủ động tự giới thiệu bản thân ở trong nhóm, phá tan sự im lặng ngượng ngùng, chào hỏi từng người bạn lạ mặt trong nhóm. Khi cậu ta đến trước mặt Phong Bất Giác, anh Giác dùng ánh mắt Schrodinger nhìn con mèo* để nhìn cậu ta, nói với đối phương một câu: "Ừm… Cậu rất thân thiện, cũng rất vui vẻ. He he… Tôi phải tiến hành ngăn cản trước khi loại tâm trạng này lan truyền ra xung quanh."

(*) Lấy ý từ thí nghiệm mèo sống – mèo chết của nhà vật lý nguyên tử Erwin Schrodinger. Đây là một thí nghiệm tưởng tượng với nội dung như sau: Nhốt một con mèo vào trong hòm sắt cùng với một số đồ vật trong một tiếng đồng hồ, đảm bảo xác suất còn sống của con mèo là 50%. Con mèo có chết hay không phụ thuộc vào cái nhìn của bạn khi mở chiếc hòm sắt ra. Ở đây có nghĩa là cái nhìn của Phong Bất Giác có sức sát thương đủ để giết chết đối phương.

Ngày hôm đó, một đứa trẻ ngoan đã có bóng ma tâm lý mà cả cuộc đời này khó có thể xóa mờ…

Những loại truyền thuyết như vậy có rất nhiều, sau khi anh Giác trưởng thành và trở thành nhà văn chuyên nghiệp, anh dần trở thành một sự tồn tại giống như những câu chuyện ma quỷ ở đô thị, nhưng những chuyện này để nói sau đi…

Quay trở lại phó bản, lại nói tới Phong Bất Giác bình tĩnh tiến về phía trước, bỗng nhiên anh dừng bước lại, soi đèn pin lên phần rễ một cái cây, lên tiếng nói: "Nhìn chỗ kia kìa."

Tự Vũ thấy anh dừng lại, trong lòng căng thẳng, cứ tưởng rằng sắp xuất hiện cảnh tượng gì khủng bố đáng sợ. Kết quả cô nhìn theo ánh sáng của đèn pin, thì ra đó là một vật phẩm được giấu giữa rễ cây và hòn đá.

[Tên: Găng Tay Tơ Nhện]

[Loại: Đạo cụ phòng ngự]

[Phẩm chất: Hoàn mỹ]

[Lực phòng ngự: Trung]

[Thuộc tính: Không]

[Đặc hiệu: Có thể dán vào vật thể]

[Điều kiện trang bị: Sở trường Thông dụng D, Sở trường Chiến đấu D]

[Chú ý: Bạn có muốn dùng lòng bàn tay trực tiếp dính lấy một vật thể nặng mấy cân không? Bạn có muốn tay không bám lên vách tường trèo lên trên không? Bạn có muốn dùng tơ nhện dán chặt lấy mặt người khác không? Đừng có nằm mơ! Lực dán của chiếc găng tay này còn không bằng được băng dính, cùng lắm chỉ ngang với băng dính tạm thời thôi!]

"Ừm… Liệt kê hết một loạt những chức năng căn bản nó không có ra…" Phong Bất Giác rất không thoải mái quăng chiếc găng tay xuống đất: "Lừa đảo à! Dứt khoát đừng có cầm lên nữa có được không hả! Đọc nửa đoạn đầu rồi mới dần mất hứng!"

Tự Vũ đang ở phía sau nhìn bóng lưng anh, khẽ thở dài, sau đó hiểu ý cười, cũng không biết tại sao cô lại trở nên dễ cười như vậy nữa.

Ai ngờ, đúng lúc cô đang thả lỏng bản thân thì đột nhiên một cánh tay của một bé gái thò ra từ trong bóng tối, bịt lấy miệng Tự Vũ lại. Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị một sức mạnh khổng lồ kéo ra phía sau, lôi vào trong bóng tối.

Tuy Phong Bất Giác không nghe thấy tiếng thét, nhưng ánh sáng lắc lư và tiếng chiếc lồng đèn rơi xuống đất đã thu hút sự chú ý của anh. Anh mạnh mẽ quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy chiếc lồng đèn nằm dưới đất, còn Tự Vũ đã không thấy tung tích đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status