Khu vui chơi đáng sợ

Chương 221: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (36)



Editor: Nguyetmai

Khi Phong Bất Giác nhìn thấy cảnh đó, trong đầu dường như nổ tung, bỗng chốc vô số ý nghĩ hiện lên.

Nhưng những ý nghĩ đó không khiến tư duy của anh trở nên hỗn loạn mà ngược lại, anh vô cùng bình tĩnh, suy nghĩ vấn đề còn nhanh hơn, hiệu quả hơn bình thường.

Chỉ sau hai giây, anh đã quyết đoán bắt đầu hành động.

Giá trị sợ hãi của anh vẫn là không, bước chân, động tác cũng đều bình tĩnh vững vàng, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại nghiêm túc hiếm có.

Trước tiên Phong Bất Giác nhặt món trang bị [Găng Tay Tơ Nhện] đó lên, trực tiếp trang bị luôn, đồng thời cho đèn pin vào trong túi áo, và đi qua đó nhặt chiếc đèn lồng của Tự Vũ lên.

Anh giơ đèn lồng lên trước mặt, quan sát cẩn thận dấu chân trên đó, sau khi kiểm tra cẩn thận, anh đã chắc chắn hướng Tự Vũ bị lôi đi, sau đó anh xuất phát đi theo hướng đó.

Khi có một mình, Phong Bất Giác đi rất nhanh. Trước đó vì có Tự Vũ đi phía sau, nên anh mới cố ý điều chỉnh tốc độ chậm lại. Tiện thể cũng là để tìm kiếm xem trong khu rừng có vật phẩm trang bị gì có thể khai quật được không.

Nhưng bây giờ Phong Bất Giác là một mình đi cứu người. Thân là một người không có chướng ngại tâm lý không biết sợ hãi, với phạm vi nhìn chỉ trong năm mét, cho dù đang ở dưới địa ngục, anh cũng có thể vững vàng đi như bay tiến về phía trước.

Càng đi về phía trước, bóng tối xung quanh càng dày đặc, ngay cả không khí cũng như ngưng lại bất động, những tiếng động quái dị như có như không ở bên tai cũng biến mất hết. Rất nhanh sau đó Phong Bất Giác đã bị một sự yên lặng giống như cái chết bao trùm.

Bỗng nhiên trước mắt anh xuất hiện một mảnh đất trống, ở giữa bãi đất trống có một chiếc cột gỗ, còn Tự Vũ lúc này đang bị trói bằng dây xích nặng nề lên chiếc cột đó. Cô bị trói giữa chiếc cọc, bàn chân cách đất chừng nửa mét nữa. Toàn bộ phần giữa cơ thể đều bị trói chặt lại, chặt giống như chiếc bánh tét, chỉ có phần từ vai trở lên và phần từ đầu gối trở xuống không bị trói.

Nhìn thấy đồng đội, Phong Bất Giác coi như đã yên tâm được một nửa, sau khi thở dài một hơi, anh cười nói: "Thế này là gì nhỉ? Thịt xiên nướng làm từ người khổng lồ à?"

Tự Vũ không rảnh mà đùa với anh, cô rất nghiêm túc nhắc nhở nói: "Nó đang ở gần đây."

"Tôi biết rồi." Phong Bất Giác đáp: "Chỉ là… Tôi không hiểu, nếu nó đã có thể dễ dàng tóm lấy cô thì tại sao không tóm cả tôi đi nhỉ? Ngoài ra… Nó đã mạnh đến mức này rồi sao? Vậy chúng ta còn chơi làm gì? Trong đó có vấn đề…" Anh vừa nói vừa giơ lồng đèn lên nhìn xung quanh. Đồng thời, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh, anh lập tức thò tay vào túi áo bên cạnh của mình…

"Ngươi đoán thử xem." Giọng nói thứ ba vang lên, là giọng nói ngọt ngào của bé gái truyền tới.

Phong Bất Giác nghe vậy quay đầu lại, anh liền nhìn thấy Linh Nhi. Nó mặc chiếc áo vải thô, tóc tết bím, gương mặt vô cùng đáng yêu, nhưng sắc mặt trắng bệch. Điểm bất thường nhất là vẻ mặt hoàn toàn không giống như trẻ con.

"Đoán chứ gì…" Đối mặt với lệ quỷ, Phong Bất Giác vẫn bật cười được: "He… Bắt bạn của ta đi, mong chờ ta sẽ sợ hãi, hoang mang, tìm kiếm khắp nơi như con ruồi mất đầu. Nhưng ngươi lại không ngờ được rằng, ta hoàn toàn không hề thể hiện ra thứ ngươi muốn nhìn thấy. Vậy nên ngươi trực tiếp bước vào giai đoạn tiếp theo, ừm… Đại khái là định lên kế hoạch… Giày vò chúng ta để tìm niềm vui đúng không?"

"Thông minh đấy."

Khoảnh khắc giọng nói của Linh Nhi truyền vào tai, Phong Bất Giác bỗng thấy trước mắt tối đen, sau đó anh cảm thấy có một bàn tay nhỏ đang bóp chặt lấy cổ họng mình, mà anh hoàn toàn không có sức lực để phản kháng, cơ thể bị kéo lên, trong mơ hồ dường như anh còn có thể nghe thấy Tự Vũ đang thét lên gì đó nhưng không nghe rõ được.

Mấy giây sau, anh hoàn hồn lại, phát hiện ra mình cũng bị trói bằng xích sắt lên một chiếc cột gỗ. Chiếc đèn lồng trong tay không biết đã đi đâu, nhưng ánh sáng đặc biệt đó lúc này đang chiếu lên người anh từ phía sau.

"Lợi hại như vậy cơ à…" Phong Bất Giác đè thấp giọng nói một câu.

"Này, anh sao rồi?" Giọng Tự Vũ vang lên sau đầu anh.

"Hở?" Phong Bất Giác cố gắng hết sức để xoay cổ một góc gần chín mươi độ, lúc này mới ý thức được mình và Tự Vũ bị trói trên hai mặt khác nhau của cùng một cái cột gỗ. Anh lập tức cười khổ nói: "Ta nói này Linh Nhi muội muội, muội cũng biết chơi đấy."

Lúc này chỉ thấy Linh Nhi đang xách chiếc lồng đèn kia, chậm rãi bước đến trước mặt Phong Bất Giác. Boss này thế mà lại đang cầm trang bị của người chơi, đó là điều khiến Phong Bất Giác thấy vô cùng bất ngờ.

"Biết ta đã sống trên thế giới này bao nhiêu năm rồi không? Muội muội là để cho ngươi gọi sao?" Linh Nhi nói, giọng điệu vẻ mặt của nó đúng là không khác gì người trưởng thành, thậm chí còn già hơn rõ rệt so với người trưởng thành bình thường.

"Ta còn tưởng rằng dù ở độ tuổi nào thì phụ nữ cũng đều mong muốn được gọi như vậy chứ." Phong Bất Giác "nghiêm chỉnh" giữ nguyên dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi, "Vậy thì… Thưa chị gái Linh Nhi, ta có thể hỏi xem ngươi định giày vò chúng ta thế nào không?"

"Ừ đấy… Giày vò thế nào nhỉ… Trông ngươi có vẻ như dù chết cũng không sợ ha…" Linh Nhi đặt bàn tay nhỏ xíu non nớt lên bên miệng, một ngón tay đặt lên môi nói: "Đúng rồi… Hình như ngươi rất quan tâm đến cô ta đúng không."

Phong Bất Giác nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng rùng mình một cái, nhưng anh lập tức nở nụ cười: "Hà hà… Thực ra cũng không đến mức như ngươi tưởng tượng…"

Linh Nhi không nghe anh nói hết đã sải bước đi đến phía trước cái cọc, đi tới điểm mù trong tầm mắt của Phong Bất Giác.

Một giây sau, Tự Vũ liền phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

Phong Bất Giác có thể cảm nhận rõ ràng dây xích trên người mình đã bị siết chặt lại, đồng thời trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.

Khi Linh Nhi quay trở lại tầm mắt Phong Bất Giác, tay phải của nó vẫn đang cầm chiếc đèn lồng, còn trên tay trái của nó thì đang cầm một cái chân của Tự Vũ.

Cái chân đó đã bị bẻ gãy từ chỗ bắp chân, lộ cả xương thịt bên trong, lúc này đây vẫn còn đang nhỏ máu.

Trên gương mặt trắng bệch đó của Linh Nhi bị dính rất nhiều máu, nhưng nó chỉ để lộ một nụ cười tàn khốc, "Ngươi nói xem tiếp sau đây ta mang cái gì sang được nhỉ?"

"Tôi không sao…" Giọng Tự Vũ run rẩy truyền tới, dường như đang muốn Phong Bất Giác yên tâm hơn một chút.

"Quả nhiên… Người dân trấn Thương Linh không hề giết lầm ngươi." Lúc này, gương mặt Phong Bất Giác hiện lên sự lạnh lùng tàn khốc đến bất thường, không mang theo chút tình cảm nào, ánh mắt sắc bén như là có thể nhìn thấu được linh hồn của người khác, "Nếu ngươi thuận lợi lớn lên, chỉ e trên đời này vĩnh viễn không còn những ngày tháng yên bình được nữa."

Linh Nhi ném cẳng chân cụt đang cầm trên tay xuống đất, cười lạnh nói, "Tại sao ngươi lại nói vậy?"

"Trước khi ta đến chùa Tàng Linh đã nhìn thấy cảnh tượng trước khi ngươi bị thiêu chết. Trong đó có một chi tiết ta thấy rất khó hiểu." Phong Bất Giác đáp: "Tại sao ngươi lại gọi mẫu thân của mình là "mama"*, thường thì đáng lẽ phải gọi là "nương" mới đúng chứ?" Anh hơi dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Còn nữa, ta cứ có cảm giác, tiếng khóc và giọng nói của ngươi đều có chút giả tạo, dường như là cố ý tranh thủ sự đồng tình."

*Ở đây nhân vật Linh Nhi gọi là 妈妈, có nghĩa là mẹ, cũng có nghĩa là cách gọi chủ chứa ở lầu xanh hoặc người hầu trong hoàng cung ở triều Thanh, hay cách gọi phụ nữ trung niên ở thời sau này.

Ánh mắt của Linh Nhi đã thay đổi, nụ cười dần biến mất trên gương mặt nó.

"Cho dù là trước khi ngươi bị thiêu chết hay là sau khi chết thì đám thôn dân đó đều khẳng định chắc chắn gọi ngươi là yêu nghiệt." Phong Bất Giác nói tiếp: "Từ đầu đến cuối họ chỉ để lộ ra sự phẫn nộ và sợ hãi, nhưng ta không thấy có bất cứ sự áy náy nào, tại sao lại thế?" Anh nghiêng đầu: "Nếu một người có lương tri, thì dù có ngu muội đến đâu… Sau khi làm sai, lương tâm nhất định cũng sẽ cảm thấy bất an. Cảm giác bất an đó không bắt nguồn từ sự sợ hãi, mà đến từ sự tự trách cứ bản thân sâu trong nội tâm." Anh từ trên cao nhìn xuống Linh Nhi: "Đám thôn dân trấn Thương Linh không có cái tâm tình đó. Phản ứng của họ thể hiện rõ ràng rằng, tất cả những thứ họ làm đều được xây dựng trên một kết luận cơ bản nhất, hơn nữa họ tin tưởng chắc chắn vào kết luận đó – Ngươi là một con yêu quái."

"Ha…" Phong Bất Giác bật cười: "Từ sau khi chúng ta lên núi, ngươi đã bắt đầu dẫn dắt chúng ta. Những thứ chúng ta nhìn thấy, nghe thấy đều khiến chúng ta giữ vững ấn tượng ban đầu kia. Ngươi là một hồn ma chết oan, còn khi còn sống ngươi chỉ là một bé gái vô tội." Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Khi ta nghe thấy đám thôn dân đó quy kết những sự kiện như "trời không đổ mưa, hoa màu trên đồng ruộng chết hết, trẻ con đều tàn tật" đều đổ hết lên người ngươi, thì sự tin tưởng của ta với họ đã hạ thấp xuống cực điểm."

"Có lẽ đó là do sự yêu thích cái ác của cá nhân ta quấy phá nên mới cảm thấy thế, bởi vì những lời họ nói giống như lý do thiêu chết những cô gái vô tội bị cho là phù thủy ở thời trung cổ ở châu Âu. Một đám người ngu xuẩn cho rằng hạnh phúc là ân điển do thượng đế mang lại, còn tất cả mọi điều bất hạnh đều đổ cho một sự thực hư cấu, và khiến một người chịu tội thay để gánh chịu những tội danh mà họ không hề có rồi bị thiêu sống. Chỉ để cho đám người ngu xuẩn đó được sống thoải mái yên tâm về sau này."

"Những loại chuyện như vậy ở thời cổ đại ở khắp nơi trên thế giới cũng chẳng có gì mới mẻ. Ta nghĩ có lẽ ngươi cũng tán đồng với ta ở điểm này chứ?"

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…" Linh Nhi trầm giọng đáp.

"Thế à?" Phong Bất Giác nói: "Vậy ngươi có biết, cái từ "ma ma" ở triều Tống là chỉ tú bà, đến triều Thanh thì chuyển thành cách xưng hô với phụ nữ trung niên không? Sau cuộc vận động văn hóa mới thì mới được dùng phổ biến để gọi người sinh ra mình."

"Cho nên, ở thời đại ngươi bị giết chết, ngươi có thể gọi "nương", "mẫu thân", hoặc gọi thẳng một chữ "ma (mẹ)", chứ không phải gọi "ma ma"."

"Chính bởi vì chi tiết này… Cho nên ngươi cho rằng ta…" Linh Nhi trừng mắt nhìn Phong Bất Giác.

"Ta còn chưa nhận định ngươi là cái gì. Nhưng ta có thể đưa ra vài giả thiết to gan." Phong Bất Giác cắt ngang nói: "Ví dụ như… Một người sinh ra đã có siêu năng lực có thể nhìn thấy được tương lai, một linh hồn từ tương lai xuyên không đến người cô bé gái này. Hoặc là, một loại ý thức mạnh mẽ cao hơn chiều không gian này."

Vẻ mặt Linh Nhi đột nhiên thay đổi, mấy giây sau, lại trở nên vô cùng âm trầm, "Hừ… Ta tạm thời có thể coi suy luận của ngươi không sai…" Lúc này nó đã không nề hà gì nói ra những từ như là "suy luận" nữa rồi, dứt khoát nói thẳng ra: "Không sai, ta đúng là một loại ý thức cao cấp hơn, ta bị đày tới thế giới này, trở thành một đứa bé gái tên là Linh Nhi. Thể xác của ta yếu đuối như đám sâu kiến, nhưng vẫn có thể sử dụng một số sức mạnh đặc biệt."

"Vốn dĩ ta che giấu cũng rất tốt, nhưng đáng tiếc… Sau khi vô tình giết chết "cha mẹ" của mình, năng lực của ta đã bị phát hiện, một số chuyện ta từng làm trước đó… Cũng liên tục bị vạch trần. Đám thôn dân đó phát hiện ra sự thật liền bắt ta lại thiêu chết."

"Ngay cả cơ thể xác thịt cũng bị mất đi, ta liền biến thành một địa phọc linh*, bị hạn chế rất nhiều. Do đó chỉ có thể thu hoạch linh hồn trên núi này, không thể chạm đến thế giới bên ngoài trấn Tàng Linh."

(*) Địa phọc linh: linh hồn sau khi chết bị hạn chế trong phạm vi nào đó, bị trói buộc ở vùng nó chết đi, loại vong linh này thường có oán khí, trở thành ác linh.

Phong Bất Giác tiếp lời: "Nếu lời những thôn dân đó nói là thật thì đương nhiên là lời cái cây kia và vị hòa thượng đó đương nhiên là nói dối, hiểu rõ ràng được điểm này thì rất nhiều vấn đề đã được giải quyết dễ dàng rồi." Anh cười lạnh nói: "Hai con yêu quái đó đang ám thị bọn ta rằng, Linh Nhi chính là một hồn ma chết oan. Và dẫn dắt chúng ta mang theo quan điểm sai lầm đó để vào cảnh trong chuông, đến hòn đảo này, rơi vào trong tay ngươi…"

"Điều này thì ngươi sai rồi." Linh Nhi đáp: "Những vong linh bám vào cơ thể khác đầu óc đơn giản đó sao biết được bí mật của ta chứ?"

"Thì ra là vậy…" Phong Bất Giác có vẻ suy tư nói: "Chúng cũng đều bị ngươi lừa gạt…"

"Chỉ có lừa gạt chúng trước, thì chúng mới có thể giúp ta dẫn dụ đám đạo sĩ hòa thượng bắt ma đó vào cảnh trong chuông được chứ." Linh Nhi cười nói: "Đó chính là lý do tại sao không ai có thể siêu độ được cho "hồn ma" là ta đây."

"Còn có một điểm này ta vẫn chưa hiểu lắm. Bao nhiêu năm rồi, đã có bao cao tăng lão đạo đến đây, không có ai là đối thủ của ngươi hay sao?" Phong Bất Giác hỏi.

"Chỉ có một người." Linh Nhi đáp: "Pháp lực của ông ta rất cao cường, có thể đấu với ta không phân thắng bại, và an toàn rút lui ra ngoài." Nó hừ lạnh một tiếng: "Người này quả thật là có chút bản lĩnh, sau khi ông ta trốn thoát, đã đuổi hết thôn dân trấn Tàng Linh đi, đổi tên trấn thành Thương Linh, còn sửa lại sơn thủy vận mạch của vùng đất này, âm mưu dùng cách đó để hóa giải "oán khí" của ta. Hừ… Đáng tiếc, ta căn bản không phải là oan hồn gì cả, cho dù có một nghìn năm nữa qua đi thì cũng sẽ không siêu sinh được."

"Ừm…" Phong Bất Giác trầm ngâm nói, "Rất tốt, ta không có câu hỏi nào nữa."

Trên mặt Linh Nhi lại lộ ra vẻ mặt tàn ác: "Vậy đến lượt ta hỏi ngươi rồi… Du khách của dị giới?" Nó uy hiếp nói: "Nếu ngươi trả lời không tốt thì sẽ thế nào, có lẽ ngươi hiểu rõ rồi chứ?"

"Du khách của dị giới?" Phong Bất Giác nghi hoặc nói: "Thì ra trước khi hồn ngươi xuyên tới đây là thuộc hạ của Tứ Trụ Thần sao? Hơn nữa hình như cấp bậc cũng không hề thấp."

"Những chuyện ngươi biết đúng là khá nhiều đấy…" Linh Nhi giơ bàn tay nhỏ lên, "Nhưng tiếp theo đây là khoảng thời gian hỏi của ta, ai cho phép ngươi ăn nói xằng bậy?" Nó vung tay một cái, định dùng niệm lực để bẻ gãy một chân Phong Bất Giác.

Không ngờ… Chẳng có chuyện gì xảy ra cả…

"Hử?" Nó lại thử lại, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

"Kỳ lạ thật, sao lại không bị khống chế chứ? Chẳng lẽ…" Phong Bất Giác lộ ra biểu cảm khiến người khác không rét mà run. Lúc lên tiếng, một cánh tay của anh đã thò ra từ trong khe sợi xích sắt. Trên cánh tay này của anh đeo găng tay, trong lòng bàn tay đang dán một chiếc chuông bạc nho nhỏ. Nói chính xác đó là một chiếc chuông đã bị bóp méo đến biến dạng, "…Chẳng lẽ là thứ nào đó đã dừng hoạt động rồi hay sao?"

Thì ra, trong mấy phút trước đó, anh đã cho tay mình vào trong túi áo bên cạnh, chiếc chuông đã bị hút vào trong lòng bàn tay Phong Bất Giác.

"Khi đến đây ta cứ băn khoăn mãi một vấn đề, "Linh Nhi đã mạnh đến mức đó rồi ư? Vậy thì chúng ta còn chơi cái gì chứ? Thế này thì tụi này còn chơi cái gì nữa chứ?" Ta nghĩ ngươi cũng nghe thấy câu nói đó." Khi nói Phong Bất Giác thế mà đã giãy giụa được ra khỏi xích sắt, vững vàng đứng xuống đất.

Đồng thời, do anh giãy giụa được ra, cho nên ở bên kia Tự Vũ cũng được thả lỏng hơn, tuy chưa hoàn toàn thoát khỏi được xích sắt trói lấy, nhưng một chân cô đã chạm được xuống đất. Cánh tay cũng có thể hoạt động được ở mức độ nhất định.

"Hủy chiếc chuông đó đi." Phong Bất Giác không thèm quay đầu lại, lớn tiếng nói câu đó.

Tự Vũ nghe thấy vậy lập tức lấy chiếc chuông từ trong ba lô ra, đập mạnh xuống dưới chân, lúc đó chiếc chuông đó đã bị đập đến biến dạng mà hỏng.

Sắc mặt Linh Nhi lập tức trở nên rất khó coi, nhưng trên gương mặt loli* lộ ra vẻ mặt này vẫn rất đáng yêu.

(*) Những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường <17 tuổi).

Những cô gái tuy trưởng thành nhưng thân hình vẫn như trẻ con.

"Bình thường bản thân ta khi nói ra vấn đề, trong đầu sẽ có ngay đáp án, ta nghĩ đó là thành qua luyện tập nhiều năm có được." Phong Bất Giác nói tiếp câu nói khi nãy: "Lúc đó trong đầu ta đã lóe lên rất nhiều giả thiết, ta đã nói từng giả thiết ra một. Giả thiết tương đối đáng tin cậy chính là… Ở cảnh trong chuông, sức mạnh của ngươi sẽ mạnh hơn thế giới bên ngoài. Còn trên hòn đảo này, sức mạnh của ngươi sẽ mạnh hơn ở những nơi khác trong cảnh trong chuông. Nhưng điều quan trọng nhất là, có một thứ đồ, một thứ đồ mà bọn ta phải mang theo bên người khi tới đây giúp ngươi có thể chơi đùa bọn ta trong lòng bàn tay."

Phong Bất Giác nói xong liền ném chiếc chuông trong tay xuống đất, còn giẫm xuống chân: "Sau khi vào trong núi, bọn ta đã lấy được hai chiếc chuông này từ đám lâu la của ngươi, hừ… Phản ứng của ta cũng chậm đi nửa nhịp. Bên trên viết rõ là [Chiếc chuông nhỏ này dường như có một loại cảm ứng với ác linh mạnh mẽ nào đó]", đó là lời nhắc nhở rõ ràng… May mà trước khi ta bị ngươi bắt trói vẫn kịp nắm chặt chiếc chuông đó trong tay. Anh vừa nói rồi đi mấy bước đến bên cạnh Tự Vũ, ném SCP – 500 cho đối phương, Tự Vũ cũng không hề chần chừ, lập tức nuốt ngay một viên, chiếc chân bị bẻ gãy của cô lập tức lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Chắc chắn vị đạo sĩ đã đánh ngang cơ với ngươi là một người thông minh, trước khi bị ngươi đánh đến trí mạng, ông ta đã ý thức được vấn đề nằm ở đâu, làm mất chiếc chuông." Phong Bất Giác nói: "Còn bọn ta, chỉ có thể nói là may mắn, bởi vì bọn ta chính là "khách đến từ dị giới"."

Vẻ mặt của Linh Nhi chợt thay đổi, cuối cùng vẫn khôi phục lại vẻ tàn nhẫn xen lẫn sự ung dung, "Vậy ngươi đã từng nghĩ xem tại sao tên đạo sĩ kia cuối cùng vẫn hòa ta không?"

Còn chưa dứt lời, trong chớp mắt nó hóa thành một bóng mờ của một hình vẽ màu đen, nhào về phía hai người Phong Bất Giác và Tự Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status