Ký ức lạc ngân hà

Chương 53: Thế Giới Muôn Màu



Đêm khuya.

Trong phòng khách, Tân Lạc xem xong tư liệu của binh đoàn Liệt Diễm, trầm tư không nói gì.

Amy đã gọi bác sĩ chữa trị vết thương, khí sắc tốt lên rất nhiều.

“Tên đội phó chết không thể giữ kín được lâu, ngày mai binh đoàn Liệt Diễm không liên lạc được hắn, chắc chắn sẽ sinh nghi.” Amy tỏ thiện ý nhắc nhở.

Tân Lạc lạnh lùng nói: “Nếu không bưng bít được, thì đừng bưng bít nữa. Cô cứ thông báo cho binh đoàn Liệt Diễm, trình bày lại chi tiết quá trình các cô bị tập kích, sửa đoạn cuối một chút, nói là bọn tôi đã chạy thoát, cầu xin binh đoàn Liệt Diễm phái người đến bảo vệ cô.”

Amy ngẩn người, hỏi thử: “Cô mong bọn họ phái ai tới? Ngoại trừ tên đội phó háo sắc kia, binh đoàn Liệt Diễm còn có một tên đội trưởng và một tên đội phó nữa đáng quan tâm, những người khác không đáng ngại.”

Tân Lạc cười như không cười nhìn Amy: “Cô mong ai tới, thì kêu người đó tới đi.”

Amy mạo hiểm hợp tác với nàng, ngoại trừ bảo vệ tính mạng và có chút hám lợi, còn có một lý do quan trọng, có lẽ cô ta đã sớm bất mãn với binh đoàn Liệt Diễm lòng tham không đáy kia. Tân Lạc vốn đã là con dao, cũng không ngại cho cô ta mượn.

Amy cười duyên: “Nếu cô tin tôi, chuyện này cứ giao cho tối sắp xếp.”

“Còn nữa, hai người quen của tôi hiện tại không rõ tung tích.”

Amy không dám xem nhẹ, mặt mày nghiêm túc nói: “Tôi đã sai người đi thăm dò, chắc ngày mai sẽ có tin tức.”

Tân Lạc gật đầu, che miệng ngáp một cái.

Amy lập tức đứng dậy cáo từ: “Hai vị cứ nghỉ ngơi trước, cần gì thì tìm tôi.”

————·————·————

Đợi Amy đi rồi, Tân Lạc nói với Tiểu Giác: “Mi thích ngủ phòng nào?”

Amy tâm tư khôn khéo, làm việc chu đáo. Căn phòng sắp xếp cho bọn họ là một phòng lớn gồm hai phòng ngủ nhỏ, bên ngoài nhìn vào độc lập, nhưng hai phòng ngủ lại sát vách, có một cửa ẩn thông nhau.

Tiểu Giác mặt không thay đổi ngồi vào ghế dựa, không nói tiếng nào.

Tân Lạc từ trước đến nay không đòi hỏi cao chuyện nghỉ ngơi, nàng dễ chịu nói: “Vậy mi ở đây, ta qua phòng kế bên.”

Tân Lạc đi qua cửa ẩn, vào phòng ngủ bên cạnh, không ngờ Tiểu Giác cũng lặng lẽ đi theo.

Tân Lạc thở dài: “Mi thích phòng này sao?”

Nàng xoay người trở lại phòng bên kia, Tiểu Giác giống như cái bóng, cũng theo qua.

Tân Lạc không kiên nhẫn, “Rốt cuộc mi thích phòng nào?”

“Phòng nào cũng không thích, tôi muốn về núi.”

Tân Lạc nghĩ đến hai người đã ở chung với nhau trên núi hơn một tháng, giọng điệu ôn hòa: “Tiểu Giác, mi không phải là thú, mi là người, không thể sống mãi trên núi.”

Tiểu Giác rầu rĩ nói: “Tôi không thích làm người.”

Tiểu Giác đã khôi phục thành người hơn một tháng, trước đó vẫn luôn ở trên núi, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với xã hội loài người, chắc chắc sẽ có chút không quen. Tân Lạc cảm thấy mình chỉ lo lợi dụng thể năng của hắn để đạt mục đích, lại quên đi cảm nhận của hắn.

Tân Lạc cầm tay Tiểu Giác, dẫn hắn vào phòng tắm.

Nàng vừa làm mẫu cho Tiểu Giác xem, vừa hướng dẫn từng bước: “Mi xem này, có nước ấm, có nước lạnh, có bồn tắm lớn, có vòi hoa sen, còn có thể đứng tắm, rất thoải mái, thoải mái hơn tắm hồ nhiều.”

Tiểu Giác nhìn chằm chằm vào tay Tân Lạc đang nắm tay hắn.

Tân Lạc lại dẫn hắn nhìn giường, kéo Tiểu Giác cùng nằm xuống với nàng.

“Êm không? Ấm không? Có phải thoải mái hơn ngủ trong hang động vừa cứng vừa lạnh không?”

Tiểu Giác nằm song song với nàng, chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng không chớp mắt.

“Này, mi xem!” Tân Lạc kéo hắn đứng dậy, mở tivi, đổi kênh liên tục, từ tin tức giải trí đến thể dục thể thao, “Có rất nhiều chương trình vừa hay vừa đẹp, sau này ta sẽ dạy mi chơi game, chơi rất vui. Trên núi không có mấy thứ này đâu.”

Tiểu Giác nhìn lướt qua màn hình tivi nhiều màu sắc không chút hứng thú, sau đó tập trung tinh thần nhìn Tân Lạc, mắt sáng lấp lánh.

“Còn nữa, ta có thể sai đầu bếp làm món ngon cho mi ăn mỗi ngày, đủ loại thịt thơm béo…”

“Không thích!”

Tân Lạc không tin. Khi nàng nướng thịt ở trên núi, thiếu dầu thiếu muối hắn cũng thích ăn, sao không thích món ăn được chăm chút đầy đủ hương vị?

“Tiểu Giác, rốt cuộc mi không thích cái gì?”

“…con mèo kia.”

Con mèo nào? Tân Lạc phản ứng, liền nhớ tới gã nhân viên tiếp tân hóa trang thành con mèo.

“Hả, tại sao?” Tân Lạc nhớ rõ gã tiếp tân kia từ đầu đến cuối đều đứng bên cạnh nàng, không có trêu chọc Tiểu Giác.

Tiểu Giác suy nghĩ, dường như không nghĩ ra được tại sao, cứng rắn nói: “Không sao hết! Không thích là không thích!”

Chẳng lẽ đây là thú cưng ganh nhau lấy lòng? Tân Lạc buồn cười: “Đó là người cải trang thành mèo, không phải mèo thật.”

“Hắn đứng gần cô lắm, trên người cô có mùi của hắn.” Tiểu Giác nhìn chằm chằm Tân Lạc, cau mày bực bội.

Tân Lạc vô thức nâng tay lên ngửi, không ngửi được gì, nhưng chuyện này đích thực Tiểu Giác có quyền lên tiếng.

Nàng nghĩ trên người mình có mùi của người khác, liền cảm thấy khó chịu, vội vàng vọt vào phòng tắm, “Ta đi tắm, tắm xong sẽ không còn mùi của hắn nữa. Mi cũng đi tắm chút đi.”

————·————·————

Tân Lạc tắm xong đi ra, Tiểu Giác cũng đã tắm xong.

Hắn giống như con chó lớn, chồm đến, vừa cọ vừa ngửi tới ngửi lui người nàng.

Tân Lạc cảm thấy buồn cười, nàng đẩy hắn, “Bây giờ mi đã là người, phải học làm người, không thể làm vậy nữa.”

Tiểu Giác lấy lòng cọ cọ nàng.

Tân Lạc bất đắc dĩ, vỗ nhẹ xuống đầu hắn. Thói quen thú cưng của Tiểu Giác đã thâm căn cố đế, chỉ có thể sửa đổi từ từ.

“Mệt mỏi quá!” Tân Lạc nằm thẳng ra giường, duỗi người duỗi tay, sảng khoái hít thở.

Tiểu Giác đứng bên giường, im lặng nhìn nàng.

Tân Lạc nói: “Tiểu Giác, ngủ đi.”

Tiểu Giác lại lăn ra sàn nhà, nằm bên cạnh giường nàng.

Tân Lạc trở người, ghé sát mép giường nhìn hắn.

Tiểu Giác mở to đôi mắt đen lấp lánh, mặt ngây thơ vô tội, dường như không hiểu, rõ ràng nàng đã kêu “Mệt mỏi quá” muốn ngủ, bây giờ tại sao lại không ngủ, mà đi nhìn hắn.

Tân Lạc buồn bực nói: “Tiểu Giác, mi nên ngủ ở phòng bên cạnh.”

Tiểu Giác từ chối thẳng: “Không muốn.” Thậm chí hắn còn xoay người, đưa lưng về phía nàng, cho thấy không muốn nghe.

Tân Lạc kêu: “Tiểu Giác!”

“Tôi ngủ rồi.”

“Ngủ sao nói được.”

Tiểu Giác không nói gì nữa, chứng tỏ bây giờ hắn đã ngủ thật.

Tân Lạc tự hỏi trong một giây, liền nhận ra, đối với người trưởng thành mà nói, vấn đề đi ngủ rất đơn giản, nhưng đối với Tiểu Giác, lại là chuyện phức tạp, trong nhất thời không thể giải thích.

Trước kia khi ở phòng khám A Thịnh, bọn họ một người một thú, trên giường dưới giường, ở chung một phòng hơn một năm; sau đó sống trên núi, tuy hắn đã biến lại thành người, nhưng cả hai vẫn ngủ chung trong một hang động, ở gần nhau hơn một tháng, nàng cũng chưa bao giờ bảo hắn tìm hang động khác để ngủ.

Bây giờ bỗng nhiên lại muốn đuổi hắn sang phòng khác, đích thực khó nói.

Tân Lạc thở dài.

Quên đi! Sau này sẽ từ từ giải thích cho hắn hiểu! Hiện giờ bọn họ đang ở địa bàn của người khác, còn chưa biết Amy kia có đáng tin hay không, hai người ở gần nhau an toàn hơn.

Tân Lạc nhảy xuống giường.

Tiểu Giác lập tức không giả vờ ngủ nữa, cũng đứng lên. Hắn không hỏi nàng muốn làm gì, chỉ không đổi sắc mặt, nhắm mắt theo sát sau lưng nàng, cho thấy nàng đi đâu, hắn cũng theo tới đó.

Tân Lạc sang phòng bên cạnh ôm hai cái nệm và chăn trên giường qua, bỏ tấm nệm dày xuống đất, cái chăn mỏng thì ném cho Tiểu Giác.

“Trên người mi hiện giờ không có lông bao phủ, nếu cảm thấy lạnh, nhớ đắp chăn.”

Tiểu Giác phát hiện Tân Lạc không phải đuổi hắn đi, ngược lại còn cho hắn chăn, lập tức vui vẻ, chồm đầu tới, muốn cọ cọ âu yếm.

Tân Lạc vội vàng đẩy đầu Tiểu Giác, trốn tránh nhảy lên giường, “Ta đã nói bao nhiêu lần? Khi con người thể hiện cảm ơn vui vẻ, phải nói.”

Tiểu Giác ôm cái chăn êm ái, nghiêng đầu suy nghĩ, từ từ nói: “Dì Lạc Lạc, tốt lắm, tốt lắm, là người tốt.”

Tân Lạc nhịn không được cười ha ha.

Cuộc đời giông bão, lời gì cũng đã nghe qua, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe được có người nói nàng “Tốt lắm, tốt lắm, là người tốt.”

Tiểu Giác thấy Tân Lạc cười, tự mình cũng cười theo.

Hắn khoanh đôi chân trần, ngồi trên tấm nệm thật dày, trong lòng ôm tấm chăn êm ái, giống như một đứa bé trai chưa từng trải qua giông bão, mặt mày hoan hỷ, ánh mắt trong suốt, miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đáng yêu.

Tân Lạc kinh ngạc nhìn trong chớp mắt, sau đó gõ mạnh xuống bàn điều kiển trên đầu giường, tắt hết đèn trong phòng, ý cười trên mặt liền biến mất không thấy.

————·————·————

Sáng sớm.

Tân Lạc đứng trên sân thượng rộng rãi, vừa uống trà, vừa nhìn đám chim chóc bay nhảy trên cỏ.

Amy đứng sau lưng nàng, dè dặt nói: “A Thịnh, Phong Tiểu Hoàn, Thiệu Dật Tâm có lẽ đã theo phi thuyền buôn lậu rời khỏi Khúc Vân tinh.”

Tân Lạc im lặng không nói gì.

Lời nói của Tử Yến vang lên bên tai: “Mấy bộ phim này đều kết thúc khi vị anh hùng nọ lên phi thuyền, bỏ đi thật xa, quên rằng cuộc sống ở phía sau vẫn phải tiếp tục. Xin hỏi công chúa điện hạ, bây giờ toàn thể vũ trụ làm sao có thể chứa chấp dị chủng?”

Amy suy nghĩ thật kỹ tâm tư của Tân Lạc, thử hỏi: “Tôi sẽ sai người tiếp tục dò la, xem có thể tra ra bọn họ đã đi đâu không.”

“Không cần.”

Tân Lạc cười khẩy, Tử Yến bị nàng đâm thủng một tim vẫn có thể sống sót trong lúc phi thuyền phát nổ, chuyện ma quỷ của hắn nghe như vậy đủ rồi.

Amy thật bất ngờ, cô đoán không ra rốt cuộc ba người kia có quan hệ gì với Tân Lạc.

Tân Lạc xoay người, nắm lấy cằm của Amy, nâng mặt cô lên, “Đừng tự cho mình thông minh dò đoán tâm ý của tôi.”

Amy vội nói: “Sẽ không có lần sau.”

——————-

Tân Lạc đánh giá Amy.

Cô mặc váy mỏng có vạt in hoa, mái tóc xoăn màu nâu buông xỏa bên vai, gương mặt xinh đẹp quyến rũ, trên cổ tay đeo một cái vòng hoa trà màu đỏ, vừa đúng lúc che kín vết thương.

Tân Lạc dùng ngón tay chà sát đôi gò má màu mật ong của cô, “Tôi nhớ, hôm qua người yêu của cô vừa bị giết.”

Amy mắt lấp lánh, cười nói: “Là bị cô giết.”

“Không đau khổ chút nào sao?”

Amy cười tươi đến độ phát sáng: “Một phụ nữ, từ một vũ công múa bụng thấp hèn nhất xã hội trở thành lính đánh thuê, rồi từ lính đánh thuê leo lên ghế tổng thống của một hành tinh, chuyện từng trải không phải ít. Nếu vì loại đàn ông đó mà đau khổ, chắc tôi đã chết vì đau khổ cả trăm lần rồi.”

“Vậy thì tốt.” Tân Lạc nhìn chằm chằm Amy, “Tôi còn muốn ở lại Khúc Vân tinh một thời gian, hy vọng chúng ta sống hòa thuận.”

Amy cắn bờ môi đỏ mọng, hé mở gợi cảm, một lời đầy ẩn ý: “Amy bằng lòng.”

Tân Lạc thưởng thức bờ môi căng mọng gợi tình của cô, mỉm cười hỏi: “Binh đoàn Liệt Diễm có tin tức gì chưa?”

“Đội trưởng Đới Phu sẽ lái chiến hạm của binh đoàn Liệt Diễm đến đây, trên chiến hạm có ít nhất hai vạn quân nhân đều được huấn luyện tốt.”

“Khi nào đến?”

“Tối nay.”

Tân Lạc cười như không cười nhìn Amy, ngón tay mơn trớn cần cổ thon dài của cô, từ từ đi xuống, dừng lại nơi thấp nhất của cổ áo, chạm vào vị trí trái tim.

Amy cảm thấy khó chịu, giống như bị người ta lột mặt nạ, nhìn rõ nội tâm. Nhưng cô không dám phản kháng, chỉ có thể cố gắng gượng cười đến độ không có gì, nhưng bộ ngực màu bánh mật kia không bị khống chế cứ phập phồng theo từng nhịp thở, vừa lộ vẻ sợ hãi, vừa cực kỳ hấp dẫn.

Tân Lạc hơi cúi người, đầu kề sát tai cô, nói khẽ: “Cô lãnh đạo Khúc Vân tinh rất tốt, binh đoàn Liệt Diễm lòng tham không đáy, cướp lợi ích ngày càng nhiều, tại sao phải đưa tiền cho kẻ khác bồi dưỡng quân đội? Chi bằng chiếm lấy binh đoàn Liệt Diễm, làm quân đội riêng của Khúc Vân tinh.”

Amy hoảng sợ, đến độ đầu lưỡi tê cứng, không thốt nên lời.

Tân Lạc đứng thẳng lại, búng vào trán Amy một cái, giống như chưa nói gì, nghiêm túc sai việc: “Giúp tôi chuẩn bị phòng thí nghiệm, đừng tiếc tiền, tất cả thiết bị đều phải tốt nhất.”

“…Vâng.” Amy lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Tối nay… có cần tôi làm gì không?”

Tân Lạc cười dài nhìn cô: “Cô cứ đón tiếp bọn họ thật tốt là được.”

Tân Lạc không trông mong gì ở Amy, ả phụ nữ rắn độc này không chỉ có một cái răng nanh, nếu có thể cắn binh đoàn Liệt Diễm một miếng, cũng có thể cắn nàng một miếng. Hạn chế mầm mống được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đến lúc thích hợp sẽ thu được kết quả, nếu không thích hợp, dục tốc bất đạt chỉ biết sẽ lãnh hậu quả ngược lại.

Amy mỉm cười khom lưng cúi chào, xin cáo từ.

Khi cô ra đến cửa, thì liếc mắt nhìn về phía Tiểu Giác vẫn không thấy rõ mặt mũi, đứng trong bóng tối giống như bóng ma, âm thầm suy đoán quan hệ của hắn và Tân Lạc.

————·————·————

Tân Lạc dựa người vào ghế, một tay đặt lên tay vịn, chống cằm, một tay vô thức xoa xoa tay vịn.

Hai người chống lại hai vạn người, nếu kế hoạch không chu toàn, cho dù nàng không chết trong tay binh đoàn Liệt Diễm, cũng sẽ bị ả Amy rắn độc kia cắn chết.

Tiểu Giác ngồi bên cạnh Tân Lạc, đầu cọ cọ vào tay nàng.

Tân Lạc theo bản năng vuốt vuốt đầu hắn.

Sau một lúc lâu, Tân Lạc mới ý thức được mình đang làm gì. Nàng dở khóc dở cười vỗ vào sau gáy Tiểu Giác, “Đứng lên! Mi là người, không phải thú vật, sau này phải ngồi trên ghế.”

Tiểu Giác lưu luyến dụi đầu vào người nàng, Tân Lạc nhận thấy tóc của hắn hơi dài, có chút bẩn, “Tối hôm qua mi đi tắm, không dùng máy gội đầu sao?”

“Không thích.”

Tân Lạc ngao ngán thở dài, kéo lỗ tai Tiểu Giác, “Lại đây!”

Hai người đi vào phòng tắm.

Tân Lạc bảo Tiểu Giác ngồi vào ghế, sau đó dùng tấm vải chắn nước che kín quần áo của hắn, bắt đầu giúp hắn cắt tóc.

Tân Lạc nghĩ, việc phẫu thuật đòi hỏi kỹ thuật cao nàng có thể làm được, việc cắt tóc chắc chắn cũng dễ như ăn cơm, thật không ngờ có nhiều cái không dễ chút nào.

“À… hình như bên trái hơi ngắn, phải cắt bên phải một chút.”

“Không… hình như bên phải lại ngắn hơn, phải cắt bên trái một chút.”

Cắt trái, cắt phải, tỉa trên, tỉa dưới.

Tân Lạc đứng phía sau Tiểu Giác, nhìn vào Tiểu Giác ở trong gương, phải thừa nhận kiểu tóc của Tiểu Giác bây giờ còn thua xa quả đầu trái dưa bị chó gặm. Nếu đổi lại là nàng, chắc chắn sẽ đánh chết kẻ đã cắt cho nàng kiểu tóc như vậy.

Tân Lạc nói với Tiểu Giác: “Ta, thấy không tệ lắm.” Nàng nhấn mạnh chữ “ta”, tỏ ý chuyện thẩm mỹ vốn là cảm nhận cá nhân.

Tiểu Giác toét miệng, cười với nàng ở trong gương.

Tân Lạc lại cảm thấy kẻ đã cắt ra kiểu tóc này nên bị đánh một phát chết luôn cho rồi.

Do tâm lý hối lỗi, nàng không bắt Tiểu Giác phải dùng máy gội đầu hắn không thích, mà giúp hắn gội đầu bằng tay.

Tân Lạc vừa gội, vừa dạy: “Trước tiên xối nước làm ướt tóc, sau đó xoa dầu gội lên tóc, sau khi xoa một lúc, thì dùng tay gãi nhẹ da đầu, đừng dùng móng tay, sẽ gây tổn thương da đầu và tóc.”

Tiểu Giác ngoan ngoãn cúi đầu, im lặng lắng nghe. Nhưng Tân Lạc biết, hắn nghe lời, nhưng chắc chắn sẽ không làm theo, lần sau sẽ lại tìm nàng giúp hắn gội đầu.

Tân Lạc cầm vòi sen, gội sạch tóc cho hắn, rồi dùng khăn tắm lau khô.

“Được rồi, sạch sẽ.”

Tân Lạc lấy khăn ra khỏi mặt hắn, đám tóc xỏa tung rối bù, đôi mắt hắn ướt át nhìn nàng.

Ý cười trên mặt nàng liền nhạt đi, nàng ném cái khăn lên đầu hắn, phủ kín mặt hắn lại.

Tiểu Giác nắm lấy khăn, quay đầu về phía gương, nhìn chăm chú, “Có phải tôi xấu lắm không?”

Tân Lạc nghĩ đến kiểu tóc của hắn, chột dạ hỏi: “Sao tự nhiên để ý đến xấu đẹp vậy?”

“Cô luôn ghét mặt của tôi, nhất định là vì tôi quá xấu.”

Tân Lạc sửng sờ một chút, thản nhiên nói: “Đúng là rất xấu.”

Nàng xoay người ra khỏi phòng tắm.

Tiểu Giác nhìn mình ở trong gương, ánh mắt tràn ngập khổ sở.

————·————·————

Tiểu Giác ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy Tân Lạc ngồi trên ghế dựa, nhìn vào màn hình mô phỏng, đang diễn tập kế hoạch.

Hắn đứng sau lưng nàng, im lặng nhìn.

Tân Lạc phân tích——

Khống chế binh đoàn không khó, quan trọng là làm thế nào khống chế được cả chiến hạm. Nếu đội trưởng là một kẻ cứng đầu bất phục, hoặc là thuộc hạ của hắn có âm mưu tạo phản, có thể mượn tay bọn chúng tiêu diệt đội trưởng, nhân cơ hội chiếm lấy chiến hạm, nhưng ngược lại sẽ làm sự việc loạn đến không thể cứu vãn.

Tân Lạc vắt hết đầu óc, suy tính tới lui, vẫn không có kế sách vẹn toàn khống chế được chiến hạm.

Tiểu Giác đột nhiên nói: “Chỉ cần bọn họ mở cửa khoang thuyền, tôi có thể có cơ hội lẻn vào.”

Tân Lạc nói theo bản năng: “Trong chiến hạm, mỗi một cánh cửa đều có chế độ kiểm tra tự động, khu vực bình thường có thể né tránh, nhưng khu vực quan trọng đều kiểm tra thật kỹ từng người, không có chứng minh thân phận, làm sao vào được khu vực điều khiển trung tâm?”

“Khống chế và chỉ huy chiến hạm mới cần vào khu vực điều khiển trung tâm, cô muốn hạn chế sức chiến đấu của nó, tiêu hủy nguồn năng lượng là được rồi.”

“Khu vực năng lượng nguồn cũng là trọng địa phòng vệ của chiến hạm, canh gác nghiêm ngặt, toàn là trọng binh, làm sao hủy?”

“Phá hủy nguồn năng lượng không nhất thiết phải tiêu hủy thiết bị năng lượng.”

Tiểu Giác khom người về phía trước, một tay khoát lên lưng ghế dựa của Tân Lạc, một tay lướt qua bả vai Tân Lạc, đưa tay lên màn hình mô phỏng.

Hắn khi thì phóng to, khi thì thu nhỏ màn hình, cẩn thận đánh dấu mỗi một đường dẫn truyền năng lượng, giống như chiếc chiến hạm này là do hắn tạo ra, hắn hoàn toàn nắm rõ mỗi một ngóc ngách, mỗi một linh kiện nhỏ của nó.

Nói một hồi, Tiểu Giác điểm qua các phương án giải quyết, tóm tắt lại: “Với cách này có thể tạm thời cắt đứt đường truyền năng lượng, làm nhiễu thiết bị liên lạc của chiến hạm với bên ngoài, nhiều nhất có thể khống chế từ hai đến ba giờ, chắc là đủ dùng.”

Tân Lạc nhìn chằm chằm Tiểu Giác, sắc mặt hết sức khó coi, “Sao mi biết mấy chuyện này?”

Tiểu Giác sửng sờ một chút, không trả lời được.

Hắn hoang mang chỉ chỉ vào đầu mình, “Nó từ trong đây nhảy ra.”

Tay của Tân Lạc sờ vào súng, nàng cực kỳ ý thức được Tiểu Giác không phải là thú cưng của nàng.

Tiểu Giác cảm giác được sát ý đáng sợ.

Hắn không biết tại sao như vậy, nhưng thế giới của dã thú, cắn giết rất đơn giản, tránh không cắn giết cũng rất đơn giản.

Tiểu Giác quỳ gối xuống đất, cúi người thật thấp, đầu tựa vào đầu gối của Tân Lạc, để lộ ra cần cổ mềm yếu không được bảo vệ đến trước mặt nàng.

Tân Lạc ngồi cứng ngắt, không nhúc nhích.

Tiểu Giác dường như sợ kinh động đến nàng, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, từ từ đặt lên cổ ấm áp của mình.

Ngón tay của Tân Lạc đặt tại động mạch cổ của hắn, hoàn toàn nắm gọn tính mạng của hắn trong tay.

Cảm giác lạnh lẽo từ nơi tiếp xúc da thịt lan tỏa đến, Tiểu Giác bình tĩnh nhắm mắt lại, tùy ý để hơi thở của Tân Lạc quanh quẩn, bao bọc lấy cơ thể hắn.

Chốc lát sau, cảm giác đáng sợ không còn nữa.

Giọng nói của Tân Lạc lạnh lùng vang lên: “Ta sẽ khống chế tên đội trưởng, mi đi khống chế chiến hạm. Trong vòng hai giờ, phải có đội trưởng mới tiếp quản chiến hạm.”

Tiểu Giác ôn hòa nói: “Được.”

—————-

Chạng vạng.

Chiến hạm của binh đoàn Liệt Diễm đến ngoài không gian của Khúc Vân tinh.

Đội trưởng Đới Phu dẫn theo hai trăm thuộc hạ lên phi thuyền nhỏ đổ bộ xuống Khúc Vân tinh.

Amy đưa bọn họ đến xem tất cả thi thể của đội phó và các lính đánh thuê khác, sau đó kể lại sự tình.

Khi Amy kể đến đoạn Tân Lạc cùng một người đàn ông đột nhập vào phòng ngủ của cô, bắn chết viên đội phó, bắn cô bị thương, cô chủ động mở băng cầm máu, để Đới Phu xem qua vết thương của mình.

Đới Phu nghe xong sự việc, sắc mặt hầm hầm ra lệnh đem thi thể của đội phó cùng toàn bộ đội viên trở về chiến hạm.

Tiểu Giác theo kế hoạch của Tân Lạc, ngụy trang thành một xác chết, lẻn vào chiến hạm thành công.

Do chiến hạm hạn chế tín hiệu, một khi Tiểu Giác đi vào chiến hạm, sẽ mất liên lạc với Tân Lạc, chỉ có thể tự mình hành động.

Hai người đều phải tuân theo thời gian hàng động đã đặt ra một cách nghiêm ngặt, mới có thể đảm bảo kế hoạch thành công. Chỉ cần một bên hành động chậm hơn một chút, hoặc hành động thất bại, thì bên còn lại chắc chắn sẽ chết.

Theo ý nghĩa nào đó, xem như bọn họ đang giao tính mạng của mình cho đối phương.

————·————·————

Lính đánh thuê quanh năm chém giết không gớm tay, nhưng ngoài miệng luôn nói “Chỉ có hưởng thụ mới có động lực làm việc”.

Mục đích lần này của Đới Phu chủ yếu là truy tìm hung thủ, nhưng cũng không trì hoãn việc bọn họ thư giản hưởng lạc.

Giống như mọi khi, Đới Phu cùng vài trăm thuộc hạ tâm phúc vừa hưởng thụ khoản đãi nhiệt tình của Amy, vừa không khách khí chơi đùa với Amy.

Một gã râu quai nón say rượu giả điên: “Trước kia Amy có ca múa gì đó, hình như là múa cởi đồ?”

“Ha ha ha! Tôi nhớ là múa bụng,”

“Múa bụng hay múa cởi đồ gì cũng vậy thôi!”

Mấy vị quan viên trong phòng tiếp khách của Khúc Vân tinh đều khó chịu ra mặt, Amy vẫn tươi cười như không, cô dễ chịu giải thích: “Không giống, một bên mặc quần áo, một bên không mặc quần áo.”

Đới Phu nửa đùa nửa thật: “Chi bằng cô nhảy một đoạn múa bụng cho chúng tôi xem, chúng tôi sẽ biết có khác nhau hay không.”

Cả đám đàn ông cười ha ha, vỗ tay ồn ào, nháy nháy mắt khêu khích nhìn Amy.

Amy dỗi Đới Phu liếc hắn một cái, sau đó cười duyên: “Đội trưởng đã thấy tôi múa bụng rồi mà? Gần đây tôi phát hiện một cô gái dị chủng, khẳng định hữu dụng với đội trưởng hơn tôi.”

“Phụ nữ dị chủng? Có dị năng đặc biệt gì không?”

“Cô ấy không có dị năng, nhưng cũng coi như rất đặc biệt.”

“Vậy sao?” Đới Phu nhíu mày, không thấy hứng thú. Hắn không phải là loại háo sắc giống như tên đội phó kia, không có đam mê với phụ nữ dị chủng.

Amy cười chỉ vào Mike đang đứng một bên: “Cấp dưới của tôi, trong người có bệnh kín, ngay cả bạn gái nhiều năm chung sống với anh ta cũng không biết, vậy mà cô gái dị chủng kia vừa nhìn thấy anh ta liền nhìn ra bệnh.”

Amy kể lại chuyện của Mike, mồm mép lanh lợi, nói đến trời long đất lở.

Từ lúc phát hiện bệnh hiểm nghèo, bác sĩ đã khẳng định anh ta sống nhiều lắm chỉ được mười mấy năm, khi làm nhiệm vụ gặp được cô gái dị chủng nọ, cô ta liếc qua đã nói ra bệnh hiểm nghèo của anh ta, bào chế thuốc giúp anh ta điều trị, bây giờ đã thành công khống chế được bệnh của Mike.

Đới Phu cùng các lính đánh thuê khác bắt đầu tin.

Bọn họ sống chém giết quanh năm, rõ ràng cần đến bác sĩ giỏi hơn người thường.

Nhưng, bác sĩ giỏi cần phải chu cấp một cuộc sống cực kỳ hậu đãi, không phải chỉ có tiền là được.

Hơn nữa, bác sĩ giỏi đi đến đâu cũng được chào đón, cho dù bọn họ muốn tham gia binh đoàn lính đánh thuê, thì chắc chắn cũng bị mấy binh đoàn đứng đầu cướp đi, bất luận thế nào cũng không đến lượt binh đoàn hạng ba của bọn họ.

Đới Phu cảm thấy hứng thú, hỏi: “Thật thần kỳ như cô nói sao? Người như vậy sao lại chạy đến nơi giẻ rách này của cô?”

Amy dỗi: “Cô ấy là dị chủng! Cho dù cô ấy muốn đến Đế Quốc Ar, binh đoàn Long Huyết, người ta có đồng ý chứa chấp không?”

“Đừng quên Liên Bang Odin.”

Amy cười thâm thúy: “Chính xác là cô ta đã trốn khỏi Liên Bang Odin, không phải không muốn về, mà là về không được.”

Đới Phu nhớ tới màn kịch biến chính trị hơn ba mươi năm trước của Liên Bang Odin, lúc đó có không ít người bị liên lụy, không thể không trốn chạy, không phải không có khả năng.

“Cô ta đang ở đâu?”

Amy nói: “Tôi biết cô ta là nhân tài, đương nhiên không thể buông tha, nên đã để cô ta làm bác sĩ tư của tôi, đang ở phủ tổng thống.”

Đới Phu kêu căng, nói: “Dẫn đến đây cho tôi xem. Nếu thật cô nói tốt như vậy, sẽ không mất gì đâu.”

————·————·————

Tân Lạc theo trợ lý của Amy đi vào cửa phòng tiệc.

Hai tên lính đánh thuê kiểm tra nàng từ đầu đến chân xong, mới cho phép nàng đi qua cảnh vệ, vào phòng tiệc.

Tân Lạc mặc áo bác sĩ màu trắng, khập khiễng đi vào phong tiệc rực rỡ sắc màu, xa hoa trụy lạc.

Rõ ràng xung quanh đều có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, đầy đủ dáng vẻ, nhưng ánh mắt của tất cả đàn ông trong phòng đều không thể không nhìn nàng.

Đới Phu nhìn thấy nàng lần đầu tiên, liền tin lời nói của Amy.

Trực giác từng trải hai trăm năm cho hắn cảm giác rõ ràng người phụ nữ này không đơn giản.

Hắn bỏ qua dự tính vốn có của mình, lịch sự đứng lên, chủ động đưa tay chào hỏi: “Xin chào, tôi là đội trưởng binh đoàn Liệt Diễm, Đới Phu.”

Trong lúc Tân Lạc nắm tay Đới Phu, chân bị lảo đảo, thân thể ngã về trước.

Nếu đối phương là một người đàn ông khỏe mạnh, phản ứng đầu tiên của Đới Phu nhất định sẽ né tránh, nhưng đối phương lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, còn bị đi đứng bất tiện, hắn không né tránh, mà theo bản năng muốn đỡ đối phương.

Tay vừa chạm tới lưng cô gái, đối phương đã nắm lấy cánh tay của hắn, một đòn vác vai ném thẳng hắn xuống đất.

Đới Phu nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng chồm nửa người trên ngồi dậy, muốn lấy súng bắn đối phương. Đối phương am hiểu chiến đấu gần hơn hắn, nàng đấm một quyền vào mũi hắn, một tay đoạt được súng của hắn. Không biết nàng đã làm gì trên lưng hắn, sau hai ba lần hô hấp, toàn thân hắn liền mềm nhũn vô lực, không còn sức đứng dậy.

Một loạt động tác nhanh nhẹn, gọn gàng dứt khoát, đến khi tất cả tên lính đánh thuê kịp phản ứng, muốn nổ súng bắn Tân Lạc, Tân Lạc đã trốn ra sau Đới Phu, kề súng vào cổ hắn, khống chế toàn bộ cục diện.

Mấy chục tên lính đánh thuê cầm súng, trừng mắt nhìn Tân Lạc như hổ rình mồi, nhưng sợ nổ súng bắn trúng đội tưởng, nên vẫn không dám nổ súng.

Tân Lạc rất thản nhiên, không hề sợ hãi.

Một tên lính đánh thuê hung hăng đe dọa: “Buông đội trưởng ra, nếu không…”

Tân Lạc còn chưa nâng mắt, đã chỉa súng bắn một phát, giết chết hắn.

Mọi người hoảng sợ, không ngờ Tân Lạc đang bị bao vây vẫn còn mạnh đến vậy.

Có người phẫn nộ thét lên: “Giết…”

Còn chưa nghe được chữ “cô ta”, Tân Lạc lại nổ súng, bắn chết tên lính vừa thét.

Đại sảnh phòng tiệc im lìm như chết, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Tân Lạc, tức giận nhưng không dám nói gì.

Tân Lạc cười nói: “Phải rồi! Đội trưởng của các anh đang nằm trong tay tôi, còn gào thét nữa đi, nếu đầu của các anh không phải bị cửa kẹp, vậy nghĩa là muốn kích động tôi giết chết đội trưởng, nhân cơ hội đoạt quyền.”

Đới Phu hồng hộc thở gấp.

Mọi người sợ bị đội trường nghĩ mình tạo phản, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có người lặng lẽ gửi tin cho chiến hạm, xin trợ giúp.

Tân Lạc cười nói: “Không phải các anh cho rằng một mình tôi có thể đối phó nguyên một binh đoàn đấy chứ?”

Amy trốn phía sau từ bấy đến giờ, âm thầm suy nghĩ. Cô vẫn không tin Tân Lạc chỉ cần hai người đã có thể đối phó với binh đoàn Liệt Diễm, xem ra thế lực sau lưng nàng rốt cuộc đã xuất hiện.

Một đám lính đánh thuê mặt xám như tro, nói: “Không liên lạc được chiến hạm.”

Những người khác liền thử, phát hiện đều thất bại.

Tân Lạc mỉm cười: “Xin lỗi, thủ lĩnh điều khiển chiến hạm của các anh đã đổi người.”

Chỉ một thoáng, ý chí tất cả lính đánh thuê đã hoàn toàn tan rã, bọn họ thấp thỏm lo âu nhìn lẫn nhau. Mất đi chiến hạm, bọn họ giống như tự nhốt mình trên hoang đảo, hoàn toàn không có đường ra.

Ánh mắt của Amy chợt thay đổi. Tuy cô không biết Tân Lạc và người kia rốt cuộc đã làm gì, nhưng dù sao bọn họ đã làm được.

Cô liền nhớ tới lời nói của Tân Lạc: “Tại sao phải đưa tiền cho kẻ khác bồi dưỡng quân đội? Chi bằng chiếm lấy binh đoàn Liệt Diễm, làm quân đội riêng của Khúc Vân tinh.”

Lúc đó cô cảm thấy chỉ là lời nói đùa, khống chế một đội quân sao dễ dàng vậy được? Người ta còn có cả chiến hạm!

Nhưng bây giờ…

Amy quyết định thật nhanh, đột nhiên lớn tiếng quát: “Bắt tất cả lính đánh thuê của binh đoàn Liệt Diễm, nếu phản kháng, bắn chết tại chỗ.”

Lệnh chấm dứt, tiếng súng vang lên.

Hai bên đánh nhau kịch liệt.

Tân Lạc vẫn thản nhiên, nàng kéo theo Đới Phu, mặc kệ sự tình.

————·————·————

Mặc dù so thể năng và hỏa lực, lính đánh thuê chiếm ưu thế, nhưng so khí thế số đông, đội cảnh vệ lại nhỉnh hơn.

Mười mấy phút sau, hai bên đã phân thắng bại.

Amy đứng giữa thi thể chất đầy mặt đất, hai tay cầm súng, tư thế hiên ngang, không còn chút dáng vẻ sợ hãi như vừa rồi.

Nàng nhìn Tân Lạc hỏi: “Làm gì nữa đây?”

Cô vốn định như dây leo bám tường, mượn gió bẻ măng, mượn đao giết người, vớt vát chút lợi ích, nhưng hiện giờ lại bị Tân Lạc kéo vào, hoàn toàn trở thành vũ khí của Tân Lạc.

Tân Lạc giao Đới Phu cho Amy, “Muốn sống lập tức đến chiến hạm, thay đổi toàn bộ người điều khiển chiến hạm thành người của cô.”

Cái gì? Cô còn chưa khống chế được chiến hạm! Amy thật sự muốn bắn chết Tân Lạc.

Chuyện ma quỷ xảy ra hết cái này đến cái khác, cái gì là người điều khiển chính đã thay đổi, nhưng Amy thấy lợi tối mắt, việc đã đến nước này, chỉ có thể hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm đến cùng.

———————-

Amy ra lệnh cho đội cảnh vệ thay y phục tác chiến của binh lính hộ tống đội trưởng, tất cả ngụy trang thành lính đánh thuê.

Một đám binh lính vũ trang đầy đủ hộ tống gã đội trưởng Đới Phu và hai tên lính đánh thuê đã đầu hàng, cùng lên phi thuyền của binh đoàn Liệt Diễm.

Chiến hạm nhận được tin, không ngờ vì bọn họ đột nhiên quay về, nhưng Amy đã đưa ra lý do vô cùng thuyết phục: Khi nãy đội trưởng liên hệ chiến hạm, phát hiện không thể liên lạc, rất lo lắng, nên cố ý quay lại kiểm tra.

Người trong phòng điều khiển chính cố gắng giải thích: Bởi vì thiết bị năng lượng bị trục trặc, khiến cho hệ thống hạn chế tín hiệu bị nhiễu.

Bọn họ nhìn thấy người nói là tâm phúc của đội trưởng, lại đứng bên cạnh đội trưởng, nên không khả nghi, sau khi kiểm tra xong thân phận, liền mở cửa khoang chiến hạm, cho phi thuyền đi vào.

Amy và đội cảnh vệ âm thầm nắm chặt súng.

Gã đội trưởng cùng hai tên tù binh cũng khẩn trương cao độ.

Sau khi cửa khoang mở ra, còn có một lần kiểm tra theo lệ nữa. Binh đoàn Liệt Diễm tuyệt đối không thể phát hiện có bất thường, nếu không chắc chắn sẽ ác chiến quyết liệt.

Đối với Amy thành bại chính là lúc này, đối với gã đội trưởng, đây là sơ hội sống sót cuối cùng.

Thật không ngờ, sau khi cửa khoang mở ra, Amy phát hiện lính đánh thuê ở bốn phía đều bị hạ gục, chào đón bọn họ chỉ có một người đàn ông mặc đồ tác chiến, đầu đội mũ giáp của binh đoàn Liệt Diễm.

Amy còn chưa kịp phản ứng, thì đã nhìn thấy thân thể của hắn lao vút tới, lướt qua người bọn họ, đứng bên cạnh Tân Lạc.

Amy đã nhận ra, một thành viên khác của binh đoàn Tiểu Giác —— người đàn ông không biết nói, chỉ biết giết người.

Amy kinh ngạc hỏi: “Hắn đột nhập chiến hạm lúc nào vậy?”

Tân Lạc thản nhiên nói: “Theo thi thể của tên đội phó.”

Amy mặt đầy hoang mang, không thể tin, hỏi: “Thật sự chỉ có hai người các cô thôi sao?”

Tân Lạc hỏi lại: “Hai người vẫn chưa đủ sao?”

Amy nhìn một nam một nữ bình tĩnh đến độ giống như chưa xảy ra chuyện gì ở trước mắt, đột nhiên cảm thấy thời thế của vũ trụ đã thay đổi.

————·————·————

Amy dẫn đội cảnh vệ đi thẳng đến khu vực điều khiển trung tâm.

Trên đường đi, có đội trưởng Đới Phu đi theo, tất cả lính gác trên chiến hạm đều trở nên vô dụng, ngẫu nhiên gặp phải vài tên không hợp tác, đội cảnh vệ còn chưa kịp ra tay, Tiểu Giác đã nhanh tay thu phục.

Không đến mười phút sau, bọn họ đã thuận lợi đi vào khu điều khiển trung tâm.

Thừa thắng xông lên, còn có Tiểu Giác bên cạnh, gần như chỉ vài phút sau đội cảnh vệ đã khống chế khu vực điều khiển chính.

Amy đứng trước bàn điều khiển, cảm thấy tất cả giống như đang nằm mơ, hai tay cứ run rẩy không thể khống chế.

Cô xem như đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng chưa từng nghĩ mình có thể dễ dàng nắm trong tay một chiến hạm lớn.

Amy lấy lại bình tĩnh, nhìn Tân Lạc.

Tân Lạc lạnh nhạt nói: “Đây là chiến hạm của cô.”

Amy áp chế kích động, mở máy truyền tin, thông báo đến toàn thể chiến hạm: “Ta là tổng thống Amy của Khúc Vân tinh. Từ nay về sau, ta sẽ tiếp quản chiến hạm của binh đoàn Liệt Diễm. Đội trưởng Đới Phu đã từ chức, ta tạm thời nhậm chức đội trưởng. Sau này sẽ tái lập trật tự dân chủ, ai xứng đáng sẽ được nhường quyền. Chức vụ của mọi người không thay đổi, lương bổng không thay đổi, phúc lợi không thay đổi…”

Amy đích thực là một nhân tài.

Sau khi cứng rắn công khai chủ quyền, cô liền tỏ rõ ý đồ cho các lãnh đạo cấp cao.

Bọn họ không phục? Không thành vấn đề, vẫn còn cơ hội, cô chỉ tạm thời nhậm chức, hoan nghênh ai xứng đáng leo lên vị trí cao.

Những người quản lý cấp trung và các binh lính bình thường đều được hứa sẽ không thay đổi, dù sao bọn họ đều xuất phát từ “thí mạng kiếm ăn”, chỉ cần chức vụ, lương bổng, phúc lợi không thay đổi, lãnh đạo cấp cao đấu đá cũng không liên quan đến họ.

Tân Lạc đứng trước cửa sổ quan sát hình trứng thật lớn, im lặng ngắm nhìn sao trời vô tận ở bên ngoài.

Biển ngân hà, lấp lánh ánh sao.

Sinh mệnh của con người trước vũ trụ bao la giống như loài phù du yếu ớt sớm sinh tối diệt, có lẽ đến cuối đời, vẫn khó có thể khám phá được bản chất của vạn vật, nhưng biển vũ trụ bao la là vậy vẫn không mang đến ý nghĩa cho sinh mệnh, mà chính sinh mệnh yếu ớt đã mang đến ý nghĩa cho vũ trụ bao la.

Tiểu Giác đứng cạnh Tân Lạc, lẳng lặng bên nàng.

Phòng điều khiển trung tâm khắp nơi vui mừng, ai nấy đều không thể che giấu sự phấn khởi xúc động. Chỉ có bọn họ đứng ở một góc nhỏ, bình thản đến vắng lặng, giống như đang đặt mình trong một thế giới khác, hoàn toàn tách biệt với mọi thứ xung quanh.

Amy xử lý xong mọi việc, liền đi tới.

Cô không tỏ thái độ khiêm tốn nhưng ngạo mạng như lúc nãy, mà giống như con tắc kè thay đổi nhanh sắc mặt, cung kính hỏi Tân Lạc: “Tôi triệu tập cuộc họp trên chiến hạm, cô muốn tham gia không?”

“Tôi đã nói, đây là chiến hạm của cô.”

“Phòng thí nghiệm của cô một hai ngày nữa là xây xong, tất cả dụng cụ đều nghiêm túc làm theo yêu cầu của cô.”

“Giúp tôi điều tra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Trên Khúc Vân tinh từng có một phòng thí nghiệm bí mật của dị chủng?”

“Là hạng mục của binh đoàn Liệt Diễm cùng tổng thống tiền nhiệm hợp tác xây dựng. Bọn họ đào một ngọn núi, xây dựng trong đó một phòng thí nghiệm, không biết nghiên cứu cái gì. Hình như khoảng ba mươi năm trước phòng thí nghiệm không may phát nổ, thí nghiệm kết thúc. Lúc đó tôi vừa đến Khúc Vân tinh không lâu, mới vào bộ y tế làm việc, tôi lo đi giải quyết bệnh ác tính truyền nhiễm, nên không chú ý đến chuyện này. Sau đó, cũng là gần đây, tôi nghe được từ miệng tên đội phó kia nói rằng phòng thí nghiệm đó là của dị chủng.”

“Giúp tôi điều tra chuyện này, càng chi tiết càng tốt.”

“Được.”

“Không được để ai biết.”

“Hiểu rồi.”

Amy cảm thấy kỳ lạ, Tân Lạc tiêu diệt binh đoàn Liệt Diễm, không phải vì trả thù, mà vì để tiện điều tra chuyện này.

————·————·————

Amy sắp xếp cho Tân Lạc một phi thuyền loại nhỏ.

Tân Lạc dẫn theo Tiểu Giác quay về Khúc Vân tinh trước.

Khi gần về đến phủ tổng thống, từ phi thuyền nhìn xuống, phát hiện khu vực buôn bán đèn đóm sáng choang, đám đông tụ tập ồn ào, giống như đang làm lễ hội ăn mừng gì đó.

Tân Lạc nhìn lướt qua, liền không thấy hứng thú dời ánh mắt.

Tiểu Giác thì ghé vào cửa sổ mạn tàu xem trò vui, hắn tò mò hỏi: “Dì Lạc Lạc, trên mặt bọn họ đeo gì vậy?”

Tân Lạc đến gần cửa sổ mạn tàu nhìn kỹ, đáng tiếc, thị lực của thế năng cấp A chỉ có thể nhìn thấy đám đông rộn ràng, không thể thấy mặt nạ.

Tân Lạc nói với máy điều khiển: “Tìm chỗ đậu gần đây.”

Phi thuyền đậu trên một tầng cao của khu buôn bán lớn nhất Khúc Vân tinh.

Tân Lạc dẫn Tiểu Giác rời khỏi phi thuyền, đi đến ngã tư đường.

Giống như đi vào một thế giới hoàn toàn khác biệt, khắp nơi đều là tiếng cười, mọi người kết nhóm kết đội, có người lớn tiếng ca hát, có người múa bên đường.

Tân Lạc tham khảo thiết bị cá nhân, mới biết hôm nay là lễ hội hóa trang mặt nạ trên Khúc Vân tinh.

Sau khi Amy lãnh đạo đã lập ra lễ hội này, chưa đầy ba mươi năm nó đã trở thành lễ hội long trọng nhất, được hoan nghênh nhất Khúc Vân tinh, trừ ngày lễ mừng năm mới.

Mùa thu hàng năm, mọi người từ khắp nơi tụ hội về đây, ăn mặc sặc sỡ, đeo mặt nạ tự làm, tham gia lễ hội hóa trang.

Bởi vì trên mặt của mỗi người đều đeo mặt nạ, xem như tự che kín thân phận.

Cho nên, không so loại gene, không bì đẹp xấu, không phân sang hèn, không màng cao thấp.

Không đánh nhau, không hơn thua, không đuổi giết.

Trong ngày này, mỗi một người đều không có quá khứ, không có tương lai, chỉ sống trong thời khắc đeo mặt nạ, có thể từ bỏ thân phận của mình, chỉ hưởng thụ niềm vui trước mắt.

Tân Lạc giống như bị vây hãm trong giấc mộng, mặt không chút thay đổi, đứng không nhúc nhích bên đường.

Từng nhóm người đeo mặt nạ cười cười nói nói đi qua trước mặt nàng.

Tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng hát…

Đủ loại mặt nạ kỳ lạ khoe sắc.

Một người đeo mặt nạ đưa cho nàng một cái mặt nạ hề nạm kim cương, nhiệt tình mới nàng cùng đi chơi, nàng lại giống như không nghe được gì, nhưng vẫn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm người ta.

Người đeo mặt nạ tiếc nuối phất tay với nàng, cùng các bạn khác vui vẻ rời khỏi.

Tân Lạc đứng ở thế giới muôn màu, lại giống như đang đứng giữa không gian tĩnh mịch.

Đèn đuốc sáng choang, rực rỡ sắc màu.

Trên đường có vô số người đeo mặt nạ, nhưng mặt nạ ở khắp nơi, con người ở khắp nơi lại giống nhau như đúc.

Bọn họ khoác trường bào đen, đeo mặt nạ kim loại, đi qua trước mặt Tân Lạc. Mỗi một khuôn mặt đều lộ ra vẻ lạnh lẽo sáng bóng của kim loại, toàn bộ thế giới liền yên tĩnh không tiếng động.

Đột nhiên, có người vỗ vào vai Tân Lạc, khiến nàng bừng tỉnh.

Thế giới ở trước mắt liền khôi phục lại bình thường, mọi người đeo mặt nạ đủ màu sắc, đủ hình dạng, vừa múa vừa hát.

Tân Lạc thu ánh mắt, từ từ quay đầu lại, phía sau không có một bóng người.

Có người vỗ xuống một bên vai khác, Tân Lạc không quay đầu lại nhìn, lạnh lùng gọi: “Tiểu Giác.”

Tiểu Giác đeo một cái mặt nạ động vật chế tác thô kệch, nhảy ra trước mặt nàng, ánh mắt tràn đầy vui sướng, giống như đột nhiên phát hiện ra thế giới mới.

Hắn chỉ vào mặt nạ trên mặt mình, hỏi: “Đẹp không?”

Tân Lạc liếc qua một cái, xoay người, thản nhiên nói: “Về thôi.”

Tiểu Giác luyến tiếc vuốt ve cái mặt nạ, đến khi lên phi thuyền, vẫn không chịu tháo xuống.

“Tiểu Giác!” giọng của Tân Lạc tỏ ra không vui.

Tiểu Giác nghiêng mặt đeo mặt nạ, nghi hoặc nhìn Tân Lạc.

Tân Lạc nuốt hai chữ “tháo ra” trở lại, giả vờ không sao, nói: “Không có gì.”

Chỉ là chút biểu diễn thôi mà, đích thực không có gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status