La bàn vận mệnh

Chương 442: Hứa nguyện



"Thiên Long nhai đến tột cùng ở địa phương nào? " Dương Thiên Vấn vẫn lựa chọn hỏi ra vấn đề thứ ba.

" Ngay ở Thiên Long Tinh - thánh địa của Long giới, trên nhai có mấy con Thiên Long gạo cội của Long giới thủ hộ, thực lực của bọn nó đều không yếu hơn bất kỳ thủ hạ nào của ngươi". Kẻ chỉ dẫn la bàn mở miệng nói, hơn nữa dùng ngón tay điểm nhẹ ở giữa không trung, một đạo tinh đồ xuất hiện ở không trung, Dương Thiên Vấn tất nhiên nhận ra bức tinh đồ này, chính là tinh đồ của Long giới. Mà trong bức tinh đồ, có một khỏa tinh cầu đặc biệt sáng ngời, rất hiển nhiên, đây là chỗ Thiên Long Tinh kẻ chỉ dẫn la bàn chỉ điểm cho Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn nhớ kỹ vị trí của Thiên Long Tinh, trong lòng không ngừng tự hỏi.

Kẻ chỉ dẫn la bàn tiếp tục nói: "Nói ra nguyện vọng của ngươi đi".

" ta muốn cởi bỏ phong ấn của thương này". Dương Thiên Vấn lấy thanh thần thương màu đen bị phong ấn ra.

" ồ? Không thể tưởng được, ngươi ngay cả nó cũng đem ra, có thể ở trong năm tuyển chọn, đạt được hai thứ, hơn nữa đối với ngươi mà nói là hai kiện trân quý nhất, không tệ, vô cùng không tệ. Có điều thật đáng tiếc, nguyện vọng của la bàn cấp thứ mười bảy không cách nào cởi bỏ phong ấn trên đó, có điều ta lại có thể sửa chữa phong ấn phía trên nó. Ngươi lựa chọn đi? " kẻ chỉ dẫn la bàn mỉm cười trả lời.

" có thể biết thương này đến tột cùng là lai lịch gì không? " Dương Thiên Vấn khẽ mở miệng hỏi.

" nếu ngươi sử dụng nguyện vọng này, ta đương nhiên sẽ thỏa mãn cho ngươi, đương nhiên, sửa chữa phong ấn cũng chỉ có thể tạm gác lại tới lần gặp sau". Kẻ chỉ dẫn la bàn bình tĩnh trả lời.

" Vậy thì, ngươi cũng nên nói cho ta biết phong ấn sửa chữa có đặc tính gì chứ, hoặc là phong ấn sửa chữa làm sao cởi bỏ? " Dương Thiên Vấn thay đổi một vấn đề hợp lý, nếu như chỉ vì lai lịch của thương này mà lãng phí một nguyện vọng, Dương Thiên Vấn đáp ứng mới là ngu ngốc, vậy cũng quá xa xỉ rồi.

" đương nhiên, điều này tất nhiên có thể thỏa mãn. Thiên hạ không có chuyện không làm mà hưởng, ta sẽ đem phong ấn sửa chữa, hơn nữa nói cho ngươi biết phương pháp giải phong, về phần có thể giải phong hay không, vậy phải xem bản thân ngươi. Có điều, có một điểm ta muốn đặc biệt nói rõ, nếu như sau khi đem phong ấn sửa chữa, muốn cởi bỏ nó, cũng chỉ có nguyện vọng trên cấp ba mươi hai của la bàn mới có thể đạt thành. Đương nhiên, ngươi cũng có thể giữ hiện trạng đợi đến khi phong ấn đạt tới trên cấp hai mươi bốn thì lại đòi giải khai phong ấn. Ngươi làm ra lựa chọn đi, một khi lựa chọn, sẽ không có khả năng sửa đổi". Kẻ chỉ dẫn la bàn bình tĩnh mà nói.

Một bên là cấp hai mươi bốn có thể cởi bỏ phong ấn cả cây thương. Một bên là sau khi sửa chữa, sẽ nói cho phương pháp giải phong. Nếu như không giải được thì chỉ có đợi đến trên cấp ba mươi hai. Từ tính giá trị mà so sánh, thật ra lựa chọn cái đầu tiên là đáng giá. Bởi vì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Nhưng mà nhìn từ mặt khác, cấp thứ mười bảy này so với cấp hai mươi bốn hoặc là cấp ba mươi hai, liền có vẻ không có ý nghĩa. Dương Thiên Vấn cẩn thận suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "ta thích việc có tính khiêu chiến. Sửa chữa đi".

" tốt. Như ngươi mong muốn". Kẻ chỉ dẫn la bàn nâng trường thương lên, một ngón tay chỉ lên trời. Một đạo quang mang đỏ ngầu từ một chỗ đột nhiên hàng lâm, chiếu xạ ở trên thân thương. Chính lúc này thân thương bắt đầu xảy ra biến hóa. Vốn trường thương màu đen không chút nào thu hút, không ngờ tách ra ngân quang vạn trượng. Năng lượng bám vào trên thân thương vô cùng phức tạp, giống như, thủy, phong, hỏa, âm dương ngũ hành đều bao hàm ở bên trong. Mà bên ngoài Thân thương lại có một cổ lực lôi đình cường đại.

Có điều hết thảy, đều chợt lóe lên rồi biến mất. Xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng nhanh.

Nhưng vẫn khiến Dương Thiên Vấn bắt được cảm giác trong nháy mắt đó, trầm tư.

" phong ấn của thương này đã sửa. Phân thương thành chín đoạn. Tổng cộng mười tầng phong ấn. Phương pháp giải phong ấn rất đơn giản. Giết chóc. Tận tình giết chóc. Dùng máu tươi chúng thần để giải phong ấn! Đương nhiên, cũng không bài trừ phương pháp giải phong ấn khác. Nhưng cái này vẫn đơn giản nhất". Kẻ chỉ dẫn la bàn mỉm cười mở miệng nói.

" Rốt cuộc là phong ấn gì vậy, sao phải cần máu tươi của chúng thần mới có thể giải phong ấn? " Dương Thiên Vấn hiếu kỳ hỏi.

" Ừm, cái này à, nếu ngươi muốn biết, cũng không phải là không thể, nguyện vọng cấp mười sáu của ngươi vẫn còn lưu một nửa nguyện lực, nếu ngươi dùng nó để thực hiện ước nguyện, ta sẽ giải đáp thắc mắc cho ngươi". Kẻ chỉ dẫn la bàn nghiêm túc nói.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Cũng được, có điều ngươi có thể giới thiệu sơ qua lai của lịch thương này không? "

" có thể nói cho ngươi biết một phần, thương này ở thời kỳ thượng cổ gọi là thương Lôi Đình, chính là thần khí đứng đầu của chúa tể thẩm phán! một trong mười bảo vật của Thần giới! " kẻ chỉ dẫn la bàn mở miệng nói.

Dương Thiên Vấn nghe xong không khỏi kích động vạn phần, mười bảo của Thần giới lúc nào mà chẳng đáng tiền?

" nhưng mà, đây cũng không phải là lai lịch chân chính của nó, thương này chính là sinh ra ở Hồng Mông, ở lúc sinh ra, bị trời đất phong ấn, sau trận chiến thượng cổ liền bị phong cấm chí cao, cơ hồ là một thanh phế vật, ngoại trừ thân thương vĩnh viễn không mòn ra, liền không có tác dụng gì quá lớn. Nhưng ta đem hắn sửa chữa thành đại đạo phong cấm, phong ấn này so với phong cấm chí cao của vũ trụ còn cao hơn một bậc, nhưng đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, cho nên đã cho thương này một đường sống, nếu như nó có thể giải khai phong ấn cuối cùng, vậy tất uy lực vô hạn. Bảo vật như thế, chỉ có được mà không thể cầu. Cho nên, ngươi sau này vẫn nên đem tâm tư đặt ở trên nó đi". Kẻ chỉ dẫn la bàn nửa chỉ điểm nửa nhắc nhở.

Dương Thiên Vấn nghe xong, trong lòng sáng rõ, mặc dù cao hứng, nhưng lại có vài phần buồn bực, vì Dương Thiên Vấn phát hiện mình lấy được chí bảo, tất cả đều là mặt hàng bị phong ấn, đều phải cần bản thân tân tân khổ khổ giải phong ấn, sao người khác tìm được bảo vật có thể trực tiếp dùng, bản thân liền mệnh khổ như vậy?

Mẹ kiếp, nếu như Thời không bảo tháp kia cùng thương Lôi Đình chó má này là một mặt hàng, lão tử không phải điên luôn mới lạ đó. Đương nhiên, đây chỉ là chút suy nghĩ mà thôi, thiên hạ không có chuyện không làm mà hưởng, muốn bảo vật lợi hại, hoặc là bản thân luyện chế, hoặc là phải giải phong ấn cho thanh thần thương.

Thành tựu cả đời bị phong ấn? Vậy không phải nói thương này bị trời đố kỵ sao? Không thể nào, đến tột cùng là dạng bảo vật gì mới có thể bị trời đố kỵ, muốn phong ấn thành tựu cả đời? Đợi đã, chẳng lẽ cây thương này là loại chí bảo giết chóc, giết người không dính nhân quả sao? Ừm, rất có khả năng, không, cực kỳ có khả năng!

Dương Thiên Vấn miên man suy nghĩ, đang lúc này, kẻ chỉ dẫn la bàn mở miệng nói: "muốn nó nhận ngươi làm chủ nhân, ngươi tất phải dùng máu tươi của ngươi để gọi nó tỉnh. Đạo thần phù thứ mười bảy, thần phù thôn phệ! Chúng ta lần sau gặp lại nha".

Nói xong cũng biến mất, la bàn biến hóa lại như cũ, sau khi Dương Thiên Vấn thu hồi la bàn, thần thức chìm vào trong la bàn, thần phù thôn phệ công hiệu thật ra khiến Dương Thiên Vấn cảm thấy hưng phấn. Đây không phải là thần phù thôn phệ gì, căn bản là hấp tinh đại pháp bản tu chân không phải sao! Sau khi có được thần phù thôn phệ, Dương Thiên Vấn mới lại một lần nữa cảm giác được sự biến thái của Tiểu Bạch, thôn phệ hết thảy, hóa về bổn nguyên, làm suy yếu người khác, bổ sung bản thân.

Tác dụng cường hóa của La bàn cấp thứ mười bảy, khiến lần biến hóa Thần long đầu tiên của Dương Thiên Vấn lại tăng lên một ít. Giảm đi mấy lần quá trình cường hóa, cũng coi như là tiết kiệm không ít thời gian.

Công hiệu của phù này, có thể hấp thu một phần mười tu vi của người có tu vi không cao hơn bản thân một bậc biến thành cho mình dùng. Đương nhiên, bộ phận năng lượng từ ngoài tới này cần phải luyện hóa một phen, nhưng vậy cũng đã tiết kiệm rất nhiều thời gian tu luyện, bản thân chỉ cần đạt đến cảnh giới, như vậy có thể tăng cường tu vi rất nhanh. Thần phù này xuất hiện, có tác dụng cực kỳ trọng yếu đối với việc tu luyện của Dương Thiên Vấn sau khi phi thăng Thần giới.

Việc cấp bách trước mắt, tất nhiên là lấy trường thương bị đại đạo phong cấm này cho mình dùng.

Dương Thiên Vấn cũng không lỗ mãng, ai biết thứ này nếu như hấp thu máu tươi của mình, sẽ hấp thu bao nhiêu? Cho dù là mình, mất đi một ít máu mặc dù không nguy hiểm tánh mạng, nhưng tất sẽ làm bị thương đến bổn nguyên, nguyên khí đại thương.

Cho nên, Dương Thiên Vấn chuẩn bị ba ngày xong, mới định dùng máu tươi của mình thức tỉnh nó. Ba ngày này, Dương Thiên Vấn luyện chế mấy linh đan ích khí bổ huyết, luyện rất nhiều, nhiều đến hơn vạn viên. Lo trước khỏi hoạ luôn luôn là nguyên tắc làm việc của Dương Thiên Vấn, mặc dù có chút lãng phí, nhưng Dương Thiên Vấn lại cho rằng vô cùng đáng giá, thậm chí còn gọi Thủy Thấm Lan tới bên cạnh căn dặn: "Lát nữa ta sẽ dùng máu tươi thức tỉnh vật đó, nếu ta cảm giác mình chuẩn bị đan dược không đủ dùng, sẽ lập tức báo cho ngươi, ngươi cố gắng khai lò luyện chế, không cần tiết kiệm linh dược cho ta".

Bên người có một hồng nhan tri kỷ chuyên tu đan đạo, Dương Thiên Vấn tin tưởng có hậu cần đầy đủ bảo đảm, có lẽ sẽ có chút suy yếu vì mất máu quá nhiều, nhưng ít ra sẽ không đả thương đến bổn nguyên, nguyên khí đại thương đi?

Dương Thiên Vấn treo giữa không trung, vạch phá cổ tay trái rất dứt khoát, máu tươi liền chảy ra, nhỏ ở trên mũi thương dựng đứng, máu tươi theo mũi thương chảy xuống, sau mười phút, Dương Thiên Vấn nuốt vào một khỏa đan dược, lập tức dùng chân nguyên luyện hóa, sau đó, cứ cách mười phút ăn một viên.

Sau khi ăn trên trăm viên, phía dưới cán thương, đã tạo thành một hố máu nhỏ, trường thương rốt cuộc có một ít phản ứng, bắt đầu từ từ hấp thu máu tươi, động tác này rất chậm, nhưng đủ để khiến Dương Thiên Vấn mừng rỡ như điên. Mặc dù chảy không ít máu, nhưng thông qua Kim đan bỏ công luyện chế bổ sung, máu tươi trong cơ thể vẫn bảo trì 5% tiêu hao và bổ sung. Cũng không suy giảm tới nguyên khí cùng bổn nguyên, chỉ cần đan dược đầy đủ, như vậy liền tương đương với chỉ cần dùng đan dược để thức tỉnh thanh thần binh bị phong ấn vô số năm này. Với vốn tài sản của Dương Thiên Vấn bây giờ, điểm ấy chỉ là chút tốn hao thôi.

Sau khi ăn vào một ngàn viên linh đan, cũng chính là bảy ngày sau, phản ứng của thần thương mới càng lúc càng lớn, tốc độ hấp thu máu tươi cũng càng lúc càng nhanh, vốn thể thương toàn thân ngăm đen, không ngờ mơ hồ chuyển biến thành màu đỏ như máu. Loại phản ứng này theo thời gian trôi qua thì càng lúc càng lớn, một tháng sau, Dương Thiên Vấn đã tiêu hao hơn năm ngàn viên linh đan, phản ứng của thần binh cũng không ngừng trở nên to lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 23 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status