La bàn vận mệnh

Chương 456: Lấy tháp



Dương Thiên Vấn thân ở trong một không gian đen ngòm. Dương Thiên Vấn hiểu đây nhất định là không gian trong Trấn Long đỉnh. Mặc dù không biết không gian này có gì kỳ hiệu, có điều cũng không quan trọng. Dương Thiên Vấn bây giờ nghĩ chính là, Thời không bảo tháp này đến tột cùng ở chỗ nào của không gian trong đỉnh?

Ý niệm trong đầu vừa động, một tòa Linh Lung Bảo Tháp cao tới tầng bảy, xuất hiện ở giữa không trung, lóe ra bảo quang sáng ngời. Ở trong không gian hắc ám, càng lộ vẻ rực rỡ.

Dương Thiên Vấn mừng rỡ một trận, vất vả nhiều năm qua cuối cùng đã có hồi báo. Thời không bảo tháp, được xem là một trong mười bảo vật của Thần giới. Dương Thiên Vấn thiếu chút nữa cười đến tận mang tai.

Đang định đưa tay lấy đi, đột nhiên, thân ảnh của một thanh niên dần hiện ra. Sửa sang lại dung nhan hơi có vẻ chật vật, người thanh niên vừa định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng của Dương Thiên Vấn, không khỏi sửng sốt một chút, há miệng nói: "ơ. Là tiểu tử ngươi sao! " Hóa ra bộ dạng biến hóa của Dương Thiên Vấn, không biết từ lúc nào đã khôi phục thành nguyên trạng.

Dương Thiên Vấn mở trừng hai mắt, xác định bản thân không nhìn lầm, thoáng cái minh bạch rất nhiều chuyện, cũng kinh ngạc hô: "Tiền bối, không ngờ là ngươi".

" ha ha ha... đúng là duyên phận. Tiểu tử ngươi phúc duyên thâm hậu, có đại trí tuệ đại nghị lực, ngày sau tất thành châu báu. Ngươi đã thông qua rất nhiều khảo nghiệm, có thể có được Thời không bảo tháp này". Người thanh niên cao hứng cười to, phất tay, tòa bảo tháp cực lớn này liền biến thành cỡ một nắm tay, bay về phía Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn tất nhiên sẽ không khách khí, đưa tay nâng bảo tháp, trong lòng vui vô cùng.

"Từ biệt ở lao tù Hư Vô, cũng chưa bao nhiêu lâu. Không thể tưởng được ngươi đã đạt tới cảnh giới này. Đúng là khiến người ta kinh ngạc". Người thanh niên tán dương.

Dương Thiên Vấn cầm bảo tháp trong tay, khiêm tốn cười cười.

" Được rồi, người đã lấy được bảo tháp rồi. Có điều ngươi còn phải đáp ứng giúp ta làm một chuyện mới được". Người thanh niên đột nhiên đưa ra điều kiện.

"Xin tiền bối cứ nói, chỉ cần có đủ khả năng, tuyệt đối sẽ không từ chối". Dương Thiên Vấn tất nhiên sảng khoái đồng ý. Chỉ một việc mà thôi, nếu so với giá trị của Thời không bảo tháp thì không thấm vào đâu.

"Không cần nghiêm túc như vậy. Chỉ cần sau khi phi thăng Thần giới, gặp một người tên là Trần Đế liền đánh hắn một trận cho ta, đánh cho mặt hắn nở đầy hoa, đánh đến độ ngay cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra". Người thanh niên hung dữ nói.

Dương Thiên Vấn nghe xong sửng sốt một chút, trong lòng thầm nghĩ. Vị tiền bối này thật đúng là hài hước.

"Vậy tại hạ xin hỏi một chút. Vì sao tiền bối không tự đi làm? Nếu chuyện mà tiền bối cũng làm không được, với năng lực hiện giờ của tại hạ, chỉ sợ..". Dương Thiên Vấn nói lời này là tình hình thực tế. Ngươi ngay cả Thời không bảo tháp cũng có thể tùy tiện tặng người. Ngay cả một trong mười bảo vật của Thần giới cũng không để ý, cấp bậc như vậy thật sự không phải là thứ Dương Thiên Vấn bây giờ có thể tưởng tượng nổi.

" mẹ kiếp ngươi nghĩ là ta không muốn sao. Lão tử bị lão gia hỏa cấp trên cấm túc, bằng không ta đã sớm biến hắn thành đầu heo". Người thanh niên buồn bực mắng.

"Ặc..". Dương Thiên Vấn nghe được đáp án này quả thực quá kinh sợ, nửa ngày nói không nên lời. "Vậy thì, thực lực Trần Đế này như thế nào? "

"Ừm. Ngươi chưa tới cấp bậc Đại La Kim Tiên, vẫn không nên đi trêu chọc hắn thì tốt hơn. Đương nhiên, nếu như thực lực của ngươi vượt qua Đại La Kim Tiên, vậy thì ngươi có thể quang minh chính đại đánh lên tận cửa". Người thanh niên trả lời rất khinh người.

Dương Thiên Vấn nghe xong, không khỏi trợn trắng mắt, thở dài: "lão đại, nhiệm vụ này thật đúng là có chút khó khăn đó, không có yêu cầu thời hạn chứ? "

"Không. Chỉ cần ngươi đủ thực lực, đến lúc đó giúp bổn tọa đánh cho hắn một trận là được". Người thanh niên gật đầu đáp, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Vậy, có thể giết chết hắn được không? " Dương Thiên Vấn yếu ớt hỏi. Bởi vì Dương Thiên Vấn nghĩ thầm, phải đạt tới thực lực trên Đại La Kim Tiên mới có thể đánh vị Trần Đế này. Có thể tưởng tượng được, Trần Đế này kém cỏi nhất cũng là một vị thần hoàng. Nếu đắc tội, vậy dứt khoát xử lý hắn luôn, tránh cho nhổ cỏ không tận gốc, tới mùa xuân lại mọc lên.

"Vậy đương nhiên là tốt nhất. Có điều, ta cũng không nói gì nha, ngươi cứ tùy ý, tùy ý là được. Bổn tọa vì tên khốn kia mà bị cấm túc, chết cũng tốt". Người thanh niên nói không thèm để ý, giống như là sống chết của một thần hoàng đối với hắn mà nói, không khác với quyết định sống chết của một con kiến là bao. Có điều cũng càng thưởng thức tác phong của Dương Thiên Vấn hơn.

Dương Thiên Vấn nghe xong, gật mạnh đầu, tỏ ý đã hiểu.

"Đúng rồi. Tiền bối. Thời không bảo tháp này đến tột cùng có chỗ thần kỳ gì? " Dương Thiên Vấn đột nhiên hỏi.

"Thời không bảo tháp, có công năng nghịch chuyển thời không. Nó là thần khí duy nhất của Thần giới có khả năng điều khiển thời không. Tháp có bảy tầng, tự thành thế giới. Tầng thứ nhất, người ở trong đó, bên ngoài một năm, trong tháp mười năm. Tầng thứ hai, bên ngoài một năm, trong tháp trăm năm, cứ dùng cái này mà suy ra. Hơn nữa tháp này lớn thì có thể thành núi, nhỏ thì có thể thành tro, chắc chắn dị thường. Đồng thời cũng là một kiện chí bảo phòng thân". Người thanh niên khẽ giới thiệu. "Ừm, đối với ngươi mà nói, đây chính là một kiện thần khí không thể thiếu. Về phần những công hiệu khác của nó thì tự ngươi từ từ tìm hiểu đi".

Dương Thiên Vấn nghe xong, mắt lộ ra một đạo tinh quang. Đây quả thực chính là thần khí nghịch thiên. Có nó, tương đương với việc có thể sản xuất ra cao thủ đi! Tầng thứ bảy là tỉ lệ một so một trăm vạn đó. Nói cách khác, Dương Thiên Vấn hiện giờ đến tầng thứ bảy tu luyện một trăm vạn năm. Sau khi đi ra, bên ngoài chỉ mới qua một năm.

Suy nghĩ một chút, Dương Thiên Vấn chỉ dùng chưa tới hai vạn năm, đã tu luyện tới cấp bậc hôm nay. Một trăm vạn năm đối với Dương Thiên Vấn quả thực chính là con số không tưởng.

Dương Thiên Vấn nở nụ cười. Người quý ở chỗ biết đủ. Nghe nói Thời không bảo tháp là kiện thần khí duy nhất của Thần giới có thể nghịch chuyển thời không. Nói cách khác, loại thần khí này đối với tu sĩ mà nói tương đương với làm dối. Chỉ một món đồ như vậy, mà bản thân nhờ có nó, liền có được cơ hội đứng trên đỉnh phong của thế giới.

"Được rồi, ngươi có thể đi. Ừm, có điều, cũng phải cẩn thận nha. Bên ngoài có một đám đang chờ vây công ngươi đó". Người thanh niên khẽ cười, cũng không có ý giúp. Lúc đang định bỏ đi lại đột nhiên dừng bước, đánh giá cẩn thận Dương Thiên Vấn một hồi sau đó mở miệng nói: "ngươi tu luyện thần công của Long tộc? Ơ, còn là Thần Long Cửu Biến! Tốt. Rất tốt. Chúng ta có duyên. Trước khi đi liền nhắc nhở ngươi một câu. Hai loại công pháp mà ngươi đang tu luyện, đều có công hiệu thần kỳ để đứng ở đỉnh phong. Nhưng nếu có thể kết hợp hai loại công pháp mà ngươi tu luyện thành một, vậy thì ngươi có lẽ sẽ có khả năng siêu việt đỉnh phong. Nhớ kỹ, của người khác, thì cuối cùng cũng là của người khác, chỉ có của mình mới là thích hợp nhất. Tiểu tử họ Dương, ngươi cần hiểu rõ mình. Bổn tọa đi đây". Nói xong thân hình lóe lên liền biến mất.

"Này, tiền bối, ta rời khỏi chỗ này thế nào đây?" Lúc này Dương Thiên Vấn mới nhớ ra bản thân hình như đang ở trong không gian của Trấn Long đỉnh.

"Chỉ cần ngươi nghĩ tới, tự nhiên có thể ra ngoài". Phảng phất từ một chỗ xa xôi trên không trung truyền đến một câu như vậy.

Dương Thiên Vấn minh bạch, vội thu bảo tháp vào trong không gian la bàn, chuẩn bị một phen, bộ dáng lại một lần biến thành trung niên nhân cướp Long thần Bảo Châu.

Thông qua bàn cờ Linh Lung, Dương Thiên Vấn có thể thấy tất cả những gì mà quân cờ thấy được. Bên ngoài Trấn Long đỉnh bị bao vây từng đoàn. Mười vạn Long đế bên ngoài thì cũng thôi đi. Mặc dù cũng coi như là người đông thế mạnh, nhưng cũng chỉ khiến Dương Thiên Vấn chú ý một chút. Quan trọng nhất là hơn trăm Long tôn bên ngoài mới là thứ khiến người ta cực đau đầu.

Có điều, cũng không còn cách nào. Chẳng lẽ cả đời đợi ở trong này không ra sao? Dương Thiên Vấn khẽ cười, tâm niệm vừa động, thân hình biến mất.

Thân hình của Dương Thiên Vấn mới vừa xuất hiện, ba đạo thần niệm cường đại liền tập trung vào hắn. Dương Thiên Vấn cũng không phân trần, đưa tay phất ra. Một trăm năm mươi nhân ảnh trong nháy mắt xuất hiện, mỗi người sau khi biến hóa liền giống Dương Thiên Vấn như đúc.

Hừ, so về nhiều người, lão tử mới không sợ.

Một trăm năm mươi con rối cấp tiên tôn đột nhiên xuất hiện khí thế cường đại như vậy, cũng không phải là chơi giả rồi. Không cần Dương Thiên Vấn căn dặn, một trăm năm mươi con rối liền tự động nhào tới.

Cả đám cao thủ Long giới, sững sờ một lát. Bọn họ không thể tưởng được, đối phương không ngờ còn có ngón này. Đây là pháp thuật gì? Chẳng lẽ là thuật phân thân trong truyền thuyết?

Ba Thiên Long thủ hộ, nổi giận gầm lên một tiếng: "giết chúng! " nói xong cũng đánh về phía chân thân Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn rất muốn móc ra trường thương đánh một hồi với đối phương, nhưng mà hôm nay địch đông ta ít, thật không phải lúc. Sau khi tăng thêm tốc độ, cường hóa, thần phù hệ lôi, thân hình hóa một tia chớp lóe lên rồi biến mất.

Thân hình chỉ mới lóe lên mấy cái, đã ở ngoài ngàn dặm.

Thần niệm của ba con Thiên Long canh gác khóa chặt Dương Thiên Vấn. Thân hình cũng hóa thành ba đạo kim quang đuổi theo.

Dù sao cũng là Thiên Long tu luyện không biết bao nhiêu năm. Thần niệm cường đại của nó, vượt ra ngoài ý liệu của Dương Thiên Vấn.

Dần dần Dương Thiên Vấn đã bay ra tầng khí quyển của Thiên Long Tinh. Thân hình không ngừng xông qua trận thế bên ngoài. Bài học mà Dương Thiên Vấn làm nhiều năm trước đã tạo nên tác dụng. Trận thế mặc dù cường đại, nhưng Dương Thiên Vấn hoặc tiến hoặc lùi, hoặc đi hoặc chạy, tránh trái lắc phải ở trong trận thế. Ngược lại không bị trận thế trói buộc.

Ba con Thiên Long đuổi theo thấy cảnh như vậy, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ khó hiểu. Bọn họ thật sự không thể tưởng được, cuối cùng là sao? "Chẳng lẽ có quỷ trong đó? " Đây là đáp án ba người bọn hắn đồng thời nghĩ đến, cũng là đáp án duy nhất. Nếu không người xa lạ này làm sao biết được phương pháp ra vào trận thế này?

Ba người cũng không nói nhảm, trực tiếp chui vào trong trận thế, đuổi theo Dương Thiên Vấn.

Chỉ là ở trong trận thế cổ quái này, tốc độ hai bên không nhanh nổi. Hơn nữa ở trong trận thế này, hai bên cũng không cách nào công kích.

"Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao phải lẻn vào Thiên Long nhai? Ngươi đã động tay động chân gì với Trấn Long đỉnh?" Một lão già trong số đó quát.

"Này, các người có mệt hay không chứ. Ta vừa rồi không làm gì cả, chỉ là tò mò, đi vào nhìn thử. Trấn Long đỉnh các người không phải là vẫn nằm ở chỗ cũ sao? " Dương Thiên Vấn buồn bực trả lời. Hắn cũng không thể bảo rằng, trong Trấn Long đỉnh các người có Thời không bảo tháp một trong mười bảo vật của Thần giới, ta đến chính là vì nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 23 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status