Lấy chồng quyền thế

Chương 1003 : THẬT SỰ ĐÃ ĐẤM VÀO MẶT (1)



Lý Bất Ngữ đi theo Lâm Thiển nhiều năm rồi, nên từ lâu Lâm Thiển coi cô ấy như em gái mình.

Lý Bất Ngữ đơn thuần, Lâm Thiển thông thấu nên mỗi thần thái biểu cảm của Lý Bất Ngữ đều không qua mắt được Lâm Thiển.

“Sao thế? Không phải là mang ít đặc sản đến cho anh trai em sao, sao lại đi cùng đội trưởng Thẩm về đây rồi?”

“Vâng, lão đại đột nhiên bảo em đến chỗ đội trưởng Thẩm lấy một tập tài liệu. Đội trưởng Thẩm không yên tâm về em nên đích thân mang tới.”

“Không yên tâm về em?” Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc. Người mà Cố Thành Kiêu thấy yên tâm, nhưng Thẩm Tự An lại không?

Lý Bất Ngữ cúi đầu, cứ cắn môi, môi đã sắp bị cắn nát. Cô cười khổ, bảo: “Chắc là anh ấy ghét em lắm, ha ha…”

Lâm Thiển thật sự thấy đau lòng cho Lý Bất Ngữ: “Anh ấy ghét em, nhưng em vẫn thích anh ấy.”

Một câu nói trúng tim đen.

“Em gái ngốc, đừng buồn nữa, nghỉ ngơi đi. Tối nay chị không ra ngoài nên không cần em đi theo đâu. Em ra ngoài giải sầu đi.”

“Không cần đâu chị.”

“Nghe lời đi nào, em là con gái, đi theo chị cả ngày, không có thời gian kết bạn, sau này không lấy được chồng thì chị có lỗi lắm.”

“Đây là công việc của em mà.”

“Công việc thì công việc, nhưng em nên có không gian riêng cho mình, em nên đi ra ngoài nhiều hơn, quen biết thêm vài người bạn.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh của chị, chẳng lẽ em không nghe? Đi đi, đi đi…”

“Vâng, được rồi, cảm ơn chị dâu.” Lý Bất Ngữ gật đầu rồi quay người đi ra, chỉ để lại bóng lưng cô đơn cho Lâm Thiển.

Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà vàng rực rải đầy sân vườn. Gió chiều thổi tới, lá ngân hạnh kêu xào xạc, chẳng bao lâu nữa lá xanh của cây ngân hạnh này sẽ biến thành màu vàng, ngày qua ngày, năm qua năm, năm tháng bất giác trôi qua trong bốn mùa luân phiên.

“Haizz…” Lâm Thiển thở dài thườn thượt, không phải cô không giới thiệu đối tượng cho Lý Bất Ngữ, mấy thanh niên tài giỏi trong công ty đều là những người cô đã sàng lọc qua các vòng phỏng vấn, năng lực làm việc vượt trội, hình tượng và khí chất đều qua ải, quan trọng nhất là nhân phẩm của họ đều tốt, nhưng cô nàng Bất Ngữ lại không thích người ta. Phó Bạch Tuyết cũng thế, họ đã tự biến mình thành kẻ ngu xuẩn đáng thương trên con đường yêu thầm. Nói đúng hơn là không phải các cô ấy không ưa người ta, mà là không buông bỏ được.

Hiếm hoi lắm Lý Bất Ngữ mới có một nhiệm vụ nhàn hạ, kiếp sống vệ sĩ ngầm trong nhiều năm qua đã làm cô có thói quen nghề nghiệp thích những nơi yên tĩnh ít người hơn những nơi ồn ào đông đúc.

Cố Thành Kiêu đã tìm cô để nói chuyện liên quan tới công việc của cô. Lâm Thiển cũng đã nói với cô rồi. Cô không thể làm một vệ sĩ ngầm mãi, đi theo Trịnh Tử Kỳ sẽ có tiền đồ hơn làm một vệ sĩ ngầm không danh không phận ở Thành Để.

Nhưng cô và anh trai đã theo Cố Thành Kiêu hơn mười năm, sớm đã quen với cuộc sống như vậy rồi, dù tẻ nhạt nhưng đơn giản. Nếu rời khỏi Thành Để, không làm vệ sĩ ngầm nữa thì cô phải đối mặt với những mối quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp ngoài xã hội, cô không biết bản thân mình có làm được không.

Áng mây cuối cùng của ánh chiều tà đã biến mất về phía Tây, màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Đường phố đã lên đèn rực rỡ. Một mình Lý Bất Ngữ đi chầm chậm men theo đường cái, vừa đi vừa nghỉ chẳng có mục đích. Con đường này quanh co kéo dài, nương theo đèn đường cũng không nhìn thấy cuối đường, y như cuộc đời mù mịt của cô vậy.

Lý Bất Ngữ cứ đi như thế, đột nhiên tiếng còi ô tô từ đằng sau truyền tới, gần trong gang tấc, nghe điếc cả tai. Cô bất giác bước sang bên nhường đường cho xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status