Lấy chồng quyền thế

Chương 1012 : VẬN ĐỘNG MỘT CHÚT LÀ NÓNG LÊN NGAY (2)



Lâm Thiển ngạc nhiên, quay lại hỏi anh, “Anh biết Vương Trạch Vũ?”

“Biết chứ, nhân vật lợi hại gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ai mà không biết?”

“Anh ta gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng?” Lâm Thiển thán phục, “Anh ta chỉ mới ba mươi tuổi thôi, trời ơi, đây đúng là tấm gương để em noi theo, không đơn giản, không đơn giản.”

Cố Thành Kiêu thấy mắt cô phát sáng thì lập tức ghen lồng lộn, “Cái đó đã là gì, lúc hai mươi anh đã có vô số quân công, không những thế, anh còn cầm tay chỉ dạy Nam Hách làm ăn. Bây giờ Nam Hách quản lý sản nghiệp của dòng họ ổn thỏa như thế, hơn nửa công lao đều là của anh. Em không thán phục anh mà lại thán phục Vương Trạch Vũ làm gì?”

Lâm Thiển nhìn anh bằng ánh mắt coi thường, “Có ai lại tự khen mình như anh không chứ?”

“Những gì anh nói đều là sự thật, tự khen mình chỗ nào?”

“Anh là anh, Vương Trạch Vũ là Vương Trạch Vũ, anh có nhiều quân công và công lao cũng đâu ảnh hưởng đến sự nghiệp của Vương Trạch Vũ, cái này có gì mà so sánh?”

Cố Thành Kiêu đóng máy tính của cô lại, chẳng nói chẳng rằng, bế ngang cô lên.

“Này, anh làm gì vậy?!”

“Anh làm gì à, giờ là giờ ngủ, trong lòng em chỉ được có anh, không được nghĩ đến chuyện gì khác.”

“Anh… anh… anh cố tình gây sự.”

Cố Thành Kiêu ôm Lâm Thiển, cười đùa: “Đúng đấy, anh cố tình gây sự đấy.”

“Anh là trẻ con à? Thả em xuống!” Lâm Thiển giãy xuống đất, đột nhiên đứng chân đất trên sàn nhà, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân lan ra khắp người, cô lập tức nhảy thẳng lên giường.

Thời tiết càng ngày càng rét buốt, trong khi hệ thống cung cấp sưởi vẫn chưa hoạt động, mấy ngày nay là mấy ngày khó chịu nhất.

Lâm Thiển lên giường, kéo chăn đắp kín hai chân, “Anh đúng là… đúng là… Em không muốn nói chuyện với anh nữa, càng ngày càng vô lại!”

Cố Thành Kiêu nằm xuống, gối đầu lên hai chân cô, thoải mái nằm thẳng cẳng, thò tay vào chăn ủ chân cho cô, để hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang cho cô.

“Chân lạnh thì ủ, ủ một lát là ấm ngay.”

Lâm Thiển đá văng tay anh ra, “Không cần, anh là đồ nhỏ mọn ấu trĩ.”

“Không cần gì chứ, nào nào nào, anh là lò lửa lớn, ủ ấm cho em.”

“…”



Cố Thành Kiêu mặt dày nhích tới ôm cô, “Sau này có chuyện gì thì cứ tìm anh, đừng cố chịu đựng. Anh không muốn em ăn nói khép nép cầu xin người khác vì một bản hợp đồng. Dự án của Lâm Tiêu, làm phí sức mà không được tiếng cảm ơn, việc này không phải là làm khó em sao?”

“Em không cầu xin, là Vương Trạch Vũ coi trọng năng lực của em. Để có thể hợp tác sau này, anh ta không nói nhiều lời đã đồng ý. Anh ta nói chỉ là một rạp kiếm ít tiền hơn trong một đêm thôi, không thể coi là tổn thất với anh ta.”

“Thật sự không phải là thích em?”

Lâm Thiển trừng mắt lườm anh, “Trời ạ, anh đang nghĩ gì vậy? Trên mặt em có viết bốn chữ ‘Em muốn ngoại tình’ sao? Anh tưởng ai cũng mê đắm em đến mức không thể tự kiềm chế như anh à? Em ra ngoài làm việc, ai cũng gọi em là ‘bà Cố’, nếu đã là ‘bà Cố’ thì còn có thể tán vợ của anh sao? Là anh không tin tưởng em hay là không có lòng tin với mình vậy?”

Cố Thành Kiêu ôm cô thật chặt trong chăn, thật sự muốn truyền hết hơi ấm của mình sang cho cô, “Chỉ đùa chút thôi mà, anh sai rồi, được chưa?”

“Anh đúng là chuyện gì cũng đùa được, em còn phải xem bản kế hoạch, anh đừng làm phiền em nữa.”

“Xem gì nữa mà xem, ngủ thôi, vận động một chút là nóng lên ngay.”

“…” Vô lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status