Lấy chồng quyền thế

Chương 1023 : HÃY TIN CHỊ LẦN NỮA (1)



Phan Khả Vận không hề nghi ngờ những lời của Dương Liễu Nhi. Dương Liễu Nhi là người coi trọng lợi ích nhất nên sau khi hình tượng sụp đổ, danh dự bị hủy hoại, cô ta vẫn mặt dày tìm đường trở lại, chẳng phải là vì tiền hay sao?

“Bây giờ nhớ lại chuyện đó chị vẫn còn toát mồ hôi lạnh. Lâm Du là người mà dù thế nào chị cũng không động đến được, báo thù chỉ là vui sướng nhất thời, nhưng hậu quả là điều chị chẳng thể gánh nổi. Không chỉ Cố Đông Quân mà Cố Thành Kiêu cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho chị. Vậy nên, chị không thể trêu vào bất cứ người nào trong nhà họ Cố.”

Phan Khả Vận thở dài rồi nói: “Cuối cùng chị cũng đã hiểu.”

“Phải, trải qua nhiều chuyện như vậy, chị phải thừa nhận việc chị và Cố Đông Quân đã mãi mãi chẳng thể hàn gắn lại. Dù không có Lâm Du, anh ấy cũng sẽ không thể quay lại bên chị nữa. Vậy chị cần gì phải làm những chuyện ‘mất nhiều hơn được’ này chứ?”

“Nếu chị thật sự có thể nghĩ được như thế là tốt rồi.”

“Chị có thể thề với trời, thứ nhất là chị và anh ấy đã không còn cơ hội; thứ hai là còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn việc đối phó với Lâm Du. Em nghĩ thử xem, Lâm Tiêu bước vào giới giải trí, danh lợi đều có cả, muốn loại đàn ông nào mà không được. Cô ta đã quên Đông Quân từ lâu. Còn chị cũng đã hoàn toàn hết hi vọng với anh ấy. Thay vì đắm chìm trong tình cảm quá khứ để rồi lạc mất chính mình, chi bằng kiếm thật nhiều tiền, sống sung sướng hơn bất kì ai.”

Nhắc đến tình cảm, Dương Liễu Nhi còn kéo chủ đề câu chuyện sang ông bà Phan. Hiện giờ, đây mới là điểm yếu lớn nhất của Phan Khả Vận.

“Khả Vận, chị cảm thấy chú vẫn không cam lòng. Lẽ nào em không muốn làm chút gì đó cho ba em và cho cái nhà này? Vừa rồi chị nhìn thấy nét mặt lo lắng của cô Út, họ thật sự rất lo cho em đấy.”

Lúc này, băng tuyết trên người Dương Liễu Nhi gần như đã tan hết. Mái tóc và lưng đã ướt đẫm, cô ta cố chịu đựng cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt nói những lời từ tận đáy lòng càng khiến người ta cảm động hơn.

“Hiện giờ gia đình em gặp phải chuyện như vậy, mặc dù có họ hàng giúp đỡ nhưng sau này không thể cứ dựa dẫm mãi vào tiền trợ cấp của bọn họ để sống được. Nhà em đột ngột phá sản, ba em không cam lòng, em cũng không cam lòng phải không? Em đi theo chị làm việc, chị em chúng ta đồng lòng, cùng nhau kiếm tiền. Chị nghĩ ba mẹ em sẽ rất yên tâm.”

Phan Khả Vận vẫn còn do dự, nhưng rõ ràng cô ta đã không còn bài xích như lúc đầu, thậm chí còn cảm thấy mong đợi với cái bánh lớn mà Dương Liễu Nhi vẽ ra cho cô ta.

“Ba mẹ em vất vả cả đời cũng vì em, nhưng bây giờ sự nghiệp của ba em thất bại. Đến tận lúc cuối cùng bị phá sản, ông ấy vẫn không động đến hai căn bất động sản đã tặng cho em. Ông ấy thà để công ty mình phá sản nhưng vẫn muốn tương lai của em có được sự đảm bảo cơ bản nhất. Chẳng lẽ em không muốn báo đáp ông ấy điều gì sao?”



Những lời này khiến cảm xúc của Phan Khả Vận ngổn ngang trăm mối. Những ngày qua, cô ta và ba mẹ đều nhàn rỗi ở nhà. Nhiều lúc, cô ta tưởng rằng ba mẹ muốn nói với mình về kế hoạch cuộc sống, nhưng từ đầu đến cuối họ vẫn không nói một câu. Cô ta nhìn ra được ba mình đang lo lắng, ông không nói là vì không muốn tạo áp lực cho cô ta.

“Cô Út và chú chắc chắn không muốn em báo đáp họ điều gì, nhưng em thật sự nhẫn tâm ở nhà ăn bám họ mãi sao? Họ còn có gì cho em ăn bám đây?”

Mắt Phan Khả Vận đã đỏ hoe, liền biện minh cho bản thân: “Em sẽ không ở nhà mãi đâu.”

“Thế thì quay lại giúp chị đi, chị cần em. Nếu em còn niệm tình chị em chúng ta thì hãy tin chị lần nữa.”

“Em… em…”

“Khả Vận, thử hỏi bên ngoài có ai có thể cung cấp cho em không gian lớn như vậy để em tự do phát huy giống như chị? Em quay lại giúp chị, hai tiệm áo cưới sẽ do em toàn quyền phụ trách, bao gồm cả người đại diện phát ngôn. Chị biết em vẫn luôn có ý kiến về việc Lâm Tiêu làm đại diện cho Áo cưới Mina. Chị nghe theo em. May mà hợp đồng đại diện chỉ ký kết nửa năm. Tháng sau là đến hạn, ứng cử viên khác sẽ do em tự chọn. Thế nào?”

Mắt Phan Khả Vận lóe sáng, cô ta thực sự đã dao động.

“Trải qua lần mâu thuẫn này, chị đã biết giới hạn của em ở đâu. Chị tuyệt đối sẽ không can thiệp vào quyền quản lý Mina của em nữa, chúng ta có thể ký hợp đồng, giấy trắng mực đen càng thêm chắc chắn. Chị cũng mang theo hợp đồng đến rồi.”

“Cái… cái này không cần đâu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1449 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status