Lộng triều

Quyển 10 - Chương 67


Hứa Kiều cao 1m68, dáng người đầy đặn, làn da trắng, ngực to, mỗi lần cô nhảy là ngực mấp mô, cặp đùi trắng và cánh tay đẹp, bên dưới mặc chiếc quần thể thao màu trắng đúng là làm cho người ta phải chú ý mỗi khi cô chạy.

Tiện tay cầm lấy chai nước có người bên cạnh đưa sang, Triệu Quốc Đống mở chai uống một ngụm rồi bỏ sang bên, điều này làm An Nhiên có chút tức giận.

Người này quá kiêu căng, mình cố nhịn đưa hắn chai nước, hắn không ngờ không ngẩng đầu cảm ơn.

An Nhiên hừ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí vừa rồi của Hứa Kiều. Triệu Quốc Đống mới ý thức được người bên cạnh mình đã đổi.

- Thị trưởng An xin ra à?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi đưa chai lên mà nói:
- Thị trưởng An lấy cho tôi?

- Hừ, có người hình như xem đến độ quá nhập tâm.
An Nhiên cũng hiểu mình nói chuyện với đối phương như vậy thì có vẻ giống trẻ con, nhưng vẫn dùng giọng đó mà nói chuyện.

- Ha ha, vậy cảm ơn Thị trưởng An quan tâm.
Triệu Quốc Đống cười ha hả mà nói:
- Thị trưởng An đánh rất hay, không hổ là số một trong liên quân của Thị ủy, Ủy ban, cấp bậc kiện tướng.

- Không ngờ Thị trưởng Triệu còn có hứng thú xem chúng tôi chơi cơ đó. Tôi còn tưởng Thị trưởng Triệu đến đây kiểm tra công việc.
An Nhiên không để ý tới việc đối phương lấy lòng mình. Chuyện ở hội nghị thường trực ủy ban lần trước vẫn canh cánh trong lòng cô, hơn nữa vừa nãy thấy Triệu Quốc Đống và Hứa Kiều ngồi ngoài nói chuyện như không coi ai ra gì càng làm cô thêm khó chịu.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra và cẩn thận nhìn An Nhiên. Lúc này hắn mới cười hì hì nói:
- Thị trưởng An, sao vậy, vẫn còn tức vì cuộc họp lần trước? Ha ha, tôi đã xin lỗi rồi mà. Chị cũng biết công tác thu hồi nợ khi đó đúng là rất gấp, tôi cũng không còn cách nào mà. Nếu có gì làm chị không hài lòng thì hôm khác tôi mời khách nhận lỗi có được không? Nếu không tối nay đi, tôi mời chị đi ăn lẩu. Tôi biết Thị trưởng An thích ăn cay.

- Hừ, con chồn chúc tết gà, không có ý đồ tốt.

An Nhiên cũng không phải người không biết nặng nhẹ, thấy đối phương có thái độ tốt, giọng nói cũng thành khẩn nên cô cũng bớt giận hơn. Cô vốn là người nóng tính, không chịu nổi uất ức. Trước khi Triệu Quốc Đống tới thì cô vừa là nữ, vừa nhỏ nhất trong bộ máy Ủy ban, mấy Phó thị trưởng khác đều nhường cô. Không ngờ Triệu Quốc Đống lại làm cô mất mặt như vậy, làm cô đúng là không nhịn được.

Sau đó mặc dù biết công tác thu hồi nợ rất khó khăn, Triệu Quốc Đống làm vậy là do bất đắc dĩ, hơn nữa sau đó Triệu Quốc Đống cũng đã xin lỗi cô, chẳng qua trong lòng An Nhiên vẫn có tảng đá và thấy lần dó Triệu Quốc Đống chỉ xin lỗi lấy lệ mà thôi.

Chẳng qua thái độ hôm nay của đối phương rất tốt, lại thành khẩn, còn biết mình thích ăn lẩu cay. Điều này làm An Nhiên có chút ngạc nhiên. Cho nên cô mặc dù mạnh miệng nhưng vẻ mặt cũng dịu đi.

Triệu Quốc Đống giỏi về hiểu tâm trạng phụ nữ, thấy An Nhiên đã dịu giọng thì chỉ cười cười không nó gì, lúc này nói thêm sẽ làm xấu đi quan hệ.

- Tôi thấy Thị trưởng Triệu và Thị trưởng Hứa nói chuyện rất hòa hợp, thỏa luận đề tài gì vậy?
An Nhiên là người thẳng tính nên tò mò là hỏi ngay.

- Ồ, tôi và Thị trưởng Hứa đang thảo luận về sự quan hệ giữa việc phát triển ngành công nghệ thông tin với Hoài Khánh.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, hình như đây là ý tưởng hồi năm ngoái của Thị trưởng Hứa, nhưng Thị trưởng Hà không hứng thú. Ừ, sau đó Thị trưởng Hứa không nhắc lại nữa, chẳng qua Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân năm nay lại đề xuất phương án này, nhưng vẫn bị bỏ đó.
An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.

- Thị trưởng An cũng biết? Chị thấy sao về việc này?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói. Tính cách của An Nhiên rất tốt, Triệu Quốc Đống thích quan hệ với người như vậy, không nhiều tâm cơ, có hiềm khích thì nói thẳng, hiểu là bỏ qua.

- Ý tưởng của Thị trưởng Hứa thì tốt, nhưng hình như không khí của Thị xã lúc ấy không hòa hợp, tôi cũng đã xem qua phương án và thấy có tính thực tế cao.
An Nhiên mặc dù tính cách thẳng thắn nhưng đầu óc không hề đơn giản, nếu không sao có thể lên được vị trí này.

- Lúc ấy không khí trong Thị xã không hòa hợp sao?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và cũng hiểu. Hồi đầu năm ngoái thì Trần Anh Lộc và Hà Chiếu Thành mới nhận chức, ảnh hưởng của vụ án kia là quá lớn. Lúc ấy muốn đưa ra phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin đúng là không hợp thời, dù có ý tiến tốt cũng phải đợi tình hình ổn định đã. Làm cục diện Hoài Khánh ổn định không chỉ là nhiệm vụ của Trần Anh Lộc, Hà Chiếu Thành mà cũng là ý kiến của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.

- Đúng thế, vụ án kia kéo theo quá nhiều người, ai còn suy nghĩ được việc khác chứ?
An Nhiên nhướng mày nói:
- Bí thư Trần cùng Thị trưởng Hà một làm cho cán bộ ổn định tư tưởng, một phụ trách công việc hàng ngày, đảm bảo không bị loạn, công việc trung tâm tập trung vào việc ổn định cục diện thì sao còn tâm trí làm việc khác.

- Vậy còn năm nay?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Năm nay? Năm nay không phải anh đã tới sao? Chẳng qua đề án của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân có bao sức nặng chứ? Thị trưởng Hứa không nói ra trong hội nghị thường trực Ủy ban mà thì Thị trưởng Hà cũng vui vì bớt đi một việc, các người khác có mảng mình phụ trách thì ai quan tâm việc này.
An Nhiên nhẹ nhàng nói.
- Chẳng qua Hoài Khánh chúng ta đúng là có ưu thế phát triển ngành sản xuất công nghệ thông tin, nhưng mọi việc khởi đầu đều khó khăn, Thị xã sợ rằng phải đưa ra kế hoạch cụ thể, đây không phải chỉ một hai hội nghị là xong.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. An Nhiên mặc dù còn trẻ nhưng nhìn chuyện này rất rõ ràng, nếu muốn phát triển ngành sản xuất này thì chỉ dựa vào mấy đề án kia là không đủ.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Triệu Quốc Đống liền tỏ thái độ chúc mừng các nữ cán bộ giành thắng lợi nên mời mọi người đi ăn lẩu.

Tin này làm các nữ đội viên rất vui vẻ, đội cổ động cũng đòi tham gia, tính ra cũng hơn 30 người, có người lấy danh nghĩa Triệu Quốc Đống gọi đặt năm bàn ở quán lẩu Du NHiên Cư.

- Thị trưởng An, chị đúng là hào phóng, Du Thản Cư này không rẻ đâu, ăn cả bữa cũng mất 2000 đó. Chị phải bỏ một nửa mới được.

An Nhiên ngồi cùng xe với Triệu Quốc Đống khẽ bĩu môi nói:
- Thị trưởng Triệu, anh tốt xấu cũng là Phó thị trưởng Hoài Khánh, mời nữ cán bộ ăn cơm mà cũng khó như vậy sao?

- Thị trưởng An, chị đừng chụp mũ cho tôi, chị cũng là Phó thị trưởng, tôi chỉ nói mời mình chị, hai chúng ta hẹn riêng, ai ngờ chị lại mời nhiều như vậy? Tôi không hứa, từ chối đó.
Triệu Quốc Đống trêu chọc.

- Được đó, hẹn một mình thì phải hơn chứ. Quán lẩu hơi kém, hôm nào tôi và anh về An Đô, anh mời có khi nhiều hơn.
An Nhiên cười nói:
- Mấy quán như ở vài nhà hàng bốn năm sao thì tôi rất có hứng thú, tùy anh bố trí, tôi nhất định sẽ tới.

Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm An Nhiên rồi nói:
- Được đó, Thị trưởng An, chị muốn ăn cho tôi phá sản ư?

- Ăn phá sản? Thị trưởng Triệu còn tiếc chút tiền đó sao?
An Nhiên nghiêng đầu nhìn Triệu Quốc Đống, lời của cô mặc dù không rõ nhưng đây là nói Triệu Quốc Đống giàu có còn tiếc gì chút tiền lẻ.

Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống. Điều kiện gia đình của hắn thì mấy người Thái Chánh Dương nói không cần cho nhiều người biết. Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên và Hùng Chính Lâm đều thông qua các con đường khác nhau truyền cho Ninh Pháp, Liễu Đạo Nguyên và Liêu Vĩnh Đào biết mà thôi.

An Nhiên có lẽ không thể biết rõ điều này, nhưng lời cô nói làm Triệu Quốc Đống có chút tò mò. Nếu An Nhiên thật sự biết điều kiện gia đình mình, như vậy tức là An Nhiên có quan hệ không bình thường với ba vị kia.

Bữa ăn này khá vui vẻ, Triệu Quốc Đống cũng lợi dụng cơ hội mà kéo gần quan hệ với cán bộ cơ quan. Mọi người đều đến mời rượu Triệu Quốc Đống, có mấy cô gái to gan hỏi tình hình gia đình Triệu Quốc Đống, nghe Triệu Quốc Đống chưa kết hôn liền tỏ vẻ muốn giới thiệu bạn gái cho hắn. Đến khi nói mình đã đính hôn, sắp kết hôn thì mới chịu thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status