Lộng triều

Quyển 13 - Chương 26


Ra khỏi tập đoàn Trường Liên, Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ thấy đã hơn bốn giờ.

Hắn đến xem năm công ty của Khu Khai Phát, tập đoàn Trường Liên là công ty mà khi hắn còn làm Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát đã thu hút vào, mấy công ty sau đều là hắn rời đi rồi mới tiến vào. Tình hình kinh doanh của các công ty đều khá tốt. Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng biết Khu Khai Phát muốn giới thiệu mặt sáng với mình.

Đánh giá Khu Khai Phát dựa vào cái gì. Đó là xem có bao công ty tiến vào, tình hình kinh doanh các công ty ra sao, tác phong làm việc của Ban quản lý, quan niệm tư tưởng, ý thức phục vụ của các công ty ra sao? Hai vế đầu tạm ổn nhưng mấy vế sau Triệu Quốc Đống không hài lòng mấy.

Lưu Như Hoài và Lô Miễn Dương đều đang cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Quốc Đống. Đây là lần đầu tiên Triệu Quốc Đống thị sát Khu Khai Phát trên cương vị Bí thư Thị ủy. Đầu tiên hắn nghe Ban quản lý báo cáo, sau đó xuống xem tình hình kinh doanh của các công ty, cuối cùng về nghe Triệu Quốc Đống đánh giá công tác của Khu Khai Phát.

Lý Đại Phú cũng đi sát theo sau Triệu Quốc Đống.

Ninh Lăng và Hoài Khánh là khác nhau. Khu Khai Phát ở Hoài Khánh do Phó thị trưởng thường trực phụ trách nhưng ở Ninh Lăng lại chỉ do Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng phụ trách.

Lý Đại Phú cảm thấy Triệu Quốc Đống sợ có cái nhìn với Khu Khai Phát. Theo lý thuyết Khu Khai Phát Ninh Lăng phát triển tốt so với các nơi trong tỉnh, mặc dù không thể so sánh với Khu Khai Phát Hoài Khánh liên tục đưa các công ty, tập đoàn lớn trong lĩnh vực điện tử thông tin thì cũng đáng để tự hào.

Nếu như Triệu Quốc Đống vạch lá tìm sâu ở Khu Khai Phát Ninh Lăng, muốn so sánh với Hoài Khánh hay An Đô, vậy Lý Đại Phú không còn gì để nói. Dù sao Khu Khai Phát Hoài Khánh cũng do một tay Triệu Quốc Đống tạo thành như vậy, hắn có đủ cơ sở để tự hào.

Đoàn người lên xe chạy đến cửa Ban quản lý Khu Khai Phát. Trụ sở Ban quản lý vẫn như cũ không thay đổi nhiều, chỉ là trong sân trồng nhiều cây hơn.

Vào phòng hội nghị quen thuộc, Triệu Quốc Đống vô thức muốn ngồi lên chính giữa, nhưng khi đi đến bên cạnh hắn mới có phản ứng. Mình đã không còn là Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát, mà mình là Bí thư Thị ủy.

Sờ sờ chiếc ghế, hắn vô thức lắc đầu nói:
- Như Hoài, chiếc ghế này ngồi không dễ phải không?

Lưu Như Hoài không ngờ Triệu Quốc Đống vừa vào phòng hội nghị đã hỏi như vậy. Y nói:
- Bí thư Triệu, chỉ ngồi vào ghế này mới có thể cảm nhận khó khăn và áp lực của ngài năm đó.

- Ừ, ngồi đi. Đại Phú, ngồi bên này, bọn họ là chủ, chúng ta là khách. Nhưng chúng ta không phải khách tốt mà là khách ác, thấy gì nói đó.
Triệu Quốc Đống nói.

Lưu Như Hoài và Lô Miễn Dương nhìn nhau đầy lo lắng nhưng lúc này bọn họ có thể làm gì khác?

- Sao, sợ ư? Ngồi đi, chỉ nói chuyện thành tích đúng là làm lòng người phấn chấn. Tôi nói với các anh, ngọt không thể tin, lời thật không đẹp. Hơn 2000 năm trước Khổng Tử đã đưa ra câu này cho chúng ta đó.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Bí thư Triệu, chúng tôi không có ý đó. Nếu trong công việc có gì làm không tốt đương nhiên sẽ chịu phê bình.
Lưu Như Hoài đầu tiên là hơi cúi dầu tỏ thái độ.

- Như Hoài, tôi thấy anh và Lô Miễn Dương sợ là không nghĩ như vậy. Có phải cảm thấy tôi tới Khu Khai Phát vạch lá tìm sâu, quan cao một bậc đè chết người không?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.
- Thực tế mà nói Khu Khai Phát tốt hơn nhiều so với các thị xã khác, điểm này tôi phải thừa nhận.

Lưu Như Hoài, Lô Miễn Dương thậm chí kể cả Lý Đại Phú đều muốn nghe xem sau câu này của Triệu Quốc Đống là gì.

- Tôi xem một chút, thêm cả hiểu biết của tôi thì Khu Khai Phát Ninh Lăng bắt đầu từ năm 1997 đã có tốc độ tăng trưởng GDP hàng năm trên 30%, thậm chí năm cao nhất đạt 60%. Đương nhiên đây là do mới đầu có xuất phát điểm thấp, GDP năm nay đạt 1,3 tỷ phải không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nhìn thì rất bắt mắt, đây là thành tích của Ban quản lý Khu Khai Phát, đáng khen.

Tất cả nhân viên tham gia đều nghiêm túc lấy sổ ra ghi chép.

- Nhưng hôm nay tôi tới không phải để khen ngợi thành tích, tôi tới là tìm vấn đề.
Triệu Quốc Đống đổi giọng ngay:
-Mọi người đều biết ba năm trước 2001, GDP Ninh Lăng đều đứng số một số hai của tỉnh. Tôi không nói GDP thay thế tất cả nhưng đó là chỉ số chính quan sát sự phát triển kinh tế của một nơi. Điều này có nghĩa kinh tế Ninh Lăng có ba năm phát triển với tốc độ cao. Nhưng năm 2001 khi kinh tế cả nước khởi sắc, tốc độ tăng trưởng kinh tế của Ninh Lăng lại tụt xuống thứ năm của tỉnh.

- Theo tôi biết tốc độ tăng trưởng kinh tế quý một của Ninh Lăng cũng chậm, vẫn xếp thứ năm. Có thể có một số đồng chí nói chúng ta không thể năm nào cũng đứng thứ 1, 2, như vậy là không khách quan. Nhưng tôi phải nhắc mọi người một câu, GDP Ninh Lăng xếp phía cuối của tỉnh, nói cách khác xuất phát điểm thấp. Nếu chúng ta không thể phát triển vượt bậc ở giai đoạn này, chúng ta càng bị kéo xa hơn so với các thành phố, thị xã phát triển của tỉnh.

- Có đồng chí tự cao tự đại cảm thấy chúng ta so với mấy năm trước đã rất tốt, từ thứ 11 nhảy lên thứ 9, đi lên một bậc đã là bao tâm huyết. Lời này thì đúng nhưng không phải chúng ta có thể ăn ngon ngủ yên hưởng phúc.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:
- Không từ công tác thực tế tìm ra chỗ thiếu sót và khuyết điểm, không nhìn vào vấn đề còn tồn tại, chỉ mong thành tích ngắn hạn, tâm trạng đó là rất nguy hiểm. Tôi đã đến vài quận, huyện thì thấy cũng tồn tại vấn đề này. Nhưng tôi muốn nói ở Khu Khai Phát đặc biệt nghiêm trọng hơn.

- Lời tôi nói cũng có nguyên nhân. Thứ nhất Khu Khai Phát mấy năm qua phát triển nhanh hơn quận, huyện khác khiến các đồng chí coi trời bằng vung, cảm thấy như thế này là đủ rồi, thiếu tâm lý muốn gây dựng sản nghiệp trụ cột thứ hai. Nhưng tôi phải nhắc các đồng chí rằng Khu Khai Phát có thể phát triển nhanh như vậy là do thị xã dồn toàn bộ chính sách, tài chính vào đây ủng hộ, nếu như để các vị cạnh tranh công bằng với quận, huyện khác, các vị có thể đạt được thành tích như thế này không?

- Thứ hai, Khu Khai Phát nếu là Khu Khai Phát của thị xã thì nó sẽ khác với quận, huyện. Bởi vì nó không có chức năng quản lý xã hội, không có trách nhiệm xã hội như các quận, huyện. Đương nhiên theo Khu Khai Phát tiến vào giai đoạn hai, giai đoạn ba thì chức năng quản lý xã hội cũng dần có. Nhưng ít nhất ở giai đoạn một thì các vị chỉ việc tập trung vào phát triển kinh tế. Ở điều kiện này các vị có lý do gì để không làm tốt?

Triệu Quốc Đống nói tuy bình tĩnh, vẻ mặt thân thiện nhưng ánh mắt nhìn tới đâu là làm thành viên Ban quản lý Khu Khai Phát cảm thấy áp lực tới đó.

- Khi tôi còn làm ở Bộ năng lượng đã trao đổi với Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong về phát triển kinh tế ở Ninh Lăng. Phó chủ tịch cho rằng Ninh Lăng mấy năm trước phát triển nhanh là dựa vào hai sản nghiệp trụ cột chính. Một là trụ sở thiết bị ngành điện, một là công nghiệp thực phẩm. Về mảng công nghiệp thực phẩm, Thị trưởng Đại Phú đã giới thiệu cho tôi thì thấy xu thế phát triển vẫn tốt, nhất là ngành chế biến thịt, sữa của Hoa Lâm, Thương Hóa đã đi vào quỹ đạo. Tôi và Phó chủ tịch Nhâm Vi Phong đã thảo luận về ngành thiết bị điện và sản xuất tài liệu, ở điểm này Phó chủ tịch cho rằng ngành thiết bị điện của Ninh Lăng vẫn còn tiềm năng khai thác nhưng đã xuất hiện xu thế giảm tốc, nguyên nhân từ đâu?

- Tôi hôm nay đã đến thăm mấy công ty, ngoài ra cũng kết hợp với việc nghe Ban quản lý báo cáo.
Triệu Quốc Đống vốn không muốn nói nhiều ở vấn đề kinh tế vì đây là chuyện của Lý Đại Phú, nhưng khi thấy tình hình thực tế của Khu Khai Phát Ninh Lăng, hắn không nhịn được phải nói vài câu.

Xu thế phát triển của Khu Khai Phát Ninh Lăng khá tốt, nhưng Triệu Quốc Đống đặt kỳ vọng rất cao vào Khu Khai Phát. Nếu Khu Khai Phát không thể phát triển vượt bậc, trở thành động lực để kéo kinh tế Ninh Lăng phát triển thì hứa hẹn của hắn với Tỉnh ủy là không thể thực hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status