Lộng triều

Quyển 17 - Chương 119


- Lão Lỗ, anh từ đâu nghe được tin này? Đây chỉ là tin đồn thất thiệt, ngay cả chính tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc này cơ mà.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra sau đó liên tục lắc đầu.

Cù Vận Bạch về An Đô hai ngày sau đó phải quay về Dương Thành. Mặc dù cô rất không muốn nhưng Triệu Quốc Đống hẹn đến tết dương sẽ sang Dương Thành nên Lỗ Năng mới quyết định rời đi bỏ lại mình Triệu Quốc Đống ở lại An Đô.

Lỗ Năng đã chính thức điều lên làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy tỉnh An Nguyên. Đây cũng là dựa vào Hác Mộng Hiệp và Hàn Độ toàn lực vận động, mặc dù cấp bậc không thay đổi nhưng lên Ban Tuyên giáo tỉnh ủy có ý nghĩa lớn cho con đường phát triển sau này của Lỗ Năng. Đương nhiên đây cũng là phải xem cơ hội.

Lỗ Năng từ Phan Xảo mà biết tin Triệu Quốc Đống về An Đô nên chủ động liên lạc với Triệu Quốc Đống.

- Hắc hắc, trưởng ban Triệu, ngài đừng không tin. Có lúc tin đồn còn chính xác và kịp thời hơn tin chính thống.
Lỗ Năng hơi nhíu mày nhưng vẫn nghiêm túc nói.

- Lão Lỗ, anh nói chỉ sợ hơi quá rồi. Tôn Liên Bình phải đi thì tôi nghe nói qua, việc này đã truyền một thời gian nhưng bây giờ đã đi chưa? Trước không nói Tôn Liên Bình có thể đi không? Dù y đi thì Quan Kinh Sơn làm tốt ở An Đô như vậy, tôi nghe nói Bí thư Ứng rất hài lòng với y. Tốc độ tăng trưởng năm nay của An Đô trên bình quân của tỉnh, chỉ riêng điểm này Quan Kinh Sơn đã có đủ năng lực cạnh tranh chức Bí thư thị ủy An Đô.
Triệu Quốc Đống liên tục lắc đầu vì không coi lời Lỗ Năng nói là thật.

- Trưởng ban Triệu, đây không thể chỉ đủ năng lực là được mà.
Lỗ Năng cũng nở nụ cười. Lời này của Triệu Quốc Đống rõ ràng là nghĩ một đằng, nói một nẻo, chỉ dựa vào năng lực thì đâu thể.
- Nếu dựa vào chỉ tiêu thì tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng năm nay còn tốt hơn An Đô nhiều lần.

- Ninh Lăng đã không còn quan hệ đến tôi, tôi không phủ nhận mình rất có tình cảm với An Nguyên, có đôi khi nhớ đến An Nguyên chẳng qua Trung ương cũng có suy nghĩ của Trung ương, không thể nào tôi vừa đi một năm thì sao có thể để tôi quay về An Nguyên.
Triệu Quốc Đống không quá để ý tin tức mà Lỗ Năng nói. Hắn biết khả năng này không phải không có nhưng gần như chỉ là 1%. Mình vừa đến Điền Nam, sang năm mới tròn một năm thì khả năng điều chỉnh hắn là cực nhỏ. Hơn nữa về An Nguyên càng hoang đường. Chẳng lẽ nói An Nguyên này không có ai đủ năng lực làm việc sao?

Triệu Quốc Đống chọn quán trà Ngự Cẩm, hoàn cảnh ở đây khá tốt, khung cảnh đẹp hơn nữa chủ quán không biết kiếm từ đâu ít dụng cụ đời nhà Minh.

Triệu Quốc Đống thích nhất là hoàn cảnh để uống, hắn thấy nơi này khá được.

- Trưởng ban Triệu, ngài chắc cũng nên chú ý tin này một chút chứ?
Lỗ Năng không buông tha cho suy nghĩ muốn đạt được một tin chính xác hơn từ chỗ Triệu Quốc Đống.

- Được rồi, lời đồn không có mũi không có mắt thì sao gọi là lời đồn. Tôi nói thật với anh là ít nhất đến bây giờ tôi chưa nghe chút tin gì về việc này. Hơn nữa về tình về lý Trung ương cũng không thể điều chỉnh tôi. Anh cảm thấy sao?
Triệu Quốc Đống tức giận hỏi lại một câu. Lỗ Năng quan tâm vấn đề này như vậy là có ý tốt chẳng qua quá chú ý sẽ không hay.

Lỗ Năng há mồm nhưng không nói gì nữa.

Y luôn tin đây không phải lời đồn vu vơ, hơn nữa cũng đã có vài dấu hiệu. Hác Mộng Hiệp khá thân thiện với Lỗ Năng nên nói chuyện không e ngại mấy. Có đôi khi Hác Mộng Hiệp cũng đề cập Bí thư Ứng khá hài lòng với hiện trạng của An Đô bây giờ, nhưng nói đến tình hình phát triển của Ninh Lăng thì Bí thư Ứng vẫn than thở, mùi vị trong này đương nhiên không bình thường. Bí thư Ứng đã từng nhắc đến nếu Triệu Quốc Đống làm thị trưởng An Đô hai năm trước có lẽ An Đô đã phát triển hơn nữa. An Đô không đến mức bị nhiều tỉnh thành vứt lại phía sau.

Nhưng Triệu Quốc Đống kiên quyết phản đối khả năng này làm Lỗ Năng không tiện nói gì thêm. Y suy nghĩ một chút cũng có thể giải thích. Rất nhiều chuyện trước khi xác định mà lộ ra có khi còn phản tác dụng. Triệu Quốc Đống mặc dù còn trẻ, tin mình nhưng chuyện này cần phải chắc chắn.

- Trưởng ban Triệu, thị trưởng Phượng Minh chiều nay mới tới, tôi cũng gọi Giản Hồng nữa, có lẽ trưa là chị ta có thể tới.



- Anh nói Nhị thúc em nên coi anh là trưởng ban tổ chức cán bộ hay là coi anh là cháu?
Hàn Đông liếc nhìn hắn sau đó khởi động xe.

- Nếu không ăn ở nhà Trưởng ban Hàn thì coi như là trưởng ban tổ chức cán bộ, chẳng qua bữa trưa nay đương nhiên chỉ có thể coi như đến gặp lão lãnh đạo.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Hàn Đông ăn mặc vẫn rất hợp mốt, hợp thể, không phải loại giả vờ ngây thơ, cũng không mặc quá già, một câu nói là ăn mặc hợp cơ thể và độ tuổi của cô. Nhìn cô trông trẻ hơn hai ba tuổi, trang phục ưu nhã tinh sảo, một chiếc ví khoác trên tay.

- Ồ, lời này cũng đúng. Chẳng qua Quốc Đống, anh đi hơn nửa năm sao không thay đổi gì cả. Em còn tưởng anh làm trưởng ban tổ chức cán bộ thì sẽ phải có quan uy lộ ra chứ? Ừ, thấy anh như thế này rất tốt.
Hàn Đông nói.
- Anh giữ được sự chân thật của mình là hay nhất.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nhìn đối phương nhưng không nói gì nhiều.

Tối qua hắn ở chỗ La Băng,

Giản Hồng 12h đến An Đô, ba người cùng nhau ăn cơm, mà Tiêu Phượng Minh đến 5h chiều mới tới.

Tốc độ tăng trưởng năm nay của Ninh Lăng ở mức 60%, tình hình nửa năm cũng sẽ tương tự như vậy. Ninh Lăng tiếp tục dẫn đầu toàn tỉnh thậm chí cả nước, chẳng qua tốc độ tăng trưởng có vẻ bình thường hơn năm trước nhiều.

GDP cả năm của Ninh Lăng sẽ đột phá 160 tỷ, đây là mục tiêu mà Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh đang cố gắng, điều này có nghĩa sang năm dù tốc độ tăng trưởng chậm đi còn tầm 30, 40% thì GDP cũng sẽ đột phá 200 đến 210 tỷ. Nếu năm sau nữa tăng tốc tầm 20 đến 30% thì sẽ vượt qua được An Đô trở thành thị xã có GDP cao nhất An Nguyên.

Triệu Quốc Đống vừa đi hai người Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh còn có chút lo lắng. Sau hơn nửa năm phối hợp cộng tác hai người cũng tự tin hơn. Mà kỳ vọng Triệu Quốc Đống đưa ra trước khi đi cũng biến thành mục tiêu hai người đặt ra cho mình.

Tiêu Phượng Minh cũng hỏi Triệu Quốc Đống có thể về An Đô làm Bí thư thị ủy không? Điều này làm Triệu Quốc Đống rất kinh ngạc, cũng hiểu được tại sao lời đồn này không phải là vu vơ như mình nghĩ. Đây hình như có căn cứ nào đó. Chẳng qua Triệu Quốc Đống biết mình mới rời An Nguyên có nửa năm mà về An Nguyên gần như là không thể, Trung ương sẽ không đồng ý với việc này.

Nhưng tại sao lại có lời đồn này? Đây là điều Triệu Quốc Đống rất muốn biết.

….

- Không sai, trên tỉnh có lời đồn này, có lẽ là do Bí thư Đông Lưu có ấn tượng rất sâu với cậu. Mặc dù Quan Kinh Sơn làm rất xuất sắc nhưng còn có chênh lệch với tiêu chuẩn của Bí thư Đông Lưu. Ngay cả Bí thư Đông Lưu cũng thừa nhận mình kỳ vọng quá cao vào An Đô, thực tế biểu hiện năm nay của An Đô đã vượt quá dự định của tỉnh ủy.
Hàn Độ bưng chén lên nhấp.

Triệu Quốc Đống vẫn tỏ ra kính trọng Hàn Độ, không hề vì mình cũng thành ngang cấp với Hàn Độ mà trở nên càn rỡ

- Trưởng ban Hàn, Bí thư Đông Lưu nói đùa như vậy cũng có người lấy ra lợi dụng, xem ra ở An Nguyên này có rát nhiều người không hy vọng tôi về An Nguyên.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Hàn Độ ngẩn ra sau đó hiểu ý nói:
- Không ít người không hy vọng cậu về, mà cũng có nhiều người hy vọng cậu về. Người bình thường sẽ không có ai khen, ai nguyền rủa mà chỉ bị lãng quên. Chẳng lẽ cậu thích làm người bình thường?

Bị Hàn Độ hỏi lại làm Triệu Quốc Đống phải gãi đầu.
- Trưởng ban, lời này của ngài là phê bình hay khen tôi? Tôi thật sự không muốn gây thị phi mà. Tôi cảm thấy mình ở Ninh Lăng rất biết quy củ, không chọc ai mà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status