Lộng triều

Quyển 18 - Chương 28


Triệu Quốc Đống đặt chân về An Đô mới ý thức được An Nguyên có một màn mây mưa bao phủ.

Lam Đại đưa Triệu Quốc Đống về nhà bố mẹ hắn.

Cô khá quen thuộc với nơi này, gần như coi đây là nhà cô. Bố mẹ Triệu Quốc Đống cũng thích cô, coi cô hơn con gái ruột. Mà cô cũng ý thức được mình giống như dần dần dung hòa vào Triệu gia.

Triệu Phu Vọng im lặng ít nói, hiền lành, Hứa Tú Cần chất phác, thiện lương cũng làm cho cô muốn thành một phần tử của gia đình này. Gia đình này mang lại nhiều xúc động cho cô. Anh em Triệu Quốc Đống anh tuấn, xuất sắc, tài giỏi, bố mẹ hắn lại quan tâm cô, điều này làm cô cảm thấy mình có gia đình ở An Đô.

Ăn tối xong, Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế im lặng khá lâu. Lam Đại bây giờ làm việc ở Văn phòng ủy ban Thành phố An Đô. Tống Như Phỉ coi cô như tâm phúc nên rất nhiều chuyện không giữ bí mật với cô.

Ví dụ như Quan Kinh Sơn rất có thể làm Bí thư thị ủy An Đô, Nhâm Vi Phong có thể đến tỉnh Tần làm chủ tịch tỉnh, mấy tin này coi như khá chính xác. Như Chu Hoành Vĩ bây giờ không có quyền thế, mang theo đuôi làm người, như Nghiêm Lập Dân rất hợp với Quan Kinh Sơn, mấy tin này tạo thành một bộ phận cuộc sống xã hội của An Đô, thậm chí là An Nguyên.

- Vậy Quan Kinh Sơn muốn làm Bí thư thị ủy thì ai làm thị trưởng An Đô?
Triệu Quốc Đống lắc lắc cổ. Ghế hơi thấp, đầu Triệu Quốc Đống dựa trên bụng Lam Đại, vừa mềm vừa ấm, còn mang theo mùi thơm làm hắn điên đảo thần hồn.

- Bây giờ còn chưa biết, em nghe nói cạnh tranh rất kịch liệt.
Một bên bóp vai cho Triệu Quốc Đống, Lam Đại cũng có chút do dự ở vấn đề này. Nghiêm Lập Dân đang cố gắng, Tống Như Phỉ ngậm chặt miệng ở việc này. Nhưng càng khẩn trương càng nói rõ đối phương chú trọng việc này như thế nào.

- Lão Nghiêm sợ rằng không có hy vọng. Tuy y có tư cách cạnh tranh nhưng anh cảm thấy tuổi của y chỉ sợ là tình huống xấu. Hơn nữa y vẫn công tác không phải lĩnh vực kinh tế, anh đoán Trung ương sẽ không coi trọng y.
Triệu Quốc Đống cố gắng làm mình nằm ở tư thế thoải mái nhất nhưng sự ấm áp và mùi thơm từ Lam Đại truyền tới làm hắn không thể tập trung được.

- Chẳng qua em thấy Tổng tỷ khá bình tĩnh, có lẽ …
Lam Đại cũng biết Triệu Quốc Đống và Nghiêm Lập Dân có khúc mắc nên không muốn nói thêm ở vấn đề này. Triệu Quốc Đống bây giờ cũng đã vượt xa Nghiêm Lập Dân, hai người đã không còn ở vị trí cạnh tranh nữa.

Quan hệ giữa Tông Như Phỉ và Nghiêm Lập Dân thì Triệu Quốc Đống cũng biết đôi chút, Lam Đại cũng biết. Có đôi khi Lam Đại không nhịn được thở dài trong lòng, chẳng lẽ phụ nữ nhất định phải dựa vào một người đàn ông thì mới tiếp tục đi lên trong chính trị sao? Phụ nữ ở trong chính trị đã rất khó khăn, phụ nữ xinh đẹp càng khó khăn hơn.

- Bình tĩnh? Càng là bình tĩnh càng chứng minh không tự tin.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vị trí thị trưởng An Đô có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào. Lên được vị trí này đó là cá chép vượt Long môn.

Lam Đại làm phó trưởng phòng tổng hợp – Văn phòng ủy ban Thành phố An Đô, đã là cán bộ cấp trưởng phòng. Với một cô gái độc thân chưa tới 30 tuổi mà nói đây là điều hiếm thấy. Đây cũng là do Tông Như Phỉ cố gắng tranh thủ giúp Lam Đại, tạo ra không ít tranh luận ở Văn phòng ủy ban.

Bây giờ Tông Như Phỉ đã là phó trưởng ban thư ký kiêm chủ nhiệm văn phòng tiếp đón – Văn phòng ủy ban Thành phố An Đô, coi như ngồi ở vị trí nóng ở An Đô. Lam Đại theo Tông Như Phỉ rất chặt nên được coi là người Tống hệ. Lam Đại cũng nhờ đó nghe được không ít tin tức bí ẩn ở Thành phố An Đô.

Quan Kinh Sơn và Nghiêm Lập Dân thành công hợp sức đóng băng Phó thị trưởng thường trực Chu Hoành Vĩ. Bây giờ Chu Hoành Vĩ đã không khác gì phó thị trưởng bình thường, thậm chí còn không bằng thường vụ thị ủy, phó thị trưởng khác. Chu Hoành Vĩ cũng biểu hiện quy củ. Thành phố An Đô trước đây có nội đấu nên ở trình độ rất lớn làm suy giảm sức chấp hành của Thành phố An Đô.

Quan Kinh Sơn cũng gặp áp lực lớn như vậy, mỗi bước đi đều phải phối hợp quan hệ từ bốn phương tám hướng.

Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ hơi mệt, Lam Đại nhẹ nhàng nói:
- Quốc Đống ca, hay là anh nghỉ ngơi một chút, em bóp cổ, đấm lưng cho anh.

Triệu Quốc Đống hơi giật mình, hắn có chút do dự cuối cùng vẫn gật đầu.

Hắn chỉ cảm thấy một cơ thể mềm mại ngồi lên lưng mình, nhẹ nhàng dùng tay đấm lưng, xoa bóp cho mình. Không biết Lam Đại học được từ đâu bản lĩnh này.

Nhìn người đàn ông bên dưới mình đã thiếp đi, Lam Đại khẽ thở dài một tiếng. Cô từ từ đứng lên cẩn thận đắp chăn cho hắn.

- Quốc Đống ngủ rồi à cháu?
Hứa Tú Cần đầy yêu thương nhìn Lam Đại. Trong mắt bà thì Lam Đại mới là thích hợp với Triệu Quốc Đống nhất. Người đẹp như ngôi sao điện ảnh, công việc tốt, tính cách ngoan ngoãn, hơn nữa coi vợ chồng bà như bố mẹ ruột, trên đời tìm đâu ra cô con dâu tốt như vậy? Chỉ tiếc Triệu Quốc Đống sao lại tìm vợ như vậy?

Bà không phải phản cảm gì với Lưu Nhược Đồng, nhưng thứ nhất cách nhau quá xa, tính cách Nhược Đồng cũng khá lạnh nhạt, không quá thích tiếp xúc với người nhà Triệu gia, ngay cả đối với bố mẹ chồng cũng là tôn kính nhiều hơn nhiệt tình, luôn làm người ta cảm thấy không phải người một nhà.

Mà gia đình như Triệu gia vốn thích sự hòa thuận nên không quá thích tính cách của Nhược Đồng. Nhưng do đó là vợ của Triệu Quốc Đống nên bà không lộ ra ngoài. Nhưng bà càng lúc càng yêu quý Lam Đại hơn.

- Vâng, có thể anh ấy mệt nên cháu đấm bóp cho anh ấy, anh ấy ngủ thiếp đi rồi.
Lam Đại gật đầu nói.

- Vất vả cho cháu cô bé ngốc, Quốc Đống, ôi …
Hứa Tú Cần trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

- Không có gì đâu bác, cháu coi đây như nhà mình. Thật sự không có gì mà. Quốc Đống ca có sự nghiệp của mình, cháu sẽ không ảnh hưởng đến anh ấy, cháu chỉ mong đứng xa xa nhìn anh ấy.
Nói câu này ngay cả Lam Đại cũng không nhịn được nóng mặt.

- Oan nghiệt.
Hứa Tú Cần thở dài một tiếng. Bà thực tế đã ám chỉ Triệu Quốc Đống có phải nên ly hôn rồi lấy Lam Đại. Thậm chí bà còn hy vọng xa vời Lam Đại sẽ thích Đức Sơn nhưng đây là điều không thực tế. Với thân phận của Triệu Quốc Đống thì ly hôn gần như không thể. Đức Sơn lại là kẻ ăn chơi, Lam Đại không thích loại người như vậy. Ngay cả bà cũng cảm thấy Lam Đại nếu lấy Đức Sơn thì sẽ rất oan uổng.

Đêm đó Triệu Quốc Đống ngủ rất ngon, mãi đến khi đồng hồ sinh học nhắc thì hắn mới xuống giường tập luyện nửa tiếng. Đây gần như là quy luật cuộc sống mà hắn luôn duy tì.

Có lẽ tối qua Lam Đại đấm bóp có tác dụng nên hắn ngủ rất ngon. Trong mơ hắn thấy vô số gương mặt xinh đẹp hiện lên, Triệu Quốc Đống không phân rõ là anh nhưng cặp mắt trong sáng của Lam Đại rõ ràng in trong đầu hắn, làm hắn thấy mê man.

- Nói như vậy trên tỉnh vẫn có tranh luận lớn ở vấn đề này?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

Hắn tuyệt đối không ngờ Lâm Băng lại dùng chiêu này. Ngay cả Vương Phú Mỹ tự nhận mình trong sạch ở phương diện khác nhưng ở phương diện này lại bị người nắm lấy bằng chứng. Nếu như Lâm Băng cứ bám chặt thì chỉ sợ tỉnh ủy chỉ có thể xử lý Vương Phủ Mỹ.

- Ừ, cũng có chút tranh luận nhưng phương pháp là để sang một bên chờ Ủy ban kỷ luật và Thanh tra tỉnh từ từ điều tra. Dù sao đây chỉ là vấn đề tác phong, còn chưa ly hôn đã sống cùng người phụ nữ khác, hơn nữa còn bị cho là công khai sống chung, lại bị chụp ảnh lại. Chủ nhiệm mới tới của Ủy ban kỷ luật nghe nói là người nóng tính, trên hội nghị tỉnh ủy đã đưa ra muốn trực tiếp cách chức Vương Phủ Mỹ, cuối cùng trưởng ban Hàn đề nghị đình chỉ công tác nên mới buông. Chu Ích Minh lắc đầu nói:
- Lão Vương này đúng là không quá cẩn thận bị vợ thuê thám tử chụp hết ảnh lại, có những ảnh không thể để người khác nhìn. Sau khi Ủy ban kỷ luật nhận được ảnh này làm Phùng Cương rất tức.

- Không thể để người khác nhìn ư?
Lâm Băng dùng chiêu này đúng là khiến Triệu Quốc Đống giật mình. Chẳng lẽ nói người thành thật như Vương Phú Mỹ còn có thể thể có?

- Cái này tôi nói hơi quá, có thể là ảnh thân mật một chút, cũng không biết đám thám tử bây giờ sao lại lợi hại như vậy. Chụp được cả ảnh hai người ở bên Tam Á, mà lúc ấy Vương Phú Mỹ còn chưa ly hôn vợ.
Chu Ích Minh chép miệng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status