Lộng triều

Quyển 19 - Chương 88


- Anh nói Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lực Phong vẫn chưa có quyết định rõ ràng? Chảng lẽ nói hội nghị thường vụ tỉnh ủy đã có quyết định ủng hộ An Đô xây dựng thành phố quốc tế hóa còn có vấn đề sao? Không thể mà.
Tống Như Phỉ kinh ngạc mở to mắt khó hiểu nhìn Nghiêm Lập Dân.

Đức ngốc cũng biết bây giờ bên trên nhìn thành tích của lãnh đạo là gì. Tăng GDP, tăng thu tài chính, tăng thu nhập của dân chúng, xây dựng đô thị, mấy điểm này là cách tốt nhất thể hiện tài năng của lãnh đạo. Mà Lăng Chính Dược đưa tư tưởng kia ra trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy chính là muốn xúc tiến quá trình xây dựng thành phố của An Đô, mà tiền lãi từ đất cũng sẽ làm cho thu tài chính An Đô tang vọt, dù là GDP cũng có lợi không hề ít. Chuyện tốt như vậy chẳng lẽ Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong không thấy sao?

- Em nhìn vấn đề quá đơn giản. Đúng, cải tạo nội đô đúng là mang lại nhiều cơ hội, tăng GDP, tăng thu tài chính, xây dựng đô thị càng thể hiện một nơi thay đổi bộ mặt. Nhưng tăng thu nhập của dân chúng đô thị hay không thì khó đoán.
Nghiêm Lập Dân mỉm cười lắc đầu.
- Nếu là hai năm trước quan điểm này của Lăng Chính Dược được ủng hộ hết mình nhưng bây giờ lại khác.

- Có gì khác chứ?
Tống Như Phỉ không hiểu.

- Em phải học cách nhìn xa đôi chút. Sau kỳ họp Đại hội Đảng năm trước khiến cho phương hướng chính trị đã có biến hoá. Lúc rảnh em có thể đọc nhiều một chút như Nhật báo nhân dân vậy. Phát triển kinh tế tuy rất quan trọng nhưng phát triển sự nghiệp xã hội, dân sinh xây dựng hài hòa xã hội cũng rất quan trọng. Đương nhiên trong thời gian này thì phát triển kinh tế vẫn là chủ đề trung tâm nhưng nếu muốn phát triển thì chỉ dựa vào kinh tế là không đủ, cần phải có suy nghĩ càng sâu xa hơn.
Nghiêm Lập Dân lạnh nhạt nói.
- Triệu Quốc Đống là cao thủ trong đó, luôn có thể đi trước một bước nắm bắt vấn đề, hoặc là nói có thể nhanh chóng làm ra phản ứng. Dù là trong lúc nhất thời không thấy được nhưng vầng sáng về sau em sẽ cảm thấy hắn nhìn xa trông rộng như thế nào. Hắn có thể lên làm thường vụ thị ủy khi còn ở Ninh Lăng không phải là dựa vào Ứng Đông Lưu và trung ương thấy được khả năng nắm bắt trào lưu của hắn sao?

- Vậy ý của anh là An Đô không thể làm theo Ninh Lăng?
Tống Như Phỉ không nhịn được nói.
Thị ủy, ủy ban An Đô bây giờ đang toàn lực quy hoạch tư tưởng phát triển kinh tế mấy nam tới của An Đô, cũng theo sát ý đồ của tỉnh ủy nhưng Nghiêm Lập Dân nói hình như có chút vấn đề.

- Làm theo? Làm theo như thế nào? Tình hình của An Đô và Ninh Lăng hoàn toàn khác nhau. Anh nhớ Triệu Quốc Đống từng nói vị trí đặc biệt của An Đô là nơi không ai có thể thay thế được, cần có quy hoạch thuộc về chính An Đô. Không đơn giản là kinh tế, còn kể cả sự nghiệp xã hội… Không biết Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong nghe hiểu không.
Nghiêm Lập Dân lộ vẻ sâu xa.
- Mặc dù anh không thích Triệu Quốc Đống nhưng anh phải thừa nhận trên nhiều khía cạnh Triệu Quốc Đống có điểm hơn người.

Máy điện thoại yên tĩnh vài phút lại vang lên một lần nữa. Nghiêm Lập Dân thấy vẫn là số của Điêu Nhất Bằng.
- Xem ra Điêu Nhất Bằng đúng là gặp chuyện phiền phức rồi.

….

Điêu Nhất Bằng đúng là đang rất lo lắng.

Đinh Nghiêu Đông tắt máy, Lưu Triệu Quốc tắt máy, Vu Triết tạm thời không liên lạc được. Nếu Nghiêm Lập Dân còn không nghe điện, Điêu Nhất Bằng còn mỗi một cửa duy nhất.

May là bên Nghiêm Lập Dân đã gọi được, nghe thấy giọng nói của Nghiêm Lập Dân, Điêu Nhất Bằng cảm thấy tiếng đó như âm thanh tuyệt vời nhất mình từng nghe.

- Bí thư Nghiêm, là tôi, Điêu Nhất Bằng.
Điêu Nhất Bằng cố khống chế tâm trạng của mình sợ bị đối phương nghe ra gì đó.

Phân cục Liên Hồ dẫn mười mấy tên bảo vệ đi. Căn cứ tin tức mà bên đó truyền lại sợ rằng đám này sẽ bị tạm giam. Mặc dù bọn họ bị tạm giam không sao nhưng Điêu Nhất Bằng lo chính là hiệu ứng sau đó.

Lăn lộn ở An Đô nhiều năm như vậy, Điêu Nhất Bằng cũng biết mình có người quan hệ căng thẳng, có người quan hệ tốt, có người hận thấu xương với mình, có không ít đối thủ cạnh tranh. Nếu cơ hội này bị người túm chặt thì không phải có thể biến thành cục diện không thể vãn hồi sao?

Điêu Nhất Bằng càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng. Hắn cảm thấy mình cần đền bù nhiễu loạn lần này. Lại nghĩ tới danh tiếng của câu lạc bộ Kim Đỉnh hai năm qua, Điêu Nhất Bằng cảm thấy nguy cơ đang tới rất gần.

….

Nghiêm Lập Dân rất tự nhiên nghe Điêu Nhất Bằng giới thiệu xong tình hình. Hắn có chút hối hận mình sao nghe điện. Nhưng nghĩ lại mặc dù tối nay không nghe, mai vẫn phải đối mặt.

Lại là Triệu Quốc Đống, Điêu Nhất Bằng này đúng là giỏi gây chuyện, sao lại chọc vào Triệu Quốc Đống.

Dám chặn xe của Triệu Quốc Đống không cho đi, Nghiêm Lập Dân cũng có chút bội phục can đảm của đàn em Điêu Nhất Bằng. Ở Thành phố An Đô này còn có người dám cản đường Triệu Quốc Đống.

- Lão Điêu, anh nói là người bị phân cục Liên Hồ mang đi? Vậy anh có thể gọi điện cho Đinh Nghiêu Đông mà.
Nghiêm Lập Dân rất quen hệ thống công an của An Đô.

- Cục trưởng Đinh cùng bí thư Lưu ra nước ngoài rồi, điện thoại di động tắt máy, không liên lạc được nếu không tôi sao dám làm phiền ngài vào lúc này.
Điêu Nhất Bằng không ngừng kêu khổ.
- Nhân viên của tôi sao có thể nhận ra chủ tịch tỉnh. Đều do tôi bình thường thả lỏng quen nên mới thành họa như vậy. Nhưng tôi đúng là không ngờ chủ tịch Triệu sao lại đỗ xe ở cạnh Kim Đỉnh, hơn nữa lại một mình sang sông đi bộ. Ngài nói xem sao lại như vậy?

- Lão Điêu, có phải là có chỗ nào đắc tội chủ tịch Triệu không?
Nghiêm Lập Dân trầm ngâm một chút nói.

- Không thể, tôi không nhận ra chủ tịch Triệu, trước đây chưa từng qua lại. Ngài cũng biết chủ tịch Triệu hình như vẫn ở bên Ninh Lăng, tôi chưa từng sang Ninh Lăng thì sao có qua lại.
Điêu Nhất Bằng vội vàng giải thích.
- Người như tôi cũng khó lọt vào mắt chủ tịch Triệu, chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự. bí thư, lần này ngài phải giúp tôi, nghe nói ngài và chủ tịch Triệu từng cùn làm việc ở Ninh Lăng?
- Hắc hắc, đúng là có chuyện này nhưng người ta bây giờ là chủ tịch tỉnh, thân phận đã khác, nhiều chuyện chưa chắc đã đơn giản như anh nghĩ. Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Nếu chỉ là anh chặn xe của chủ tịch Triệu, tôi nghĩ chủ tịch Triệu sẽ không làm gì anh. Nhưng nếu như có ai khác muốn xen vào hay không thì khó nói.
Nghiêm Lập Dân hàm hồ nói.

- Đúng thế bí thư, tôi và chủ tịch Triệu không có ân oán gì, gần đây không thù, tôi cũng hiểu chủ tịch Triệu sẽ không vì việc này mà làm khó tôi. Tôi đang tìm cơ hội thích hợp để xin lỗi nhưng bây giờ chủ tịch Triệu sợ là đang giận, tôi tìm ai đi nói chuyện cũng không thích hợp.
Điêu Nhất Bằng nghĩ túm được cây cỏ cứu mạng nên liên tục cầu xin.
- Bí thư, chuyện này ngày dù như thế nào cũng phải giúp tôi. Điêu Nhất Bằng tôi không phải kẻ vô ơn, chỉ cần tôi có thể qua cửa này thì ngài yên tâm, tôi cả đời sẽ không quên ơn của ngài.

- Lão Điêu, anh đừng gấp, chuyện này tôi thấy cũng không quá kém như anh nghĩ. Tôi có thể nghĩ biện pháp từ mặt bên, ngoài ra tôi cũng lộ một tin cho anh, Lưu Triệu Quốc có quan hệ rất thân với chủ tịch Triệu. Ừ, ít nhất là quan hệ từ hơn mười năm trước, khi ấy chủ tịch Triệu còn chưa như bây giờ. Hắc hắc, tuyệt đối chính xác.

Nghiêm Lập Dân một bên gọi điện một bên lộ vẻ âm trầm.
- Ngày kia lão Lưu sẽ về mà. Tôi nhớ anh có quan hệ tốt với lão Lưu, tìm hắn nghĩ biện pháp, tôi cũng sẽ giúp một chút thì chuyện có lẽ sẽ giải quyết tốt.
- Thật ư? Chủ tịch Triệu có quan hệ rất tốt với bí thư Lưu?
Điêu Nhất Bằng vui vẻ nói.

- Hắc hắc lão Điêu, anh cảm thấy tôi có thể lừa anh ở việc này sao? Anh hỏi thăm một chút là biết mà.
Nghiêm Lập Dân cười ha hả nói.
- Chuyện này anh tìm lão Lưu nhất định không có vấn đề gì lớn, đương nhiên tôi không phải đùn đẩy, chuyện này tôi sẽ để ở trong lòng, tìm cơ hội nói chuyện với chủ tịch Triệu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status