Mãng hoang kỷ

Chương 291: Pháp chỉ


Được một đám Kim Giáp cấm quân bao quanh, Thanh Loan kéo tiên liễn tới trung ương Thiên Bảo Sơn thì đã có người chủ động ra nghênh đón. Dù sau đây cũng là Tích Nguyệt quận chúa tiếng tăm lẫy lừng của Diên vương phủ.

"Tích Nguyệt muội muội." Một nữ tử áo trắng có khí chất lỗi lạc như tiên nữ đi ra nghênh đón.

"Thanh Liễu tỷ tỷ." Tích Nguyệt quận chúa cũng xuống xe, lộ ra vẻ tươi cười.

"Sao Tích Nguyệt muội muội lại tới Thiên Bảo Sơn vậy? Với tính cách của muội thì rất ít khi tới đây. Ta còn đang tính mấy hôm nữa tới chỗ mươi cơ đấy." Nữ tử áo trắng Thanh Liễu cười nói. Thanh Liễu tiên tử...chính là một tiên nhân nữ chuyển thế. Kiếp trước là một Tán tiên của Thiên Nông tộc. Sau khi chuyển sang kiếp khác cũng vẫn đầu thai vào Thiên Nông tộc!

Ở trung ương Thiên Bảo Sơn, vị Thanh Liễu tiên tử cấp độ Nguyên Thần đạo nhân này cũng có địa vị cực cao, là bạn thân chốn khuê phòng với Tích Nguyệt quận chúa.

"Muốn tới xem thì tới thôi." Tích Nguyệt quận chúa cắp tay với Thanh Liễu tiên tử. Dưới chân hai người xuất hiện đám mây, cả hai bay dọc theo hành lang đi vào. Những người bình thường như Kỷ Ninh thì đều sẽ phải tiến vào lối đi bình thường.

"Muội nên sớm ra ngoài hơn mới đúng. Cả ngày buốn chán ở vương phủ như thế. Muội không thấy buốn nhưng ta thấy buồn thay cho cả muội đó." Thanh Liễu tiên tử nói. Nàng Tích Nguyệt quận chúa đều tốt mọi mặt, nhưng lại quá mức quái gở. Những người tuổi trẻ thuộc hoàng tộc và những bộ tộc lớn khi tụ họp đều nhắc tới Tích Nguyệt quận chúa này.

Bởi vì hoàng tộc có rất nhiều đệ tử nên thật ra địa vị hoàng tử công chúa cũng không quá cao. Mà Diên Vương lại chỉ có Tích Nguyệt quận chúa là người thân nên rất yêu quý Tích Nguyệt quận chúa, cho nên địa vị của Tích Nguyệt quận chúa lại rất cao.

Rất nhiều người cho rằng...Tính khí quái gở như vậy là có quan hệ với tuổi thơ của Tích Nguyệt quận chúa.

Bởi vì không ai biết thời thơ ấu của Tích Nguyệt quận chúa ra sao. Khi Diên Vương đưa Tích Nguyệt quận chúa về thì đã là một cô nương duyên dáng yêu kiều rồi.

"Đúng rồi, tỷ giúp ta điều tra xem." Tích Nguyệt quận chúa mở miệng nói. "Hôm nay chắc là có một người tên Kỷ ninh tới Thiên Bảo Sơn. Tỷ điều tra xem Kỷ Ninh kia hiện đang ở đâu? Hắn vẫn đang ở trong Thiên Bảo Sơn."

"Được." Thanh Liễu tiên tử mỉm cười rồi lập tức truyền âm cho một tên tay chân ở ngoài trăm dặm.

"Xem ra Tích Nguyệt muội tới lần này chính là vì Kỷ ninh kia. Kỷ Ninh, tên này...ta nhớ hình như chính là đệ tử Hắc Bạch Học cung ở quận An Thiền đã giết chết Thiếu Viêm Nông." Thanh Liễu tiên tử nói.

"Chính là hắn." Tích Nguyệt quận chúa lộ ra vẻ tươi cười. "Ta cũng rất hiếu kỳ với hắn. Vậy mà dám giết cả Thiếu Viêm Nông."

"Ta cũng cực kỳ tò mò." Thanh Liễu tiên tử nói.

Chỉ một lát sau.

"Đã điều tra ra." Thanh Liễu tiên tử nói. "Hiện tại Kỷ Ninh đang ở "Đa Bảo Phong'."

Trung ương Thiên Bảo Sơn chiếm diện tích cực lớn. Bên trong có từng ngọn núi. Những đỉnh núi kia...như những miếng vảy khổng lồ của con Kỳ Lân. Trong đó có chín ngọn núi liền nhau gọi là 'Đa Bảo Phong'. Xung quanh mỗi ngọn núi đều có lơ lửng vài trăm chỗ ngồi. Những chỗ ngồi này đều được ngưng tụ ra từ đám mây hình tròn. Đám mây hình tròn có diện tích khoảng mười trượng, phía trên có đặt bàn dày, ghế ngồi và hầu gái ở bên.

Kỷ Ninh khoanh chân ngồi trên một đám mây hình tròn ở đó, ăn mỹ thực. Bạch Thủy Trạch và tiểu Thanh cũng chia ra ngồi bên. Ở bên cạnh còn có một hầu gái đợi lệnh.

"Vù."

Trên ngọn núi xuất hiện gợn sóng. Thanh Liễu tiên tử và Tích Nguyệt quân chúa bay ra, đáp xuống đám mây mỳ. Hai người bọn họ cùng ngồi xuống. Lập tức ở bên có hầu gái đưa thức ăn tới.

"Nhìn đi, bên kia chính là Kỷ Ninh." Thanh Liễu tiên tử nhìn thoáng qua phía Kỷ Ninh.

Tích Nguyệt quận chúa theo ánh mắt của Thanh Liễu tiên tử, nhanh chóng phát hiện ra phương hướng. Ở hướng đó có rất nhiều đám mây hình tròn. Những đám mây hình tròn kia cao thấp khác nhau, ngồi trên đó có đủ loại khách. Thậm chí có vài người có quyền thế cực lớn ở vương đô Đại Hạ. Những người đó còn chủ động mỉm cười vể phía Thanh Liễu tiên tử và Tích Nguyệt quận chúa.

"Sao?" Tích Nguyệt quận chúa nhanh chóng phát hiện ra một thiếu niên mặc da thú nhìn rất đỗi bình thường ở giữa đám khách kia.

Tuy rằng mặc da thú nhưng thiếu niên kia vẫn mải miết ăn uống, bên cạnh có một con chó màu trắng tuyết và con rắn nhỏ cũng đang ăn và bàn tán. "Nơi này thật không tệ." "Không hổ là vương đô Đại Hạ. Quận An Thiền chưa bao giờ thấy được. Chủ nhân, chúng ta tới đây thật là đúng."

"Kỷ NInh..."

Tích Nguyệt quận chúa nhìn về phía Kỷ Ninh ở xa xa, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Giống như."

"Giống như phụ thân!"

Tích Nguyệt quận chúa thầm nói.

Dung mạo của Kỷ Ninh khá giống với mẫu thân Uất Trì Tuyết. Mà Uất Trì Tuyết lại là anh em ruột với Uất Trì Sơn...Người ta thường nói cháu trai giống bác trai. Kỷ Ninh đúng là có rất nhiều điểm giống với Uất Trì Sơn. Nhưng do Kỷ Ninh đột phá Tiên Thiên rất sớm nên bộ dáng luôn là thiếu niên. Nếu hắn đột phá Tiên Thiên chậm thêm vài năm. . ,Với chiều cao mười một tuổi đã như vậy thì mười sáu tuổi chắc chắn sẽ rất khôi ngô.

"Đệ đệ." Tích Nguyệt quận chúa cảm thấy ấm áp trong lòng. Nước mắt kìm không được phải rơi ra.

Quá lâu rồi.

Nàng vẫn luôn cảm thấy cô độc. Cho dù ông ngoại có tìm thấy nàng rồi đưa nàng tới vương đô Đại Hạ thì nàng vẫn luôn cảm thấy cô độc. Nàng lại càng nhớ tới mẫu thân và sau đó là phụ thân đã chết của nàng...Ngày ngày trong giấc mơ, nàng luôn nhớ về những ngày tháng ấm áp khi ở cùng cha mẹ trên hải đảo.

Nàng luôn muốn được về hải đảo kia làm cô gái ngư dân. Nhưng đáng tiếc, quá khứ đã đi thì không thể nào trở lại.

Mệnh giản của phụ thân đã nát vụn nên nàng luôn cho rằng nàng không còn thân nhân nào nữa...Nhưng cái chết của Thiếu Viêm Nông lại liên lụy tới một thiếu niên có mẫu thân tên là 'Uất Trì Tuyết'. Mà nghe nói người đó là 'dư nghiệt của Uất Trì tộc'. Tuy rằng nàng chưa bao giờ gặp Uất Trì Tuyết nhưng cũng từng nghe phụ thân nhắc tới. Đó là muội muội còn sống duy nhất của phụ thân.

"Đệ đệ." Khi trước Tích Nguyệt quận chúa rất vội vàng nhưng khi nhìn thấy thiếu niên ở xa xa ngồi ăn uống với hai con linh thú Bạch Thủy Trạch và Không Thanh Xà thì nàng lại không vội nữa.

"Tích Nguyệt, tối nay có hội Tranh Bảo tổ chức một tháng một lần." Thanh Liễu tiên tử cười nói. "Hơn nữa ta nghe nói một tin tức có quan hệ với Kỷ Ninh kia."

"Tin gì vậy?" Tích Nguyệt quận chúa vừa nghe thấy hai chữ Kỷ Ninh thì lập tức có hứng thú.

Thanh Liễu tiên tử nói: "Kỷ Ninh kia vốn không có hứng thú với hội Tranh Bảo nhưng sau khi nghe nói 'Thiếu Viêm tộc' có người tới thì hắn lại tới."

"A." Tích Nguyệt quận chúa kinh ngạc. "Hắn tới đây làm gì?"

"Lần này, Kỷ Ninh không hề thay đổi dung mạo, lại còn mang theo cả linh thú, cưỡi xe của Thiếu Viêm Nông tới Thiên Bảo Sơn. Quả thật là không e ngại Thiếu Viêm tộc phát hiện ra." Thanh Liễu tiên tử cảm khái. "Thậm chí nghe thấy Thiếu Viêm tộc cử người tới thì lập tức tới đây ngay. Ta cảm giác thấy hắn đang thật sự chống lại cả Thiếu Viêm tộc. Không thể không nói, hắn thật sự quá lớn mật đấy."

"Vậy không phải hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn sao?" Tích Nguyệt quận chúa liền nói.

"Kỷ Ninh kia có bảo vật của Thiếu Viêm Nông nên chắc chắc bảo vật hộ thân sẽ có không ít." Thanh Liễu tiên tử nói. "Hơn nữa, nếu đã có thể giết chết Thiếu Viêm Nông thì khẳng định bản thân Kỷ ninh cũng rất bất phàm...Với thực lực của hắn, lại ở vương đô Đại Hạ thì Thiếu Viêm tộc thật sự rất khó để giết được."

Tích Nguyệt quận chúa cũng tỉnh táo lại, gật đầu. "Đúng vậy, cấm quân vương đô Đại Hạ giám sát cả vương đô. Một khi có chiến đấu là sẽ nhanh chóng na di tới ngay."

"Đúng, cho nên Thiếu Viêm tộc muốn giết Kỷ Ninh thì sẽ phải phái tử sĩ ra. Hơn nữa tử sĩ phải giết chết Kỷ Ninh trong một cái hô hấp. Mà tử sĩ như thế..." Thanh Liễu tiên tử lắc đầu. "Thật sự khó, thật sự rất khó tìm. Ít nhất cũng phải là Tán tiên hàng đầu. Hơn nữa cho dù có là Tán tiên thì e là cũng không chắc chắn giết chết được Kỷ Ninh trong một hô hấp. Dù sao khi trước Kỷ ninh đã có chiến tích giết chết cả Thiếu Viêm Nông và một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần."

Tích Nguyệt quận chúa cũng cười.

Nàng chợt cảm thấy tự hào vì có đệ đệ như vậy. Đệ đệ của mình đúng là rất lợi hại.

...

Trời đã tối. Giữa trời đêm xuất hiên từng ngôi sao sáng, từng ánh sao liên hệ với nhau tạo thành một lối đi giữa ánh sao. Một lão già cao cao gầy gầy có đôi mắt hẹp dài bước ra từ ánh sao. Đúng là Huyền Cơ lão tổ.

Phía dưới là một ngọn núi yên tĩnh.

"Phù Vân." Huyền Cơ lão tổ hờ hững mở miệng. Giọng nói lập tức xuyên qua tầng tầng núi, truyền xuống phái dưới

Rất nhanh đã có một bóng người rời khỏi dãy núi. Đó là một lão già hói đầu. Lão già hói đầu vừa thấy Huyền Cơ lão tổ thì lập tức cung kính hành lễ. "Phù Vân bái kiến lão tổ."

"Ừ, ngươi tu luyện tới nay đã bao nhiêu năm rồi." Huyền Cơ lão tổ lạnh nhạt nói.

"Tới nay đã là mười hai vạn tám ngàn một trăm mười ba năm rồi." Lão già hói đầu cung kính nói.

"Coi như không tệ. Mười vạn năm sẽ có một cửa ải lướn. Bình thường Tán tiên đều không thể vượt qua nổi mười vạn năm." Huyền Cơ lão tổ nói.

Lão già hói đầu liền nói. "Năm xưa Phù Vân độ kiếp thất bại làm nền móng Nguyên Thần bị tổn thương. Cũng may là có bộ tộc trợ giúp thì mới có thể khôi phục lại, nhờ đó mới có thể sống tới bây giờ. Nhưng. . tới bây giờ đã gần như là cực hạn của ta. Mỗi một lầm tam tai cửu kiếp là một hồi kiếp nạn khó khăn với ta. Ta muốn chuyển sang kiếm khác...nhưng lại sợ chuyển thế thất bại."

Không phải người nào chuyển thế cũng thành công. Có người may mắn sẽ thành công nhưng có người lại đi đời.

Am tào Địa phủ không phải nơi dễ dàng.

"Ta sẽ ban cho ngươi một phần pháp chỉ để chuyển thế." Huyền Cơ lão tổ mở miệng.

"Pháp chỉ chuyển thế?" Lão già hói đầu lập tức lộ ra vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng.

Pháp chỉ chính là thứ truyền đạt mệnh lệnh của người bản lĩnh lớn trong tam giới.

Với pháp chỉ của những người bản lĩnh lớn này thì tới cả Âm tào Địa phủ cũng phải nể. Cho dù là Thiếu Viêm tộc thì pháp chỉ này cũng không đơn giản chỉ là trân quý. Dù sao thì cũng có rất nhiều Tán tiên. Chỉ riêng Thiếu Viêm tộc đã có hơn ngàn Tán tiên rồi.

"Ta cần ngươi làm một chuyện," Huyền Cơ lão tổ mở miệng.

"Xin lão tổ ra lệnh." Lão già hói đầu nói. Khi trước lão ta đã xin bộ tộc vài lần nhưng bộ tộc chưa bao giờ ban cho một phần pháp chỉ chuyển thế. Hiện tại lão tổ lại tự mình đến, lại còn định ban cho một phần pháp chỉ chuyển thế thì việc này gần như chắc chắn rồi.

"Ngươi có biết việc Kỷ Ninh giết chết Nông nhi không?" Huyền Cơ lão tổ lạnh nhạt nói.

"Có biết." Lão già hói đầu liên fnói.

Việc này sao lại không biết đươc. Thiếu Viêm Nông gần như là ván đã đóng thuyền với chức Vũ Thần Công rồi, bên người còn có Thần Ma bảo vệ. Trong lòng của lão tổ thì hắn ta còn có địa vị hơn xa với Tán tiên sắp chết như thế này.

"Hiện tại Kỷ Ninh ở ngay vương đô Đại Hạ." Huyền Cơ lão tổ ra lệnh. "Ngươi đi tới vương đô Đại Hạ, giết chết Kỷ Ninh, sau đó lập tức đầu thai."

"Vương đô Đại Hạ?" Lão già hói đầu biến đổi sắc mặt.

Giết người ở vương đô Đại Hạ?

Trong khoảng khắc giết chết Kỷ Ninh?

Đây không phải việc đơn giản. Dù sao Kỷ Ninh chính là kẻ đã giết chết Thiếu Viêm Nông và một Thần Ma cấp độ Nguyên Thần. Vì thế việc giết Kỷ Ninh đã rất khó rồi, lại thêm việc giết người ở vương đô Đại Hạ thì lại càng thêm phiền toái. Không cẩn thận là thần hồn của hắn cũng không trốn thoát nổi, bị cấm quân bắt đi thì kết cục của hắn chắc chắn là hồn phi phách tán.

"Ta cho ngươi thời gian để chuẩn bị. Muốn mua bảo vật nào cứ mua, muốn đổi bảo vật nào cứ đổi. Ta muốn hôm nay ngươi phải giết chết Kỷ Ninh." Huyền Cơ lão tổ lạnh lùng nói, đồng thời trong tay xuất hiện cuốn tranh màu vàng. "Đây là pháp chỉ chuyển thế. Ngươi lập lời thề Thiên Đạo thì ta sẽ ban ngay cho ngươi."

Lão gòa hói đầu hơi chần chờ khi nhìn thấy pháp chỉ màu vàng. Nghĩ tới bản thân cũng có không ít bảo vật, nếu hết đi đổi lấy vài món có uy lực đáng sợ thì vẫn có thể.

Hơn nữa Huyền Cơ lão tổ đã tự mình tới thì e là mình không thể nào không đồng ý được.

"Thiên Đạo làm gương! Phù Vân ta thề phải giết Kỷ Ninh trong vòng ba ngày, không tiết lộ chút tin tức nào ra khỏi Thiếu Viêm tộc. Nếu ta làm trái lời thề thì sẽ bị hồn phi phách tán." Lão già hói đầu cắn răng nói.

"Tốt lắm." Huyền Cơ lão tổ gật đầu rồi lập tức vung tay lên. Cuốn tranh màu vang bay thẳng qua.

Lão già hói đầu nhận cuốn tranh.

"Cho ngươi ba ngày, nhưng càng sớm thì càng tốt." Huyền Cơ lão tổ nói xong lập tức cất bước biến mất giữa vô sô ngôi sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status