Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1571: Truyền Nhân Cốc Môn


Diệp Thiếu Dương cười ha hả, “Vậy con nợ người ân tình.”

Thanh Vân Tử hừ một tiếng, “Không có tâm trạng giỡn với ngươi, hết việc rồi, ta đi đây. Tiểu súc sinh ngươi về sau đừng có gọi ta nữa, sự tình của nhân gian ta không quan tâm!”

Nói xong cuốn lấy tấm “khăn trải bàn” bằng hoàng phù kia lại, xách trên tay, bay ra khỏi cửa sổ.

Nhuế Lãnh Ngọc chạy tới cửa sổ, hô to với Thanh Vân Tử: “Sư phụ, cảm ơn người!”

“Hai người các ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Bóng dáng của Thanh Vân Tử hạ xuống, phá vỡ hư không, vào quỷ vực.

Trong phòng vệ sinh, A Ngốc một bên xả nước, một bên đứng trước gương để nhìn ngắm mình, vẻ mặt trang nghiêm mà ngưng trọng, hoàn toàn không còn si ngốc như ngày nào, bình tĩnh đứng đó, đôi mắt từ từ biến thành màu tím, dường như còn bốc lên ngọn lửa.

“Ta là ai?” Hắn hỏi mình trong gương, nhẹ nhàng vuốt ve làn da đã từng bị kim trùng chiếm cứ kia, mặt trên vẫn còn những lỗ nhỏ.

Không riêng gì xúc giác và răng mà lông của kim trùng cũng là gai nhọn, cho nên khi nó đâm vào cơ thể hắn thì vẫn lưu lại những vết sẹo nhỏ, sau khi cọ rửa sạch dịch nhờn liền lộ ra lít nha lít nhít điểm nhỏ, khá là buồn nôn.

Nhưng mà khi ngón tay của hắn quét qua, một đạo linh quang lập trức tràn ra, vết thương trên da lập tức được chữa trị trong nháy mắt, trơn bóng như lúc ban đầu.

A Ngốc giơ tay lên, khẽ cau mày, nhẹ nhàng cử động ngóc tay, một khối huyết quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hình dạng như một cái khô lâu.

“Vẫn không đúng.” A Ngốc nhẹ nhàng lắc đầu, hắn có thể cảm giác được đang có một cỗ lực lượng kinh khủng chảy xuôi trong cơ thể mình, nhưng hắn lại quên cách sử dụng, chỉ có thể miễn cưỡng triệu hồi ra không đến một phần mười.

Có điều loại cảm giác quen thuộc này khiến A Ngốc rất dễ chịu, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ nhớ ra hết mọi thứ.

Hắn mỉm cười xoay người sang chỗ khác, tiếp tục cọ rửa thân thể, tấm gương soi sáng tấm lưng rộng lớn của hắn, đồ án Kỳ Lân mặt trên rực rỡ hào quang, nhất là hai bên xương bả vai, theo chuyển động hai cánh tay của hắn mà chậm rãi động theo, tựa như muốn bay lên.

Chờ sau khi hắn tắm rửa sạch sẽ, thay xong quần áo thì đã thấy Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc ngồi chờ ngoài phòng khách.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy tay hắn, dùng cương khí kiểm tra thân thể của hắn, cuối cùng chân mày cau lại, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Bên trong đan điền và khí hải của hắn ẩn giấu một cỗ sức mạnh rất khủng cố, nhưng dường như có một bức tường kiên cố ngăn lại, anh cũng vô pháp dò xét.”

“Ngay cả anh cũng không thể dò xét?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này, chấn động trong lòng.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chí ít thì chúng ta cũng phải biết hắn là chủng tộc gì chứ.”

“Hắn có thân thể, có hồn phách, có thể là quỷ thi, cương thi, yêu quái, nhưng trên người hắn lại không có chút thi khí và yêu khí nào.”

Nhìn qua A Ngốc, sau đó cười lên, vỗ vỗ bờ vai của A Ngốc rồi nói: “Ta đã sớm biết ngươi tuyệt đối không phải người bình thường, không nghĩ tới lại không tầm thường như thế.”

A Ngốc nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của em ấy mà thôi, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn em ấy đi.”

A Ngốc nói: “Đối với em ấy, ta không cần phải nói lời cảm tạ.”

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng.

Nhuế Lãnh Ngọc trả lời: “A Ngốc, ta có một yêu cầu, nếu có một ngày ngươi nhớ ra ngươi là ai thì nhất định phải nói cho ta nghe đầu tiên.”

A Ngốc gật đầu với cô, “Tôi hiểu rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc rất hài lòng với câu trả lời của hắn, quay qua hỏi Diệp Thiếu Dương: “Anh không có cách nào để biết được hắn thuộc chủng tộc gì hay sao?”

“Tất nhiên là có biện pháp.” Diệp Thiếu Dương mở ba lô ra, tìm một cái lá chuối tây khô, tiến về phía A Ngốc rồi nói: “Cần ngươi phối hợp một chút, cắt ngón tay rồi nhỏ một giọt máu vào đây cho ta.”

Nhỏ máu để phân biệt thân phận chính là pháp thuật cao đẳng của Đạo môn, mặc kệ là loại tà vật nào đều có thể thông qua biện pháp này để kiểm tra.

A Ngốc nhìn lá chuối tay trong tay Diệp Thiếu Dương, hơi do dự.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thấu tâm tư của A Ngốc, nói: “A Ngốc ngươi đừng sợ, chúng ta chỉ muốn biết ngươi thuộc chủng tộc gì, mặc kệ kết quả có ra sao thì đều không có gì, bởi vì ngươi đã đồng ý với ta là bỏ qua quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.”

A Ngốc đưa ngón trỏ của bàn tay trái ra, Diệp Thiếu Dương dùng móng tay đâm xuống, nhỏ một giọt máy lên trên lá chuối tây rồi quan sát, là máu màu đỏ, nhưng mặt trên lại hiện ra một vòng màu vàng kim.

Đây là máu gì?

Cuốn lá chuối tây lại, đang tính vẽ bùa để tác pháp thì tiếng đập cửa vang lên. Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc liếc nhau rồi nói: “Tám phần là cái đôi đệ tử của Tam Thần Miếu kia.”

Nhuế Lãnh Ngọc trả lời: “Vậy anh làm chính sự trước đi, chuyện của A Ngốc không cần vội.”

Diệp Thiếu Dương mở cửa ra, ngoài cửa quả nhiên là hai người Dương Thần Vũ và Lý Đồng.

Dương Thần Vũ cười xấu hổ với Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Diệp Thiên Sư, ngài chuẩn bị xong chưa?”

“Ta vào trong chuẩn bị một chút, các ngươi vào trong nhà ngồi đi.” Mặc dù trong lòng không thích bọn họ nhưng người ta đúng hẹn mà tới, hắn cũng không thể để bọn họ đứng ngoài cửa.

“Lãnh Ngọc, châm trà.” Diệp Thiếu Dương hùng hổ, vào trong thay đồ.

Nhuế Lãnh Ngọc lãnh đạm mời hai người vào trong phòng khách, đi đun nước nóng rồi rót cho bọn họ hai ly trà.

Sau khi Dương Thần Vũ và Lý Đồng ngồi xuống thì nhìn chằm chằm A Ngốc hồi lâu, cảm thấy toàn thân người này đều lộ ra một cỗ lực lượng thần bí, nhưng lại không thể nhìn thấu.

Dương Thần Vũ bóp một chỉ quyết, tưởng là Nhuế Lãnh Ngọc không nhìn thấy, dùng ngóc tay chấm miếng nước trà, bôi lên mắt, sau khi niệm chú thì nhìn A Ngốc.

“Lần đầu gặp gỡ ngươi đã dùng Âm Dương Nhãn với hắn, ngươi không cảm thấy làm vậy là rất thất lễ sao?” Nhuế Lãnh Ngọc từ tốn nói.

Dương Thần Vũ giật mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, xấu hổ cười một tiếng, nghi ngờ nói: “Cô là bạn gái của Diệp Thiên Sư phải chứ, sao cô có thể nhìn ra thủ pháp của tôi?”

“Bạn gái của Diệp Thiên Sư thì không thể là pháp sư?”

“Không không, ý của tôi là… Tôi nghĩ cô là một pháp sư trong nước, thủ pháp này của ta….”

“Phương pháp ‘Thủy khai nhãn’ của Cữu Long Hội đã sớm phổ cập ra bên ngoài, pháp sư Hồng Kong có mấy người không biết chứ?”

Dương Thần Vũ và Lý Đồng hoảng hốt.

Lý Đồng hỏi: “Tỷ tỷ là người Hồng Kong?”

Nhuế Lãnh Ngọc nâng tay phải lên, ngón tay mảnh khảnh thủ thành một cái thế trước ngực: Ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau, ba ngón tay còn lại vì vươn ra ngoài.

Hai người giật mình, thủ thế này rõ ràng là thủ lễ mà pháp sư Đông Nam Á dùng để ra mắt nhau, à hai ngón tay chạm vào là cao đẳng pháp sư được hiệp hội công nhận, hai người mặc dù là tinh anh của Tam Thần Miếu nhưng cũng chỉ là pháp sư trung cấp, đứng hạng cao nhất trong top các pháp sư ba mươi lăm tuổi trở xuống, nhìn thấy ngón tay của Nhuế Lãnh Ngọc có thể nào không kinh hãi.

Hai người lập tức đứng lên thủ lễ với Nhuế Lãnh Ngọc, Dương Thần Vũ kinh ngạc hỏi: “Không biết sư tỷ là cao túc của phái nào?”

“Vô môn vô phái.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status