Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1826: Huyền Vũ


Nhuế Lãnh Ngọc xem khó hiểu, sau khi hỏi ra ý tưởng của Diệp Thiếu Dương, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi, cẩn thận nhớ lại chuyện trước đó, lại thật sự không nghĩ ra có gì khác thường.

Hai người đang buồn bực, chuông kinh hồn treo ở trên cửa sổ đột nhiên vang lên, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn, một thân áo xanh nhẹ nhàng bay tới, là Đạo Phong, phía sau còn đi theo một lão giả để râu chữ Bát, đầu bóng loáng lưng còng, mặc loại trường bào cổ đại, hai con mắt nhỏ trợn tròn xoe. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy gã này lần đầu tiên, lập tức nhớ tới Quy thừa tướng trong phim hoạt hình.

“Sao người lại tới đây?” Đợi sau khi Đạo Phong đáp xuống, Diệp Thiếu Dương lập tức dò hỏi.

“Tiện đường đến thăm người chút.” Đạo Phong thản nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đổi cái lời kịch đi.”

“Ta cần đi Thanh Minh giới xử lý một việc, thuận tiện giúp người đi diệt Lý Hạo Nhiên, đến lúc đó ta có thể cần Cửu Vĩ Thiên Hồ hỗ trợ, người đi nói với ta một tiếng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Người đi làm chuyện gì?”

“Tìm kiếm Thanh Ngưu.”

“Thanh Ngưu? Đó là cái gì?”

“Bạch Hồ Chu Tư6ớc, Thanh Ngưu Huyền Vũ, ta đã tìm được ba kẻ, mà nay chỉ thiếu Thanh Ngưu, nghe nói Thanh Ngưu ở Thanh Minh giới khai tông lập phái, ta đặc biệt đi gặp hắn.”

Diệp Thiếu Dương được hắn nhắc nhở như vậy, đột nhiên nhớ tới chi tiết này, “Ngươi đã tìm được Huyền Vũ?”

Chưa đợi Đạo Phong mở miệng, lão nhân lưng còng kia phía sau hắn đột nhiên trợn mắt nói: “Tiểu tử, ta người to lớn như vậy ở đây ngươi không nhìn thấy, ngươi đủ cận thị nha.”

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc ngây ra tại chỗ, nhìn nhau một cái, ánh mắt lại lần nữa rơi ở trên người lão nhân này.

“Ông chính là Huyền Vũ?” Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc nói.

Lão già vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương lại bồi thêm một câu thiếu chút nữa khiến lão hộc máu: “Vương bát tinh?”

“Huyền Vũ, cũng là quy1xà.” Lão già từ trong tay áo lấy ra một đoạn côn gỗ, khẽ xoay ở không trung, biến thành một bàn tay lóe ánh sáng tím, dài bằng cánh tay người, hình dạng như rắn, quanh co khúc khuỷu, lộ ra linh lực cường đại.

“A, ta nhất thời chưa nhận ra, xin lỗi xin lỗi.” Diệp Thiếu Dương chắp tay, “Vương bát ô quy, dù sao đều là cùng nhóm động vật, ngài lão cũng đừng để ý.”

Lão nhân dựng râu nói: “Cái gì một nhóm động vật, vương bát là vương bát, rùa là rùa, vương bát lại tên ba ba, ngoan, cùng rùa là khác nhau…”

Nói xong thao thao bất tuyệt bắt đầu phổ cập tri thức sinh vật học, Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc nghe mà trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu cũng không thấy dừng, Diệp Thiếu Dương đành phải không để ý tới lão, hướng Đạo Phong hỏi: “Các đồng bọn nhỏ kia của ta5đều không sao chứ?”

“Không có việc gì, bọn họ vừa về âm ty.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi “Ngươi làm sao tìm được Thanh Ngưu?”

Lão ô quy thấy Diệp Thiếu Dương đối với mình coi như không thấy, cũng không diễn thuyết nữa, vì thế mạnh mẽ xen vào trong cuộc nói chuyện của bọn họ, vượt ở trước Đạo Phong nói: “Thanh Ngưu ngày xưa hiện thân Thanh Minh giới, khai tông lập phái, sau đó nghe nói là trảm tam thi chứng đạo, thành Hỗn Nguyên Kim tiên, phi thân vô cực, biến mất không thấy.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cách nói đối với thành tiên cảm thấy không tin, hừ một tiếng nói: “Cũng đã thành tiên rồi, còn tìm cái rắm.”

“Chính cái gọi là trên đời không có việc khó.” Lão ô quy vuốt chòm râu mình, nói ra nửa câu dưới, “Chỉ cần không đi nghĩ.”

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng làm ra3một cái vẻ mặt “Cười khóc”.

Đạo Phong nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta với ngươi giống nhau, ta không tin cái gì phi thăng tiên giới, ta cũng không tin Thanh Ngưu tổ sư thật sự đã trảm tam thi, nếu không tất nhiên sẽ làm quan ở âm ty, sẽ không hư không biến mất.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nói: “Ngươi muốn ta làm như thế nào?”

“Ta bảo ngươi đi tìm Thôi thiên tử, chứng thực Thanh Ngưu tổ sư còn ở trong luân hồi hay không.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ngươi là nói…”

“Chỉ cần chưa trảm tam thi, tất nhiên chưa nhảy ra lục đạo luân hồi, trước đó đã ở Thanh Minh giới, hiện tại nhất định cũng ở đó, ta liền có cơ hội tìm được hắn.”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn sáng tỏ, nói: “Tin tức trên sổ sinh tử, Thôi thiên tử sẽ tuyệt không nói cho người bình thường.”

Đạo Phong nói: “Cho3nên, ngươi không phải người thường.”

Diệp Thiếu Dương cười khổ: “Ngươi lời này bảo ta làm sao tiếp được.”

“Ngươi bây giờ đi đi, ta ở đây chờ ngươi.”

Diệp Thiếu Dương khó chịu trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi bảo ta đi là đi ư! Ngươi cho rằng ta là ai!”

Một tay Đạo Phong nâng cằm hắn lên, chậm rãi nói: “Không có thời gian nói giỡn với ngươi, khẩn trương.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Đi cùng anh không?”

“Em không tiện đi Thiên Tử điện, đi cũng là ở âm ty chờ anh, không bằng ở đây chờ anh đi.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cũng tốt, vì thế làm phép đi âm, lúc khai đàn, Đạo Phong quay đầu nói với Huyền Vũ: “Ngươi cũng cùng nhau đi xuống đi, Phong chi cốc có người đi tiếp ứng, từ cửa tây Phong Đô thành đi mãi về phía tây có thể tới.”

Huyền Vũ thở dài, “Ta cũng một nắm xương già5này rồi, còn để ta lăn qua lộn lại như vậy.” Sau đó hơi lộ ra một chút bộ dáng đứng đắn, nói, “Đạo Phong, cho dù cho ngươi tìm được Thanh Ngưu, ngươi lại làm sao thuyết phục hắn. Ta tuy không quen biết hắn, nhắm chừng hắn tám phần không bọc mủ như ta, dựa vào đánh là vô dụng.”

Đạo Phong nói: “Tìm được hắn trước, ta tự có biện pháp.”

Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, nói: “Hóa ra lão nhân gia ngươi là bị đánh mà tới?”

Huyền Vũ rụt cổ, “Tài không bằng người, có biện pháp nào.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Lão nhân gia ngài tính tình tốt.”

“Quy gia gia của ngươi tu luyện là nhẫn thuật, đánh không lại cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.”

Hóa ra là môn tử nhẫn thuật này, Diệp Thiếu Dương bị lão chọc cũng vui vẻ, nói: “Nhịn mãi cũng không phải biện pháp nha.”

Huyền Vũ nói: “Cái này không tồn tại, nguyên tắc làm4rùa của ta chính là: không thể nhịn được nữa, thì một lần nữa nhịn tiếp. Đều nói ngàn năm vương bát vạn năm quy, không có phần tu hành này, đã sớm bị người ta đánh chết rồi, còn có thể sống đến bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn cạn lời, ngay cả Nhuế Lãnh Ngọc cũng nhịn không được cười trộm.

Pháp đàn bố trí hoàn thành, xé rách khe hở hư không, hình thành âm dương lộ, Diệp Thiếu Dương tung người một cái bước vào, Huyền Vũ cũng theo sau. Hai người cùng nhau xuyên qua đến Quỷ Vực, dừng ở phụ cận Phong Đô thành.

Diệp Thiếu Dương là không để ý từ cửa vào thành, Huyền Vũ đã muốn đi cửa tây Phong Đô thành, Diệp Thiếu Dương liền đi cùng lão, giữa đường Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi thật sự là bị Đạo Phong đánh phục, vậy hắn hiện tại không có mặt, ngươi vì sao không chạy chứ?”

Huyền Vũ trợn hai mắt, “Ngươi cũng nói là đánh phục, vậy là đã phục rồi, ta cũng đã phục, vì sao phải chạy?”

Đối với lý luận này của lão, Diệp Thiếu Dương mới thật là phục.

“Lão quy, nói Đạo Phong là từ nơi nào tìm được ngươi? Ngươi vẫn luôn ở lại địa phương nào?”

Huyền Vũ luôn luôn ư ử hát, đầu lắc qua lắc lại, say mê trong đó, đi đường cái cổ co co duỗi duỗi, xác thực rất là có chút phong phạm loài rùa.

“Ngươi đang véo von gì vậy, sao ta chưa từng nghe qua?” Diệp Thiếu Dương cố ý kéo gần quan hệ, hỏi.

“Ngươi mới lớn bao nhiêu, ngươi đương nhiên chưa từng nghe, đây là 《 Quảng Lăng Tán 》, 《 Quảng Lăng Tán 》 ngươi biết không?”

“Tựa như… Lúc đi học từng học cái này, không phải nói đã thành tuyệt xướng rồi sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status