Mao sơn tróc quỷ nhân

Chương 1827: Bí Mật của Thanh Ngưu (1)


“Đúng vậy, Quảng Lăng Tán ©của nhân gian bây giờ, chỉ là tác phẩm thô tục của hậu nhân, ta nghe là nguyên bản, năm đó Kê Khang trước khi bị chém đầu, đàn hát một khúc, ta liền nhớ, nghe hát hơn một ngàn năm, vẫn là khúc này dễ nghe nhất.” Nói xong lại lớn tiếng hát lên.

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, lẩm bẩm: “Xin hỏi lão nhân gia ngài thọ bao nhiêu rồi?”

Huyền Vũ lắc đầu, “Tính không nổi nữa, đều nói ngàn năm vương bát vạn năm quy, một vạn tuổi đó là nói nhảm, mấy ngàn tuổi chung quy là có đi.”

Diệp Thiếu Dương lập tức ngây dại, trong giây lát nghĩ đến cái gì, “Ta nói, lão ngài tu luyện mấy ngàn năm, vì sao đánh không lại Đạo Phong?”

Huyền Vũ hừ một tiếng, “Tu vi thứ này, cũng không phải dựa vào tuổi tác đắp ra, quy tộc chúng ta, trời sinh tốc độ tu hành cũng chậm, đến bình cảnh, nếu không thể trảm thi, cho dù tu hành một vạn năm nữa cũng vô dụng, sư huynh kia của người đã trảm nhị thi, ta nếu có thể đánh thắng được hắn, vậy thật sự có quỷ rồi.”

Đoạn lời này khiến Diệp Thiếu Dương như có chút đăm chiêu, sau đó nói: “Bạch Hồ Chu Tước, Thanh Ngưu Huyền Vũ, bốn người các ngươi gom lại một chỗ, rốt cuộc sẽ thế nào? Ở trong thiên kiếp các ngươi có thể cống hiến cái gì?”

Huyền Vũ rụt cổ một cái, “Không biết.”

“Không biết người vẫn tới?”

“Cũng nói ta là bị đánh phục rồi, tạm đi theo tới đây lăn lộn, nếu quá nguy hiểm ta lại chuồn.”

Lại chuyển tới trên cái này, Diệp Thiếu Dương cũng phục lão rùa đen này, sau đó cái gì cũng không hỏi, theo tường thành vòng đến cửa tây, Huyền Vũ tiến lên vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, “Được rồi tiểu tôn tử, ta đi Phong chi cốc, ngày sau gặp lại.”

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt nói: “Đừng chiếm tiện nghi của ta.”

“Ta cũng mấy ngàn tuổi rồi, gọi ngươi một tiếng tôn tử, cất nhắc ngươi bao nhiêu đó.”

“Ngươi nói lời này. Ta thu lệ quỷ đại yêu, người nào không phải hơn một ngàn năm tu vi, chẳng lẽ ta đều phải gọi tổ tông hay sao?”

Huyền Vũ không còn gì để nói, phất phất tay, về phía phía tây. Diệp Thiếu Dương tự mình tới cửa thành, đến thẳng Thiên Tử điện.

“Ngươi vì sao nháy mắt với ta, bảo ta lưu lại?” Sau khi Diệp Thiếu Dương đi, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức đối mặt Đạo Phong hỏi.

Đạo Phong lẳng lặng nhìn cô, nói:1“Ngươi muốn ám sát Thiếu Dương?”

“Cái gì!” Nhuế Lãnh Ngọc ngây ra tại chỗ, thất thanh nói: “Đạo Phong ngươi nói cái gì?”

“Lúc ta đến, đúng lúc nghe được các ngươi đối thoại, Thiếu Dương nói hắn cảm nhận được có người thừa dịp thời điểm hắn làm phép muốn tập kích hắn, chẳng lẽ không phải ngươi?”

Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh. “Đạo Phong, ngươi thế mà lại hoài nghi ta!”

Đạo Phong chưa lên tiếng, thản nhiên nhìn cô, ý tứ đó là vì sao không thể hoài nghi ngươi.

“Ta, là vợ chưa cưới của Thiếu Dương, với ngươi cùng Thiếu Dương ít nhất là thân giống nhau, ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi sẽ làm bị thương Thiếu Dương, nhưng ngươi cũng không thể hoài nghi ta, nếu không đối với ta là sự không tôn trọng thật lớn!”

Nhuế Lãnh Ngọc căm giận nói ra đoạn lời này, Đạo Phong vẫn đang là một bộ dáng không chút dao động, lẳng lặng nhìn cô.

Ở trong mắt Nhuế Lãnh Ngọc, bộ dạng này thật sự rất muốn ăn đòn, vốn vẫn muốn giải thích, nhìn bộ dạng này nhất thời5liền nhụt chí, nói: “Xem ra ngươi giống như rất không tín nhiệm ta, ngươi nhìn tháy ta động thủ?”

“Nếu ta nhìn thấy, ngươi bây giờ đã chết.” Đạo Phong cuối cùng mở miệng, lạnh như băng nói.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong lời này, cũng lập tức nổi giận, chất vấn: “Ngươi đã chưa nhìn thấy, dựa vào cái gì nói là ta!”

“Bởi vì, nơi này không có ai khác.” Lý do của Đạo Phong cũng rất đơn giản. “Ta tới chậm, chưa thấy được tình huống ngay lúc đó, nhưng ta không thấy có bất cứ sinh linh nào ra vào phòng này.”

Ngụ ý đã quá rõ ràng. Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng nói: “Ngươi chưa nhìn thấy, có thể đại biểu nhất định không có?”

“Ta chưa nhìn thấy, chính là không có. Không có sinh linh có thể đào tẩu ở dưới mí mắt ta.”

Câu này, khiến Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có cách nào phản bác. Dù sao thực lực Đạo Phong mọi người đều biết, âm dương hai giới, trên cơ bản có thể ở trước mặt hắn che giấu mà không bị phát hiện, chỉ3sợ thật đúng là không có mấy ai.

Nhuế Lãnh Ngọc nghiến răng, “Cho nên ngươi liền nhận định là ta sao, có lẽ… Là ảo giác của Thiếu Dương thì sao?”

“Thiếu Dương là linh tiên, tri giác phương diện này, không có khả năng mắc lỗi, hắn nói có, thì nhất định là có.”

Thiếu Dương không sai. Hiện trường lại không có sinh linh khác, Nhuế Lãnh Ngọc là đối tượng hoài nghi duy nhất, Đạo Phong cũng là bởi vì vậy mới hoài nghi cô.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng hiểu một điểm này, trong lòng cực kỳ ủy khuất, “Ta cũng không muốn giải thích cái gì. Đạo Phong, ngươi đã cảm thấy là ta, vì sao không trực tiếp động thủ giết ta?”

“Giết ngươi, lại dễ dàng quá. Ta bây giờ là chưa có chứng cớ, cho nên cho ngươi một lần cơ hội, nếu để ta phát hiện ngươi đối với Thiếu Dương không có ý tốt…”

Đạo Phong thái độ khác thường, ánh mắt như lưỡi đao dừng ở trên mặt cô, “Ta nhất định giết ngươi, đến lúc đó trên trời dưới đất, không có bất luận kẻ3nào có thể cứu được ngươi!”

Nhuế Lãnh Ngọc tức đến mức cả người run run, ngược lại cũng đã lười giải thích tiếp. Hai người một người ngồi ở trên giường, một người đứng ở trước cửa sổ, không nói chuyện nữa.

Ở trước khi đi Thiên Tử điện, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến chuyện Đạo Phong nói, bọn Qua Qua đều ở Âm Dương ti, vì thế xuất phát đi Âm Dương ti trước, hai quỷ sai ở cửa nha môn đã từng gặp Diệp Thiếu Dương một lần, một lần này gặp lại, lập tức nhận ra hắn, vội vàng khom mình hành lễ, miệng xưng “ti chủ”, thái độ rất cung kính.

Diệp Thiếu Dương tuy không thích cảm giác được người ta bái lạy, nghe thấy lời này trong lòng cũng say sưa, bảo bọn họ đi vào thông báo, bản thân chậm rãi đi vào, kết quả vừa mới vào hai tầng sân, một đám người cùng nhau từ phương hướng đại điện tràn ra.

“Lão đại!” Qua Qua chạy tới đầu tiên, nhảy lên bả vai Diệp Thiếu Dương, ôm cổ hắn hôn mạnh một cái.

Diệp5Thiếu Dương bị hôn toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt quét tới, phát hiện mọi người đều có mặt, Tiểu Thanh, Mỹ Hoa cũng đều đã trở lại, chỉ là không thấy Tiểu Bạch, vì thế hỏi Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh sờ sờ ót, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “À thì, nó sau khi trở về liền theo bọn Dương tỷ tỷ đi rồi, nói là đi Phong chi cốc làm khách vài ngày…”

“Đi Phong chi cốc làm khách làm gì?” Diệp Thiếu Dương nhất thời không hiểu.

Mỹ Hoa che miệng cười nói: “Rõ ràng là ý không ở trong lời, Tiểu Bạch cũng không phải là hướng về Dương tỷ tỷ.”

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, Tiểu Bạch đi Phong chi cốc, trên thực tế là vì Đạo Phong.

Đứa nhỏ này, hãm thật sự sâu nha…

Cảm tình loại chuyện này, vốn chính là điểm yếu của Diệp Thiếu Dương, cũng không có chủ ý gì tốt cả, nghĩ chờ gặp Tiểu Bạch hỏi cô một phen, xem xem cô đối với Đạo Phong rốt cuộc đã mê tới trình độ nào rồi nói sau.

“Các ngươi từ Đông4hải trở về, vì sao không đi tìm ta, đến nơi đây làm gì?” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Qua Qua nói.

“A, chúng ta ở Đông hải được một vài thứ, ừm ừm, đều là thứ sinh linh tu luyện dùng, cho nên tới nơi này phân phối với mọi người một lần trước, thuận tiện cũng tụ tập chút, vốn ta đã muốn về, không ngờ lão đại lần này tìm đến đây, lão đại ngươi nhớ ta như vậy à!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status