Mạt thế chi phế vật

Chương 167: Chuyện ở Bác Vệ



Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Trại tiểu Yết với gần vạn zombie hóa thành tro tàn trong lửa lớn hừng hực, đến chết chúng nó vẫn đói khát không biết mệt mỏi cố bò lên trên dàn tế thần linh còn vương mùi người.

Đoàn người Trương Dịch không ở lại trại Tiểu Yết lâu, lấy đủ xăng liền lái xe xuống núi. Lại chịu mệt mỏi thêm một đêm, rồi tìm chỗ ăn một bữa, ngủ một giấc ngon lành, tinh thần tỉnh táo rồi mới quay lại huyện Dung Hà.

Sau mười phút men theo đường quốc lộ dưới chân núi trại Tiểu Yết, bọn họ phát hiện quyết định này hoàn toàn thừa thãi. Bởi vì phòng ốc thôn trang trên đường gần khu trại bọn họ đề phòng không vào, đi tiếp lại có thực vật biến dị chặn đường, có sức rửa sạch con đường này còn không bằng đi thẳng lên cao tốc về Dung Hà. Nhưng trong lòng Trương Dịch và Nam Thiệu lại có tính toán khác, bởi vì bọn họ lo đến Giang Hàng, không muốn dẫn anh ta về. Rốt cuộc chỗ tránh nạn mới của họ vẫn còn đang xây dựng, còn cực kỳ yếu ớt, chỉ cần hơi không cẩn thận chỉ sợ sẽ lại sụp đổ.

Cũng may không lâu sau rốt cuộc thì họ cũng tìm được một căn nhà gạch trong một cái thôn bỏ hoang. Đây là căn nhà hiếm thấy trong thôn vẫn còn ở được, chưa bị thực vật biến dị lan đến. Trong phòng có năm con zombie, một ông già, một cặp nam nữ tráng niên, còn có hai đứa trẻ mười tuổi, xem ra cả nhà đều không thể chạy thoát khỏi thảm họa dị biến đầu tận thế. Chắc cũng vì có chúng nó ở đây nên đồ vật trong phòng hoàn toàn không bị động vào, dễ dàng tìm được gạo trắng. Cũng may thời tiết sau tận thế không phải cực nóng thì là cực lạnh, nên gạo và mì không bị sinh giòi thối rữa.

Bắc nồi nhóm lửa, có người lấy được từ hầm ra ít thịt khô cứng như đá, một túi đậu phộng, một túi nấm. Nấu nước rửa sạch, thịt khô thái miếng nhỏ đều và hầm nấm đậu phộng, nồi khác nấu cơm cho hơn mười người, sau tận thế sức ăn của mọi người đều lớn hơn, một nồi cơm căn bản không đủ. Cũng may mọi người có vết xe đổ, chuẩn bị chia hai đợt ăn để tránh lại gặp chuyện. Tuy rằng khả năng này không lớn nhưng cẩn thận vẫn hơn, cùng lắm đói một lúc thôi.

Trong lúc chờ cơm chín, trừ người canh gác bên ngoài, những người còn lại đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, cũng có người ra ra vào vào trong phòng, xem có thể tìm ra được ít thứ tốt không. Lúc này Kim Mãn Đường mới có thời gian kể cho Trương Dịch nghe chuyện ở Bác Vệ.

Lẽ ra, dù quy tắc trong căn cứ có thay đổi thì mọi người vẫn có thể sống sót. Rốt cuộc thì thời điểm ban đầu lập căn cứ cơ hồ không có ràng buộc gì mà chỉ để che chở người sống, trước mắt chẳng qua chỉ thu ít phí bảo vệ như nộp thuế thôi, cũng không thể chỉ hưởng thụ mà không trả giá. Mà chỉ cần có miếng ăn, phần lớn người cũng không muốn đi bạo động hay tạo phản phá vỡ trạng thái sinh hoạt đã đi vào ổn định. Đặc biệt là dưới hoàn cảnh hiện tại, đánh đấm mâu thuẫn nhỏ cũng mệt rồi, nhưng mặc kệ lúc nào, luôn có một số người vì dã tâm hoặc cái gọi là lý tưởng bản thân đã làm rất nhiều rất nhiều người phải lưu lạc khắp nơi, đổ máu bỏ mạng. Lần này, người thuộc số ít ấy chính là người đã từng tìm mọi cách lấy lòng chú Giang Hàng, Đường Bác Văn.

Đường Bác Văn chỉ là một đoàn trưởng bộ binh. Lẽ ra một đoàn trưởng nho nhỏ hẳn không có khả năng lay động địa vị phó tư lệnh quân khu. Nhưng bây giờ không giống trước tận thế nữa rồi, quân đội Giang Vệ Quốc thu nạp vốn dĩ là tàn quân, chỉ có hai ngàn người xấp xỉ một binh đoàn, sau đó lúc tấn công kho hàng tổng hợp lại tổn thất hơn ngàn người, số còn lại thật sự không đủ để kẻ mang lòng khác phải kiêng sợ, huống chi một phần trong đó còn là lính của Đường Bác Văn. Mặc kệ Đường Bác Văn xuất phát từ nguyên nhân gì lựa chọn làm như vậy, tóm lại hắn thu phục được lòng người nắm chặt cơ hội, thành công đoạt quyền.

Mà trong quá trình này, hắn không chỉ mượn sức đồng nghiệp trong quân đội và một số đội dị năng trong căn cứ mà còn lấy Giang Hàng làm cớ, danh chính ngôn thuận đả đảo Giang Vệ Quốc. Đương nhiên, trước khi công khai làm phản, cách Giang Vệ Quốc xử lý sự vụ hằng ngày đã gây ra chiến tranh quy mô nhỏ trong nội bộ, dưới tình huống không hề phòng bị ông ta đã bị cầm tù.

Mà tác dụng của Giang Hàng trong việc này là làm cái ‘cớ’, tội danh của anh ta là cưỡng hiếp không thành con gái Đường Bác Văn, cử chỉ không đứng đắn, khinh nam hiếp nữ. Giang Vệ Quốc thân là chú của Giang Hàng, chỉ còn cháu là người thân duy nhất nên đã bao che dung túng con cháu ỷ thế hiếp người. Trong ngày thường có lẽ không ảnh hưởng quá lớn, nhưng trong thời điểm chế độ căn cứ phát sinh thay đổi, không ít đoàn đội bị chia rẽ, không ít người sống sót chưa thức tỉnh dị năng gặp phải khốn cảnh sinh tồn chính là một cái ngòi nổ thật lớn. Một khi bắt lửa sẽ lập tức kíp nổ bất mãn trong lòng đông đảo người sống sót và binh lính cơ sở.

Nhưng mà, tình huống thật lúc ấy lại khác, ngày đó Gian Hàng và Đường Đường ở trong phòng riêng cùng nhau, Đường Đường hiếm thấy lộ ra sắc mặt tốt với Giang Hàng, tươi cười mang theo ám chỉ ái muội cổ vũ sắc tâm anh ta. Anh ta có thể tự thề với lương tâm rằng lúc ấy thật sự chỉ muốn thơm má cô nàng chứ hoàn toàn không hề có tâm tư khác. Mà còn chưa đụng tới người, Đường Đường lại đột nhiên trở mặt, một tay túm lấy anh ta, một tay xé rách quần áo của mình, miệng kêu to đừng mà với cứu mạng. Lúc ấy Giang Hàng bị diễn biến quỷ dị này làm cho ngẩn ra, chưa đợi anh ta kịp phục hồi tinh thần thì cửa đã bị phá, một đám quân nhân hùng hổ do Đường Bác Văn cầm đầu đột nhiên cực kỳ đúng lúc xông vào. Trong nháy mắt kia, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ như hoa lê đẫm mưa của Đường Đường, lần đầu tiên Giang Hàng cảm thấy nó đáng sợ như ác quỷ la sát. Việc này cũng phát sinh cùng ngày nhóm Trương Dịch rời khỏi căn cứ.

Kim Mãn Đường đương nhiên biết Giang Hàng là loại người gì, chính cô cũng đã nhiều lần giúp cậu ta giải quyết hậu quả, nhưng cô biết rõ, tuy rằng cậu thích ưỡn cằm khoe khoang, thỉnh thoảng ra ngoài khinh bỉ người khác, nghênh nghênh ngang ngang, nhưng để làm chuyện xấu thật sự thì kỳ thật không có lá gan đấy. Nếu cậu thật sự muốn cưỡng ép Đường Đường thì có rất nhiều cơ hội, sao có thể kiên nhẫn chờ lâu như vậy. Mà Giang Vệ Quốc cây lớn rễ sâu, đương nhiên cũng có một đám người trung thành ủng hộ, đừng nói bọn họ không tin Giang Hàng sẽ làm loại việc này lại tình cờ bị một đám người bắt lấy như vậy, dù anh ta có thật sự làm, bọn họ cũng sẽ không vì một việc bé nhỏ không đáng kể trong mắt họ như vậy rời phe Giang Vệ Quốc để gia nhập vào phe Đường Bác Văn.

Cho nên trong căn cứ thực sự rối loạn, không ít người không muốn đi theo Đường Bác Văn đã rời khỏi căn cứ. Kim Mãn Đường kéo mấy người thường ngày quan hệ tốt cứu Giang Hàng ra. Còn Giang Vệ Quốc thì bọn họ có lòng nhưng không có lực. Bởi vì tác dụng của Giang Hàng không lớn, bị đánh một trận rồi sau đó không ai quản nữa, nhưng Giang Vệ Quốc lại không giống như vậy, người bị nhốt ở đâu bọn họ còn tìm không thấy, nói gì tới cứu người, không kéo chính mình xuống là tốt rồi.

“Như vậy xem ra, cái cô họ Đường kia chỉ sợ vẫn luôn giúp anh ta ta gây thù chuốc oán.” Nghe xong lời Kim Mãn Đường kể, thật lâu sau, Nam Thiệu đột nhiên nói một câu như vậy, chỉ vì nhớ tới tình cảnh ngày ấy hắn đi cầu xin Giang Vệ Quốc cứu người, đi cùng Giang Hàng còn có Đường Đường. Nhìn Giang Hàng ngồi một mình trong góc phòng suy sụp, tuy rằng không có vui sướng khi người gặp họa nhưng cũng không có tí cảm thông nào. Hết thảy chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.

“Cũng không khác là bao.” Kim Mãn Đường thở dài, cô đã nói với Giang Hàng bao nhiêu lần, chỉ nhận lại vẻ mặt phiền chán không kiên nhẫn, còn nói cô ghen ghét Đường Đường, chờ khi anh ta chân chính hiểu được thì cũng đã chậm.

“Mọi ngươi có tính toán gì không?” Trương Dịch đột nhiên mở miệng hỏi. Đương nhiên anh hy vọng Kim Mãn Đường gia nhập chỗ tránh nạn bọn họ sắp thành lập, nhưng sự tồn tại của Giang Hàng lại biến thành bức tường giữa bọn họ. Lúc trước Nam Thiệu vì anh chịu nhục trước mặt Giang Hàng, anh không thể rộng lượng nói một tiếng không sao, sau đó thu nhận đối phương. Cho nên nói câu này, đã cực kỳ uyển chuyển từ chối bọn họ. Dù sao nếu Kim Mãn Đường mở miệng muốn nhờ thì với việc cô đã từng giúp bọn họ, họ khó mà nói không.

Cũng may Kim Mãn Đường là người tinh ý, nghe ra ngụ ý của anh, không khỏi cười khổ: “Chúng tôi vốn định tìm một căn cứ người sống sót ở tạm, không ngờ lại gặp phải trại người Yết nên bây giờ cũng chưa dám nói trước, chờ tôi thương lượng với những người khác mới có thể biết kế tiếp phải làm gì.”

“Nếu mọi người muốn thì theo chúng tôi về Dung Hà đi.” Nam Thiệu đột nhiên nói điều mọi người không ngờ đến. Hắn không muốn vì cá nhân mình mà đoàn đội phải bỏ qua mấy người dị năng, đặc biệt còn có một người hệ trị liệu. Trong tận thế, thực lực thật sự quá quan trọng.

Một lời của hắn thốt ra, Kim Mãn Đường đầu tiên là hơi ngạc nhiên, rồi sau đó cực kỳ vui mừng, liên tục nói chắc chắn đồng ý. Đương nhiên đồng ý rồi, dù sao bây giờ mọi người còn sống là nhờ đám Nam Thiệu cứu ra, hơn nữa tất cả đều đã tận mắt nhìn thấy quá trình Nam Thiệu mạnh bạo giết địch và năng lực chữa trị thế nào, sao lại không đáp ứng cho được.

Trương Dịch yên lặng thở dài, chờ Kim Mãn Đường xoay người về phòng thông báo với những người khác, anh vươn tay vỗ vỗ vai Nam, sau đó ôm lấy hắn, không nói gì.

Nam Thiệu nghiêng mặt, mắt mang nét cười, cũng không có chút miễn cưỡng nào. Hắn xoay người ôm Trương Dịch vào lòng rồi nói: “Chúng ta muốn đi tìm Dương Dương và Mộ Nhiên thì có thể ở lại Dung Hà bao lâu? Huống chi so đo với đồ ngu xuẩn thì chẳng hóa ra lại kéo thấp bản thân xuống cùng trình độ cậu ta sao? Chỉ vì cậu ta mà tổn thất mấy người dị năng thì thật sự không có lời rồi.”

Tuy dưới gối đàn ông có vàng, nhưng một quỳ đó hắn vì bản thân, vì Trương Dịch mà quỳ, thật sự không quan trọng, nếu bởi vậy mà canh cánh trong lòng thì quá nhỏ mọn rồi. Huống chi đối phương cũng đã nếm được quả đắng của sự cuồng vọng.

“Được rồi, nghe cậu.” Thấy hắn không để bụng, Trương Dịch đương nhiên không thể cứ ghim mãi chuyện này, như vậy không phải giúp hắn hết giận mà là làm hắn khó xử.

Chẳng qua đáng tiếc cho sự thỏa hiệp trong lòng họ, sự tình phát triển lại không như phần lớn người nghĩ. Bởi vì vào ngày thứ hai lúc rời đi, Giang Hàng thế mà hoàn toàn không định đi theo bọn họ.

“Chừa cho tôi chút thức ăn là được.” Anh ta cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói một câu như vậy.

Kim Mãn Đường khổ sở khuyên nhủ thật lâu, thậm chí đã phát cáu lên, kết quả lại bị Giang Hàng đẩy ra: “Cô đi đi, không cần phải ở chỗ này làm bộ làm tịch, tôi biết cô khinh thường tôi. Tôi cũng phiền cô lắm! Cả ngày chỉ biết quản đông quản tây, cô có phải mẹ tôi đâu.”

Hắn nói lời này cực kỳ không có lương tâm, đám Cục Thịt Trần không biết mọi chuyện cho nên còn không cảm thấy gì, chỉ thấy người này có vẻ không biết tốt xấu cho lắm, mà mấy người Trần Đống đi cùng Kim Mãn Đường lại nhìn không được, túm cô kéo đi: “Được rồi, cô cứ lo cho tên vong ơn bội nghĩa này làm gì? Cô giúp cậu ta nhiều hơn nữa thì cậu ta cũng sẽ không biết cám ơn cô đâu.”

Mãi cho đến khi lên xe Kim Mãn Đường cũng chưa thể lấy lại tinh thần. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, tuy rằng Giang Hàng là một tên khốn khiếp nhưng lại luôn chịu nhịn, thậm chí còn hơi sợ hãi cô. Trước nay chưa từng nói những lời này, cho nên giờ đột nhiên nghe được chúng, tức khắc cô cảm giác như bị người ta cho một cái tát thẳng vào mặt, chật vật, hơn nữa là sự tủi thân, thành ra cũng không thể nhìn thấy ánh mắt đau thương và biểu tình nhẹ nhõm của Giang Hàng sau lưng mình.

Giang Hàng cũng là người, cũng có thể phân biệt được ai thiệt tình đối tốt với mình, ai lại mang theo mục đích tiếp cận mình. Hiện tại rơi xuống hoàn cảnh trước mắt là tự gieo gió gặt bão, anh nhận, anh còn phải nghĩ cách cứu chú ra để báo thù, anh không muốn kéo Kim Mãn Đường vào. Với năng lực của mình cô đến đâu mà không được ưu đãi, hà tất phải đi theo anh lo lắng hãi hùng, ăn bữa hôm lo bữa mai. Giang Hàng không muốn tổn thương cô, nhưng anh biết tính cô, nếu không nói khó nghe, với sự mềm lòng lại thích lo chuyện người khác của cô, chỉ sợ dù thế nào cũng sẽ không chịu để lại một mình anh ở đây.

Hai chiếc xe xóc nảy chạy trên đường xi măng bị thực vật biến dị hủy hoại. Lúc đầu bọn Trần Đống cáu lắm, mắng Giang Hàng là đồ vong ân phụ nghĩa nhưng lúc sau, thấy Kim Mãn Đường cứ đờ đẫn, mọi người cũng đều im lặng lại, bên trong xe trở nên an tĩnh. Kim Mãn Đường nhìn thực vật biến dị nhe nanh múa vuốt cách xe không xa, những khu dân cư rách nát xung quanh, vẫn luôn yên lặng không nói, nhưng trong mắt cô cuồn cuộn lửa giận mâu thuẫn và sự phân vân đấu tranh thể hiện tâm tình không bình tĩnh lại được.

Năm ba phút sau khi xe bắt đầu đi, cô đột nhiên kêu lên, sau đó đòi xuống xe.

“Tôi phải đi lo cho cậu ấy.” Cô nói với bọn Trương Dịch, “Cậu ấy ngốc lắm, không biết sẽ làm ra chuyện gì, tôi cực khổ lắm mới cứu cậu ấy ra, cũng không phải để cậu ấy lại đi chịu chết.” Ngụ ý chính là không định theo bọn họ về Dung Hà.

Đám Trần Đống khuyên cô vài câu, cảm thấy cô vì tên mất dạy khốn khiếp như Giang Hàng làm nhiều như vậy thật sự không đáng, nhưng ý Kim Mãn Đường đã quyết, mặc kệ những người khác nói gì thì cũng không dao động. Còn Nam Thiệu và Trương Dịch thì yên lặng kéo cô lên xe, chở cô quay lại chỗ cũ luôn.

Một mình Giang Hàng ngồi phát ngốc trong phòng, mặc dù anh ta muốn cứu người báo thù, nhưng bởi vì vẫn luôn được bao bọc từ nhỏ đến lớn chưa từng trải sự đời cho nên thật sự không biết phải làm sao bây giờ. Không ngờ lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, mới vừa cảnh giác chuẩn bị sử dụng dị năng liền nhìn thấy Kim Mãn Đường vốn đã rời đi thế mà quay lại.

“Sao cô về đây?” Anh kinh ngạc hỏi, giọng cũng không tốt.

“Tôi thích.” Kim Mãn Đường liếc mắt nhìn anh ta, ném túi đồ xách theo lên bàn, lòng còn nhớ lời anh ta nói lúc trước, không thèm cho người kia sắc mặt tốt.

Giang Hàng nghẹn lời, nhưng đồng thời cũng hiểu được, cô thế này là không định đi, nhất thời trong lòng cũng không thể nói là cảm xúc gì, có khi vui sướng, có khi là cảm động, lại như còn chút phẫn nộ đau đầu, cuối cùng hết thảy đều chỉ hóa thành một câu bất đắc dĩ thở dài: “Cô thật đúng là….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status