Mị ảnh

Chương 216: Bắt đầu giết chóc (2)



- Đại ca, ta nói với ngươi, y sư đại nhân tuyệt đối không phải ba đầu sáu tay! Hắn là thiếu niên anh tuấn, lên trời xuống đất không gì không làm được, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, học vấn cao thâm, sở hữu hàng nghìn vạn tình tơ, khiến hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ mê say, được xưng là một tiểu bạch long đẹp trai đến tột cùng!

Nghệ Phong rất chăm chú sửa chữa sai lầm của bọn họ.

Một người tương đối thô cuồng hừ nói:

- Ngươi biết rõ ràng hay ta biết rõ ràng, y sư đại nhân còn từng uống rượu qua với ta. Hắn có ba đầu sáu tay, liều mạng uống rượu với ta miễn cưỡng mới bất phân thắng bại. Lẽ nào ta lại nhìn lầm sao?

Nam tử thô cuồng nhìn Nghệ Phong cả giận nói, vẻ mặt bất mãn đánh giá Nghệ Phong, phảng phất như thần tượng trong lòng hắn phải có ba đầu sáu tay mới là phù hợp.

Nghệ Phong cảm thấy vô cùng cấp bách, hắn hận không thể đạp một cước đá chết tên hỗn đản này, dù sao chính mình cũng là một công tử anh tuấn tiêu sái, vì sao tới miệng của bọn họ lại lập tức biến chất suy bại tới thành quái vật.

- Các vị đại ca a, các ngươi đã nhìn lầm rồi, y sư đại nhân chỉ là thiếu niên thôi. Tuyệt đối không phải là ba đầu sáu tay đâu!

Nghệ Phong cỗ gắng giải thích.

- Không phải ba đầu sáu tay sao có thể liên tiếp giết chết thủ hạ của Khẳng Lợi? Không phải ba đầu sáu tay thì cho dù là y sư cao cấp có thể giết hại được cao thủ Tướng Cấp sao?

Nam tử bất mãn nói.

Nghệ Phong cảm thấy hận a, hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai người, quay đầu ly khai liền, hắn sợ nếu nghe tiếp thì sẽ phun ra máu bỏ mình.

Quan trọng nhất chính là Nghệ Phong phát hiện ra có một đội đang tìm kiếm hắn. Hắn quan sát bốn phía một phen, thấy xung quanh không có đồng bọn của bọn chúng, khóe miệng liền nhếch lên một tia tươi cười.

- Giết thêm lần này hẳn là cỗ thế lực thứ chín đi?

Nghệ Phong nghĩ tới ba ngày nay giết chóc, vẻ tà Mị càng lúc càng đậm trên khuôn mặt. Hai vị lão huynh hèn mọn kia thấy hắn như vậy cũng cảm thấy nghi hoặc trong lòng: thấy thủ hạ của Khẳng Lợi cũng có thể cười được sao?

Nhanh chóng đi tới trước mặt đám người đang tìm kiếm chính mình, Nghệ Phong vỗ vai đội trưởng của đối phương một cái nói:

- Uy, ngươi nhận thức ta không?

Đội trưởng của đám người đang tìm kiếm nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn thiếu niên có tuổi vào khoảng mười bảy tuổi, có chút không nhịn được nói:

- Không muốn chết thì cút xa ta một chút!

Tên đội trưởng tìm kiếm lạnh lùng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nếu không phải trưởng lão Thổ Báo đã hạ tử lệnh không được phép lãng phí thời gian thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua tên tiểu tử này, bây giờ chính mình đang vô cùng nổi nóng, đại ca của trưởng lão Thổ Báo vừa mới chết lão lại đem lửa giận trút lên người mình.

Nghệ Phong có chút cảm thấy bi ai cho những người này, rõ ràng chính mình ở trước mặt bọn họ nhưng bọn chúng lại không nhận ra. Chuyện tình thống khổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi!

- Hài tử đáng thương!

Nghệ Phong tiếc hận thở dài một hơi nói:

- Thấy các ngươi ngu ngốc như vậy, ta sẽ nói cho các ngươi một bí mật!

Nói xong, Nghệ Phong lấy ra một cái chai từ trong lòng, nhỏ xuống một ít dịch thể lên tay rồi tùy ý xoa lên khuôn mặt mình. Khuôn mặt nguyên bản của hắn liền hiện ra trước mặt đám người kia trong nháy mặt. Trong lúc bọn chúng còn đang vô cùng ngạc nhiên thì thanh âm nhàn nhạt đã truyền vào lỗ tai:

- Khụ, bản thiếu gia cảm thấy hổ thẹn cho những tên mù lòa như các ngươi! Bản thiếu gia đứng ở trước mặt mà các ngươi cũng không nhìn thấy được.

Những lời này nhất thời khiến cho tên đội trưởng cảm thấy kinh hãi, thủ đoạn mấy ngày hôm nay của Nghệ Phong đã sớm khiến cho tim của bọn họ đập nhanh hơn, sự sợ hãi đối với Nghệ Phong đã thâm nhập sâu vào bên trong xương cốt của mỗi người.

Tên đội trưởng cũng phản ứng nhanh, trong nháy mắt liền hướng ánh mắt tìm kiếm vào những người xung quanh, muốn tìm cách để thông báo cho những người khác. Thế nhưng hắn còn chưa kịp thông báo thì đột nhiên một nắm tay xuất hiện trống rỗng giữa hư không, quyền thế hoàn toàn do năng lượng tạo thành mang theo tiếng xé gió hung hăng đánh về phía hắn.

Đội trưởng thấy vậy liền hoảng hốt, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bắn ra hình thành một dòng xoáy cực lực, hướng về phía năng lượng xuất hiện trống rỗng giữa hư không đón lấy.

- Bịch...

Một tiếng trầm muộn vang lên, hãi cỗ năng lượng dư kình bay tán loạn ra bốn phía, bám vào từng luồng gió thổi.

Nghệ Phong thấy hắn tránh được công kích Nhiếp Hồn Thuật của chính mình có chút ngoài ý muốn, trong nháy mắt liền ngưng tụ hồn lực thành châm hung hăng đâm tới phía đối phương. Đồng thời trên hư không lại hình thành một quyền thân, quyền thân to lớn tản ra khí thế khiến người khác cảm thấy hoảng sợ thẳng tắp oanh về phía người đội trưởng kia.

- A...

Tên đội trưởng này không có chút cơ hội phản ứng nào, mặc dù hắn đỡ được một quyền kia thế nhưng bị Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong dùng hồn lực hóa thành châm đâm vào trong đầu hắn, hắn chỉ kêu lên một tiếng liền ngã xuống mặt đất.

Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, Nghệ Phong không có chút thương cảm nào, Tiêm Hổ kiếm hơi huy động liền lấy đi sinh mệnh của đối phương!

Mấy người còn lại thấy một màn như vậy, cả đám đều cảm giác lạnh lẽo toàn thân, rốt cục bọn họ cũng hiểu vì sao người bên mình gọi hắn là ma quỷ.

Trời ạ! Rốt cuộc hắn sử dụng thủ đoạn gì? Cư nhiên dễ dàng giải quyết một cao thủ Sư Cấp như vậy, đây còn là người sao?

- Lẽ nào hắn là Nhiếp Hồn Sư quỷ dị nhất?

Trong lòng mọi người đều toát ra một suy nghĩ không thể nào tin được, trong trăm vạn người mới xuất hiện một người là Nhiếp Hồn Sư, ngày hôm nay bọn họ liền gặp phải một người sao?

Tuy rằng bọn họ kinh hãi thế nhưng cũng không quên phóng tín hiệu, từng đạo tín hiệu bay thẳng lên trời, lúc này bọn họ mới thở ra một hơi. Chỉ cần đám người chính mình kiên trì được ba khắc thì viện binh sẽ tới, đến lúc đối cho dù hắn có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào làm gì được chính mình.

- Đã phóng tín hiệu xong? Ha ha, mười người thôi sao, bản thiếu gia chỉ cần hai phút là đủ rồi!

Nghệ Phong vừa dứt lời, thân ảnh liền biến mất trong nháy mắt, công kích Nhiếp Hồn Thuật đánh thẳng về phía đối phương, tiếng kêu thét không ngừng vang lên. Đồng thời Tiêm Hổ kiếm trên tay huy vũ liên tục, thu gặt từng mạng, từng mạng người.

Nguyên bản hai người đang thảo luận về hắn thấy một màn như vậy đều dại ra tại chỗ:

- Trời ạ! Hắn thật sự là y sư đại nhân? Điều này sao có thể, không phải theo lời đồn y sư đại nhân có ba đầu sáu tay sao? Tại sao lại còn trẻ như vậy? Ách... Vẻ ngoài của hắn còn rất hèn mọn nữa, cư nhiên nghĩ tới quả phụ sát vách nhà người ta.

Một đám người ngay cả Sư Cấp cũng không đạt tới, trong mắt Nghệ Phong chỉ là một đám ô hợp, thấy thực lực bát giai Sư Cấp của chính mình, hơn nữa còn có Nhiếp Hồn Thuật càng lúc càng thông thạo, muốn giết những người này quả thật quá dễ dàng.

Rất nhanh, không tới hai phút, tất cả bọn chúng đều ngã xuống mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ cả mặt đất, phảng phất như có một tầng thuốc nhuộm phủ lên trên.

Nghe tiếng bước chân chậm rãi tiến tới, Nghệ Phong liền nhanh chóng lấy thuốc bôi lên mặt không hề chần chừ chút nào. Động tác vô cùng thành thạo, rất nhanh liền có một dáng dấp mới xuất hiện trước mặt hai người khiến bọn kinh ngạc không ngớt.

Lúc này Nghệ Phong liền đi về phía trước quay sang hai người bất mãn nói:

- Nhớ kỹ, sau đó khi nói chuyện về ta thì phải tuyên truyền ta đẹp trai hơn một ít! Hắc hắc, lần sau sẽ thảo luận kỹ thuật miệng của quả phụ kia cùng các ngươi.

Nói xong, Nghệ Phong liền hướng về một cái phương hướng đi luôn.

Hai người ngạc nhiên liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt truyền lại nói:

- Y sư đại nhân này có chút khác với lời đồn đại a! Hình như... Hình như hắn có vẻ hèn mọn hơn so với đồn đại...

- Chỉ là, y sư đại nhân như vậy mới phù hợp với khẩu vị của ta! Ha ha, lần sau đàm luận về kỹ thuật miệng với y sư đại nhân, chậc chậc, quả thật lời đồn về y sư đại nhân sai lệch rồi! Ai nói y sư đại nhân là ma quỷ, ta cảm giác hắn vô cùng dễ gần nha!

Chẳng qua hai người thấy một đám thi thể đang nằm trên mặt đất, trong lòng nhịn không được cảm thấy lạnh run.

Quay đầu nhìn về bóng lưng của Nghệ Phong, chỉ thấy hắn điên cuồng ngang ngược tìm các thủ hạ của Khẳng Lợi khắp mọi nơi, thấy ai là giết ngay tức thì.

Thấy một màn như vậy, hai người đều giơ ngón tay cái lên, trong lòng cảm thán:

- Ngưu bức...



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status