Mị ảnh

Chương 390: Gặp lại Tiểu ma nữ



Lúc Nghệ Phong giải độc cho Khinh Nhu, cũng không quên hóa giải chất độc trong cơ thể mình. Thế nhưng, thời điểm chất độc của hắn đã hóa giải hết, chuẩn bị hóa thân thành sắc lang, lại phát hiện tiểu nữ nhân Khinh Nhu kia không biết chạy đi đâu rồi, điều này làm cho Nghệ Phong phiền muộn vạn phần.
Đương nhiên Nghệ Phong cũng cho rằng Khinh Nhu ngày hôm nay rất khác thường là đang dụ hoặc hắn, dù sao như hắn cũng anh tuấn như vậy, nam nhân đầy phong cách như vậy, là nữ nhân đều muốn chiếm tiện nghi của mình.
Nghệ Phong đi ở trên đường cái, đáy lòng nhịn không được trách cứ Nghệ mẫu một trận, hận nàng tại sao sinh hắn đẹp trai như vậy!
Đáy lòng Nghệ Phong tính toán, lần sau Khinh Nhu dụ hoặc hắn, hắn nhất định trước kiên định cự tuyệt, sau đó mới ỡm ờ đồng ý. Mẫu thân kiếp trước từng nói qua cho mình: cái gì có quá dễ dàng nhất định không quý trọng, nên hắn nhất định không thể để Khinh Nhu đơn giản chiếm đoạt thân thể hắn.
Thời điểm Nghệ Phong đang suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, Nghệ Phong đột nhiên cảm giác được một làn hương thơm quen thuộc thổi về phía hắn, Nghệ Phong cư nhiên không kịp phản ứng, cảm giác có một thân thể ôn nhuyễn mềm mại nằm trong lòng, thậm chí hắn có thể cảm giác trước ngực bị cái gì đó rất có co dãn ép vào!
- Phi lễ a...
Nghệ Phong lo lắng hãi hùng, vội vã hô to, thanh âm thật lớn kia lộ ra kinh khủng vô hạn, phảng phất sau một khắc thực sự sẽ bị người phi lễ.
Nam nhân nghe thanh âm như thế, phản ứng đầu tiên là cả đám vui vẻ không ngớt, rốt cục có thể anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Thế nhưng thời điểm khi bọn hắn phân biệt ra âm sắc, trong lòng cả đám mắng to, Kháo... Mẹ nó tên hỗn đản nào, một nam nhân mà nói phi lễ cái rắm! Bản thiếu gia ta đây mong còn không được!
Nghệ Phong cảm giác được thân thể ôn nhu mềm mại trong lòng đang ôm chặt mình. Nghệ Phong càng kêu to "phi lễ". Thế nhưng, Nghệ Phong kêu một lúc lâu, lại không thấy một người tới cứu hắn. Nghệ Phong cảm giác hắn muốn khóc, vì sao có thể như vậy? Lẽ nào đêm nay thực sự khó giữ được trinh tiết rồi sao?
- Phi lễ a...
Nghệ Phong la lớn, trong lòng như nhỏ máu, cảm thán người ở thế giới này, thực không có một chút đạo đức. Vì sao có thể như vậy? Cư nhiên thấy chết mà không cứu!
- Gọi nữa đi! Gọi nát cổ họng cũng không ai có thể cứu ca ca đâu! Hi hi...
Một thanh âm kiều mị như mưa xuân vang lên bên tai Nghệ Phong.
Nghệ Phong hơi đẩy nữ tử trong lòng ra, thân thể đầy đặn của nàng làm ngực Nghệ Phong có chút khó chịu, lúc này hắn mới nhìn rõ người.
Dung nhan tinh khiết thoát tục, mái tóc thật dài đến tận thắt lưng, tản mát ra một tầng sáng bóng nhàn nhạt, da thịt trong suốt như bạch ngọc, tựa như ảo mộng. Chiếc váy màu đen bao vây thân thể xinh đẹp mị hoặc của nàng, một đôi ngọn núi đầy đặn vểnh cao, êm dịu mà co dãn, bụng dưới bằng phẳng mà trơn lán, không có một chút thịt thừa. Bờ mông căng tròn đến mức tận cùng. Phối hợp với khuôn mặt tinh xảo của nàng tản mác ra thanh thuần mị ý. Hai khí chất mị hoặc và thanh thuần dung hợp ở trên thân thể nàng, nhìn mâu thuẫn đến cực điểm!
- Phong ca ca! Ca ca ngày hôm nay nên ngoan ngoãn nghe lời ta đi! Hi hi...
Tiểu ma nữ cười rất hài lòng, dùng ánh mắt câu dẫn Nghệ Phong, đôi thu thủy chớp chớp không ngừng.
Nghệ Phong cảm thụ được thân thể mềm mại kia nhào vào lòng mình lần thứ hai, hắn nhìn Thi Đại Nhi lo lắng nói:
- Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ ba tuổi, hãy tha cho ta đi!
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong cười hi hi không ngừng, nụ cười đầy mị hoặc của nàng có thể khiến cho bất luận nam nhân nào đều phải có ý nghĩ đen tối:
- Phong ca ca, trước đây ca ca không phải vẫn muốn cùng ta nói chuyện nhân sinh sao? Ngày hôm nay ta cho ca ca cơ hội a! Ngọn nến, roi da đều được!
Lời vừa nói ra, làm cho trong lòng Nghệ Phong nóng lên, thân thể không tự giác có chút phản ứng: yêu nữ a! Không hổ là người do Yêu Hậu bồi dưỡng đi ra, nói mà không sợ làm người chết!
- Đại Nhi, cái nói chuyện nhân sinh kia ta rất có hứng thú. Bất quá nàng không nên đè nặng ta, ta thở không nổi!
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển tới đôi ngọc phong đầy đặn mê người đang ép sát vào ngực mình của Thi Đại Nhi, cẩn thận nhắc nhở nói.
Trên mặt Thi Đại Nhi hiện lên một rặng mây đỏ, chỉ là chợt lóe lên mà thôi, nàng ở bên tai Nghệ Phong thổi một luồng nhiệt khí nói:
- Phong ca ca trước đây không phải rất thích ta đè nặng sao? Hiện tại Đại Nhi đè ca ca, ca ca vì sao còn không cam tâm tình nguyện?
Nghệ Phong cảm giác bên tai hắn nhột nhạt, nghe Thi Đại Nhi nói. Trong lòng hắn đại thán: hiện tại không thể gọi Tiểu ma nữ rồi, hẳn là gọi yêu nữ a! Thời điểm ở Thánh địa, nha đầu kia nào có gan lớn như vậy, làm gì có chuyện công khai mê hoặc hắn như vậy. Nghĩ không ra sau một năm, đã biến thành sắc bén như vậy rồi. Chính mình cũng có chút đỡ không được! Nghệ Phong phải bội phục Yêu Hậu kia!
Nghệ Phong cũng bị Thi Đại Nhi câu dẫn ra cơn tức, hướng Thi Đại Nhi chăm chú nói:
- Đại nhi, ta nghĩ chúng ta hẳn là tìm một chỗ nào đó nói chuyện nhân sinh, nghiên cứu vấn đề học thuật. Nàng nghĩ chúng ta ly khai lâu như vậy, nhất định có rất nhiều thứ nàng không hiểu. Ta vừa lúc chậm rãi giáo dục nàng! Ta nói cho nàng nha, Phong ca ca của nàng nghĩ ra vài vấn đề mới, nhưng vẫn tìm không được người để cùng nghiên cứu!
Thi Đại Nhi rất sảng khoái đáp ứng nói:
- Tốt! Phong ca ca, có muốn ta lấy roi da và nến đến hay không?
Nghệ Phong nhìn da thịt Thi Đại Nhi hầu như có thể chảy ra nước kia, rất chăm chú nói:
- Ta xem hôm nay không cần! Loại này tính nguy hiểm cao, yêu cầu học thuật cao độ, chờ chúng ta có cơ hội lại lần nữa chậm rãi tham thảo. Chúng ta trước nghiên cứu vấn đề dễ hiểu là được, nên tiến hành theo chất lượng!
- Hi hi... Tốt! Phong ca ca chọn địa phương a! Đại Nhi nghe lời ca ca!
Thi Đại Nhi nói xong, tặng một cái mị nhãn cho Nghệ Phong, làm cho Nghệ Phong lần thứ hai thất thần.
Nữ nhân này, một năm đi qua, cư nhiên bớt đi phần ngây ngô, toàn thân trên dưới lộ ra phong tình của nữ nhân thành thục, mị hoặc vạn phần, Nghệ Phong không chút nghi ngờ, qua tiếp một đoạn thời gian, đã có thể sánh ngang với Tần Y rồi.
Chỉ là, Thi Đại Nhi này sảng khoái đáp ứng, làm cho Nghệ Phong hồ nghi, hắn cổ quái nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Đại nhi, chúng ta thực đi nói chuyện nhân sinh sao?
- Vì sao lại hỏi như vậy? Phong ca ca không muốn sao? Không có việc gì, đến lúc đó ta chủ động là được!
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong hi hi cười nói.
Nghệ Phong nghe những lời này của Thi Đại Nhi, đáy lòng hắn cười hắc hắc, hắn chỉ biết mị lực hắn kinh người, quả nhiên tất cả nữ nhân đều muốn cùng mình nói chuyện nhân sinh. Mị lực quá lớn chung quy cũng là phiền não a! Khụ... Nghĩ đến Tiểu ma nữ Thi Đại Nhi này rời hắn rất lâu, hẳn là rất muốn rồi.
Đáy lòng Nghệ Phong cười trộm, trước đây ở Thánh địa lừa Thi Đại Nhi nói chuyện nhân sinh, ma nữ này luôn cự tuyệt, hắn còn tưởng rằng Tiểu ma nữ này không có nhu cầu, nghĩ không ra ngày hôm nay vừa thấy hắn liền yêu cầu! Xem ra nữ nhân so với nam nhân thì có ham muốn hơn!
Đáy lòng Nghệ Phong đưa ra kết luận!
- Đại nhi, vậy như nàng nói, chờ một chút nàng chủ động a, ta rất ngượng ngùng!
Thi Đại Nhi gật đầu, nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Uhm! Ta biết Phong ca ca rất ngượng ngùng, ta sẽ chủ động. Được rồi, có muốn gọi một người nữa đến hay không, ta sợ một mình ta và Phong ca ca nói chuyện nhân sinh, Phong ca ca sẽ thấy không đủ!
Nghệ Phong nghe nghe Thi Đại Nhi nói, trong lòng đại hỉ, cảm thán nói, đây mới là nữ nhân tốt, vì mình mà suy nghĩ! Sau này nhất định phải tốt với Đại Nhi một chút!
- Nếu Đại Nhi yêu cầu, ta sẽ cố đáp ứng!
Vẻ mặt Nghệ Phong cố làm ra vẻ chính khí nói.
Thi Đại Nhi cười hi hi không ngừng, hướng Nghệ Phong nói:
- Phong ca ca thật tốt! Ta đây gọi sư tôn đến cùng ca ca nói chuyện nhân sinh!
- Tốt... Cái gì? Nàng nói Yêu Hậu?
Nghệ Phong phản ứng tới, suýt nữa bị hù chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status