Mục thần ký

Chương 192: Một khóa kém cỏi nhất


Cặp mắt mọi người lập tức sáng lên, Vân Khuyết cười hắc hắc nói: "Tiến sâu vào Nam Cương, mở mang kiến thức một chút bên trong phản quân có cao nhân hay không, đương nhiên là phải đi! Không thể để cho những điêu dân tạo phản này khinh thường Thái học viện chúng ta, bần tăng muốn cho bọn họ cảm ngộ Phật pháp, quy y Phật môn ta, một lòng hướng thiện!"

Tần Mục âm thầm lắc đầu, những người này vẫn là coi thường nguy hiểm của chuyến đi này.

Đường lần này cực kỳ khó đi, là treo đầu bên hông cũng chưa chắc có thể đi hết con đường.

"Sống chết có số, hiện tại liền xem thực lực vị quốc sư Duyên Khang được coi như người mạnh nhất dưới Thần này có xứng với tiếng tăm hay không thôi!"

Quốc sư Duyên Khang trang phục nhẹ nhàng, cất bước đi về hướng nam, Tần Mục mang người đi theo, hỏi thăm mấy người Tư Vân Hương đã gặp được chuyện gì trong chiến trường lần này, không khỏi cảm khái liên tục.

Vận mệnh mấy người Tư Vân Hương, Thẩm Vạn Vân thực sự tốt hơn Tần Mục quá nhiều, đều là bị Đô Thiên Ma Vương đánh bay, mấy người Tư Vân Hương lại chưa hề gặp phải cường giả biến thái cỡ như Long Kiều Nam.

Long Kỳ Lân rơi cách bọn họ không xa, con Long Kỳ Lân này đầu to, mục tiêu dễ thấy, bọn họ thẳng đến vị trí của Long Kỳ Lân, lúc Thiên Ma chúng giáng lâm thì liền quay chung quanh trái phải Long Kỳ Lân mà chém giết.

Mà con Long Kỳ Lân này lúc đối mặt với Thiên Ma chúng mãnh liệt đánh tới thì cũng ra tay, sức chiến đấu kinh người, mấy người Tư Vân Hương dựa vào sức mạnh của nó mới vượt qua được kiếp nạn lần này.

Tần Mục kinh ngạc, nhìn con Long Kỳ Lân này một chút. Hồ Linh Nhi ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Công tử, to con ăn của chúng ta, uống của chúng ta, trên đường lại không xuất công cũng không xuất lực, hiện tại ngược lại tốt rồi, bảo vệ những người khác không bảo vệ chúng ta. Ta cảm thấy to con ngoại trừ nghiền ép long tiên ra còn có thể nghiền ép chút gì khác."

"Ta cũng cho là như thế." Tần Mục gật đầu.

Hắn quay đầu lại nhìn về phía thành Thiên Ba càng lúc càng xa, thầm nghĩ: "Lúc này đại quân của Duyên Khang đã tiến vào trong thành, Long Kiều Nam hẳn là chết trong loạn quân rồi chứ? Còn có Long Vương của Ngự Long Môn, quá nửa cũng đã chết. Tiếc môn pháp thuật đặc biệt của Ngự Long Môn quá. Hồng Sơn phái chỉ sợ là đã bị diệt môn hoàn toàn, đáng tiếc ta không học được pháp thuật cỡ Thoái Ma lệnh này... "

Đô Thiên Ma Vương được hắn gọi ra, đám đạo nhân phái Hồng Sơn chạy tới, ý đồ dùng Thoái Ma lệnh đưa Đô Thiên Ma Vương về Đô Thiên, chỉ tiếc thực lực của Đô Thiên Ma Vương quá mạnh mẽ, một chiêu liền tiêu diệt bọn họ.

Tuy nhiên loại pháp thuật Thoái Ma lệnh này lại là chuyên môn dùng để đối phó quỷ thần được gọi ra, cực kỳ tinh diệu, nếu do người càng mạnh hơn triển khai ra, quả thực có thể đẩy Đô Thiên Ma Vương trở về.

Đáng tiếc chính là, môn pháp thuật này đã thất truyền theo cái chết của giáo chúng Hồng Sơn phái.

Trong thành Thiên Ba bừa bộn khắp nơi, quân sĩ còn đang tu sửa tường thành, quét dọn gạch vụn sau khi phòng ốc sụp đổ, vận chuyển tạp vật ra khỏi thành.

Mà trên mặt sông, ngàn thuyền vạn hạm đua nhau xuất phát, mang theo một nhánh đại quân vượt sông lao đi, quân đội không dừng lại ở thành Thiên Ba mà tiến thẳng về phía nam.

Trong thành Thiên Ba có vài quân sĩ lại đang lùng bắt dư đảng phản quân, vây quét Thiên Ma chúng của Đô Thiên, phát hiện một số bách tính may mắn còn sống sót. Có quân sĩ cầm một xấp hình của những tên đầu sỏ, đi tới đi lui trong đám bách tính may mắn còn sống sót, đối chiếu với từng hình vẽ một trên xấp hình.

"Cô bé này thật đẹp."

Quân sĩ kia đi tới bên cạnh một cô gái đang hoảng sợ, thầm khen một tiếng, chỉ thấy cô bé này mặc một cái quần dài màu xanh sẫm rủ xuống tới bàn chân, tóc búi kiểu trong cung, mày ngài trang điểm, trên mặt thoa phấn rất nhạt, một đôi môi đỏ như là hai hạt châu đỏ thắm, mày liễu cong cong rất mảnh mai, vừa nhìn chính là con nhà quyền quý trong thành Thiên Ba.

Cặp mắt quân sĩ kia nhìn kỹ, đi về chỗ nàng, mắt cô bé kia như nước hồ thu, vành tai trái đeo một hoa tai phỉ thúy đỏ tươi, đột nhiên vòng tai nhúc nhích, thân thể giãn ra một chút.

Hoa tai kia càng là một con rắn nhỏ màu đỏ, xuyên qua lỗ tai nàng treo ở phía trên, tựa như được chế tạo từ phỉ thúy màu đỏ, lại là một vật còn sống.

Nếu như Tần Mục ở đây thì hắn nhất định sẽ thét ra lệnh quân sĩ bắt cô gái này lại.

Hắn đã thấy hình dáng của Long Kiều Nam, khi Long Kiều Nam lột da thì khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều bị hắn thấy hết, lúc cô gái này mới vừa bò ra từ bên trong túi da thì không có hoá trang, hiện giờ lại cải trang thành một thiếu nữ, hoàn toàn khác với sự yêu diễm của Thiếu môn chủ Ngự Long Môn!

Mấy tướng sĩ chính đang vận chuyển thi thể trong thành, ném thi thể lên xe rồi đẩy xe ra ngoài thành chôn lấp, Long Kiều Nam theo phía sau, khóc ròng nói: "Quân lão gia, trong này có thi thể cha ta không?"

Mấy tướng sĩ kia dừng bước, nói: "Cô bé, thi thể trong thành quá nhiều, cũng không biết cái nào là cha ngươi. Ngươi xem trên xe có hay không?"

Long Kiều Nam nhìn một lần, lắc đầu nói: "Chưa tìm được."

Một tướng sĩ nói: "Quá nửa là ở bãi tha ma bên ngoài thành. Vu tướng quân lệnh cho chúng ta đào mấy cái hố lớn ở nơi đó để chôn lấp thi thể. Xác chết đều vận chuyển tới đó, hiện tại còn chưa lấp đất, bằng không cô bé theo chúng ta tới đó thử xem?"

Long Kiều Nam cảm ơn, đi theo mấy tên tướng sĩ này ra bãi tha ma ngoài thành, chỉ thấy nơi này bị đào ra một cái hố to, sâu khoảng hơn mười trượng, trong hố chất chồng ngàn bộ thi thể.

Long Kiều Nam ngẩng đầu, chỉ thấy ngoại trừ cái hố to này thì bãi tha ma còn có mấy chục cái hố to như vậy, bên hố đang có tướng sĩ đẩy xe đến đây, ném xác chết trên xe vào trong hố.

Long Kiều Nam nhìn chung quanh, đột nhiên cao giọng gọi: "Cha, cha! Con gái đến tìm cha, nếu cha nghe thấy liền trả lời một tiếng!"

Nàng gọi liền mấy lần, mấy tên tướng sĩ có chút dở khóc dở cười: "Chỉ sợ cô gái này bị điên rồi."

Nhưng vào lúc này, bên trong một cái hố to truyền đến âm thanh yếu ớt: "Ta ở đây, đang lột da, thế nhưng bị thương quá nặng... "

Tướng sĩ bên cạnh từng cái từng cái hố to đều có chút mộng mị, đột nhiên một tướng lĩnh nói: "Có chút không đúng lắm! Mọi người đề phòng!"

Long Kiều Nam nghe được âm thanh này thì nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hồng."

Con rắn màu đỏ cực kỳ nhỏ bé treo lơ lửng trên vành tai trái của nàng kia giãn ra thân thể, từ trên vành tai nàng rớt xuống, trong chớp mắt rơi xuống đất liền đột nhiên tăng vọt hóa thành một con rắn lớn, há mồm phun ra gió độc, làm cho những tướng sĩ trên bãi tha ma kia ngã trái ngã phải.

Rắn lớn như gió lượn khắp nơi, nuốt chửng từng tên từng tên tướng sĩ, mà Long Kiều Nam thì lại đi vào trong hố, quăng từng bộ từng bộ thi thể, cuối cùng kéo Long Vương bị vùi lấp trong đống xác chết ra.

"Con gái còn tưởng rằng cha chết rồi đây!" Long Kiều Nam cười khanh khách nói.

"Con gái?" Long Vương Ngự Long Môn hừ lạnh một tiếng.

Sắc mặt Long Kiều Nam hơi thay đổi, cúi đầu nói: "Con trai còn tưởng rằng cha chết rồi... "

Long Vương ngồi dậy: "Ta giả chết ngủ đông, lừa gạt được tên Ma Thần kia, lại bị xem là thi thể ném vào trong đống mộ lung tung này, chỉ là không biết Hồng Giao thế nào rồi."

Hắn chúm miệng phát ra tiếng hú trầm thấp, cũng không lâu lắm, một con quái vật nhỏ mọc ra móng vuốt giống rắn mà không phải rắn, giống rồng mà không phải rồng từ bên trong núi rừng bò tới.

Long Vương thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra thương thế của Hồng Giao, nói: "Ta và Hồng Giao đều cần lột da ngủ đông một khoảng thời gian. Con trai ngoan, khoảng thời gian này liền giao cho con. Chúng ta đi!"

Long Kiều Nam gọi rắn lớn, rắn lớn yêu khí cuồn cuộn, bay lên trời, mang theo hai người và một con rồng gào thét lao đi, đến lúc này tướng sĩ trong thành Thiên Ba mới phản ứng lại được, chỉ là đuổi không kịp.

"Nhiễu loạn lần này đến cùng là do ai gây ra, đến mức có thất bại thảm hại này?"

Long Vương hỏi: "Ngự Long Môn chúng ta còn bao nhiêu người sống sót?"

"Chỉ còn sót lại chúng ta."

Long Kiều Nam hừ lạnh một tiếng: "Ta nghe được sĩ tử Thái học viện gọi hắn là Tần tiến sĩ, chính hắn gọi ra Ma Thần, diệt Ngự Long Môn ta, chỉ đáng trách là con vô năng để hắn chạy thoát."

"Cha con chúng ta còn sống, Ngự Long Môn liền không tính diệt môn."

Long Vương lạnh lùng nói: "Chỉ cần biết hắn là ai vậy thì dễ làm rồi. Thù lớn thế này không thể không báo, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh!"

Đoàn người Tần Mục theo quốc sư đi về phía nam, cũng không lâu lắm đại quân phía sau vọt tới, lướt qua bọn họ, vội vàng tiến về phía trước.

Bọn họ không nhanh không chậm bước đi, Tần Mục nắm chặt cơ hội nhờ quốc sư Duyên Khang dạy bảo, nói: "Quốc sư học cứu thiên nhân, học sinh có một chuyện không rõ, dám xin quốc sư chỉ dạy."

Quốc sư Duyên Khang kinh ngạc nói: "Ngươi học nịnh hót với ai thế? Rất là thành thạo."

Tần Mục buồn bực: "Đây là nịnh hót sao?"

Đám người Việt Thanh Hồng, Vân Khuyết và Thẩm Vạn Vân liên tục gật đầu, ngay cả Tư Vân Hương cũng gật đầu không ngừng.

Tần Mục lúng túng nói: "Đây là người lớn nhà ta dạy, người lớn nhà ta là một người què, khuôn mặt luôn tươi cười khi đối xử với mọi người, nói chuyện rất êm tai, thế nhưng ra tay rất ác độc... Không nói cái này, quốc sư, ta muốn hỏi, ở cảnh giới Linh Thai, Linh Thai có rất nhiều tác dụng, quản lý chung nguyên khí bản thân, thế nhưng cảnh giới Ngũ Diệu liền có chút... "

Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Có chút vô bổ. Cảnh giới Ngũ Diệu tựa hồ rất có uy lực, nhưng khó có thể phát huy được, nói thí dụ như năm vị Thần bên trong Ngũ Diệu Thần Tàng, năm vị Thần này có sở trường riêng, thế nhưng làm thế nào mới có thể phát huy được uy lực của Ngũ Diệu Thần Tàng?"

Trong lòng mấy người Thẩm Vạn Vân nghiêm nghị, bọn họ cũng từng nghĩ tới vấn đề Tần Mục hỏi, nhưng không nghĩ ra được kết quả.

Quả thực cảnh giới Ngũ Diệu có vẻ hơi vô bổ hơn cảnh giới Linh Thai, tuy rằng tu vi tăng lên, thế nhưng chỉ vẻn vẹn là tu vi tăng lên, không có sự bay vọt về chất.

Quốc sư Duyên Khang kinh ngạc nói: "Các ngươi không phát hiện ra bí mật của Ngũ Diệu? Hay là nói, Thái học viện không dạy cho các ngươi?"

Tần Mục lắc đầu, mấy người Thẩm Vạn Vân cũng liên tục lắc đầu.

"Quốc Tử giám thế hệ này không có năng lực mà."

Quốc sư Duyên Khang cảm khái nói: "Liền cái này cũng không dạy, là thế hệ Quốc Tử giám kém cỏi nhất ta thấy. Ngũ Diệu Thần Tàng, là Ngũ hành Thần Tàng, Ngũ hành ẩn giấu bên trong đối ứng với Ngũ Diệu Tinh Quân trên trời. Năm vị Thần này, là Thần cấp Quân Vương, không phải là tiểu Thần bình thường. Lúc các ngươi khống chế công pháp của mình thì có cảm giác được khác thường không, có sức mạnh không tên ở trên trời truyền đến, truyền vào trong cơ thể các ngươi, cộng hưởng với Ngũ Diệu Tinh Quân hay không?"

Mọi người liên tục gật đầu.

Quốc sư Duyên Khang nói: "Đó chính là sức mạnh Ngũ Diệu, Kim diệu đối ứng kim loại, Hỏa diệu đối ứng lửa, Thủy diệu đối ứng nước, Mộc diệu đối ứng gỗ, Thổ diệu đối ứng đất. Năm loại sức mạnh này kích phát có thể khiến cho các ngươi điều khiển sức mạnh Ngũ Hành. Ngũ Diệu Tinh Quân trong cơ thể của các ngươi có trở lại Tinh Cung từng người hay không?"

Mọi người lại gật đầu.

Quốc sư Duyên Khang than thở: "Thái học viện dạy quá đơn giản, quá nông cạn, Quốc Tử giám bây giờ dạy cái gì vậy chứ? Liền một vài thứ thâm ảo đều không dạy. Ngũ Diệu Tinh Quân làm chủ Tinh Cung, liền đại biểu các ngươi khống chế sức mạnh Ngũ Diệu, cũng tức là sức mạnh Ngũ Hành. Sức mạnh Ngũ Hành kết hợp cùng nguyên khí của các ngươi, liền có thể làm cho nguyên khí của các ngươi thêm ra năm loại thuộc tính."

Hắn giơ bàn tay lên, trước mặt hiện ra một tấm thuẫn kim loại, nói: "Kim."

"Mộc."

Lập tức kim thuẫn tản đi, cây cỏ quanh núi mọc lên, quốc sư Duyên Khang nói: "Nước."

Tiếp theo sóng lớn vọt tới nâng toàn bộ bọn họ lên, để bọn họ trôi nổi giữa không trung, đạp trên bọt nước.

"Lửa."

Lại có mây lửa lơ lửng giữa trời, nâng mấy người Tần Mục lên, để bọn họ giẫm lên đám mây lửa trên không trung đi tới.

"Đất."

Mặt đất bốc lên, vô số bùn đất núi đá tung bay nổi bồng bềnh giữa không trung hình thành một quả cầu bằng đất to lớn.

Quốc sư Duyên Khang tản năm loại sức mạnh này đi, mọi người lại nhẹ nhàng rơi xuống đất, quốc sư Duyên Khang nói: "Sức mạnh Ngũ Diệu để cho các ngươi khống chế, không giống với sức mạnh linh thể Linh Thai để cho các ngươi khống chế, có sự khác biệt với bốn loại nguyên khí Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ. Bốn loại nguyên khí này không thể dùng Mộc, Hỏa, Thủy, Kim đơn thuần để phân chia, mà là bên trong mỗi một loại nguyên khí đều chứa Ngũ hành... Sao các ngươi nghe như nghe Thiên Thư thế? Không hiểu hả?"

Quốc sư Duyên Khang buồn bực, lắc đầu nói: "Sĩ tử khóa các ngươi quá ngốc, là một khóa kém cỏi nhất ta từng dạy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status