Mục thần ký

Chương 283: Cuộc bể dâu


Tần Mục xách hoàng tinh đó lên, lật ngửa lại quan sát một hồi. Những hoàng tinh khác thò đầu ra khỏi vách đá, đụn cát, cồn cỏ, thấy người khổng lồ đang xách đồng bọn của mình liền kêu lên, sau đó trốn sâu hơn không hề có chút nghĩa khí nào.

Tần Mục quan sát kĩ lưỡng, chỉ thấy hai chân của hoàng tinh này do rất nhiều rễ cây bó lại tạo thành, eo mặc váy dệt bằng cỏ, trên mặt có râu giống rễ cây.

Tay hắn còn cầm một chiếc mâu làm bằng cành trúc, đầu mâu sáng quắc, là một tấm kim loại đặc biệt. Tần Mục không khỏi kinh ngạc, nhấc chiếc mâu nhỏ xíu lên, quan sát kim loại ở đầu mâu.

Hắn không biết nó được rèn bằng kim loại nào, tuy nhiên điều đặc biệt là trên kim loại có vết tích khắc phù văn, từ trang phục của những hoàng tinh này có thể thấy họ không thể tinh thông những thứ như pháp thuật phù văn.

Vậy kim loại trên mâu này lấy từ đâu?

Tỉnh dậy, hoàng tinh này run lẩy bẩy, đột nhiên trên đầu hắn phụt một cái mọc ra một mầm lá xanh biếc, hắn quá căng thẳng, mầm lá mọc rất nhanh.

Tần Mục cười nói:

"Đừng giả vờ chết nữa. Ta không ăn thịt ngươi, ta có vài điều muốn hỏi ngươi."

Hoàng tinh kia lấy hết dũng khí mở mắt thì thấy Tần Mục mỉm cười, răng sáng bóng, bất giác kêu lên một tiếng ai oán rồi lại ngất xỉu.

Trong đảo vọng lại tiếng chém giết, lại một trăm hoàng tinh hùng hổ xông tới, rõ ràng là quân đội cứu viện. Đợi nhìn thấy Tần Mục đang tóm lấy đồng bọn của họ, những hoàng tinh này lập tức quay đầu chuyển phương hướng, vắt chân bỏ chạy.

Tần Mục kinh ngạc lắc đầu:

"Thật không có nghĩa khí…"

Hắn búng chiếc lá trên đầu hoàng tinh trong tay, hoàng tinh này lại tỉnh lại. Tần Mục buông tay ra, dùng nguyên khí đỡ hắn khiến hắn bay bổng trước mắt ba người, nói:

"Đừng giả chết nữa, tiếp tục giả chết ngươi sẽ chết thật đấy. Ta hỏi ngươi, tại sao trên đảo có nhiều hoàng tinh tới vậy?"

Hoàng tinh đó run lẩy bẩy, nói:

"Ta cũng không biết, phải hỏi lão tổ tông."

Tần Mục nhíu mày, nói:

"Mũi mâu của các ngươi lấy ở đâu vậy?"

"Ta không biết, phải hỏi lão tổ tông."

Tần Mục không biết phải làm sao, đành đặt hắn xuống, nói:

"Dẫn chúng ta đi gặp lão tổ tông của các ngươi!"

Hoàng tinh hạ xuống đất, đi vào trong đảo, bụi cỏ bên cạnh có một chiếc đầu nhỏ thò ra, giận dữ đùng đùng nói:

"Đồ phản bội!"

Tần Mục giơ tay ra tóm lấy hoàng tinh trong bụi cỏ, nói:

"Ngươi cũng dẫn đường đi gặp lão tổ tông của các ngươi."

Hoàng tinh này lập tức ỉu xỉu, cúi đầu rầu rĩ làm kẻ phản bội, cùng kẻ phản bội ở bên cạnh đi vào trong đảo. Kẻ phản bội bên cạnh hắn lập tức vênh váo giống như mình rất vinh dự là người đầu hàng đầu tiên.

"Hoàng tinh trên đảo nhiều quá!"

Tư Vân Hương kinh ngạc, họ vào trong đảo mới phát hiện ra điều kì lạ, trên cây ở đây có rất nhiều những ngôi nhà nhỏ bé, giống như tổ chim. Những ngôi nhà này tết bằng dây mây xanh treo trên cành cây, nhìn từ xa giống như những trái tao xanh to đùng.

Khi bọn họ đi tới, những ngôi nhà trên cây liền mở cửa, rất nhiều hoàng tinh đứng sau cánh cửa lén lút quan sát, giống như một thế giới trên cây kì lạ.

Trên mặt đất cũng có rất nhiều hoàng tinh dùng những viên đá nhỏ xây nhà, làm thành thành trì, tuy nhiên cho dù là thành trì thì cũng chỉ to chừng một mẫu.

Hai hoàng tinh đi vào trong thành trì ảm đạm. Tướng sĩ hoàng tinh thủ thành ngẩn người nhìn nhóm ba người khổng lồ Tần Mục, kinh ngạc nói không lên tiếng, cũng không phản kích.

"Hoàng tinh ở đây chắc phải có hàng vạn người!"

Tư Vân Hương vô cùng kinh ngạc, nói nhỏ:

"Giáo chủ, nếu như bắt hết đám hoàng tinh này đem bán sẽ giàu có bằng cả một quốc gia!"

Tần Mục dừng ở ngoài thành, không vào trong thành, lắc đầu nói:

"Tại sao phải làm vậy?"

Tư Vân Hương ủ đột nói:

"Cá lớn nuốt cá bé, Đại Khư không phải có quy tắc này sao?"

"Thánh nữ, quy tắc cá lớn nuốt cá bé của Đại Khư không giống như ngươi nghĩ!"

Tần Mục giải thích:

"Dị thú của Đại Khư tuy có săn bắt kẻ yếu ăn thịt nhưng bọn chúng ăn no rồi sẽ không lạm sát thêm nữa. Cá lớn nuốt cá bé ở đây là vậy chứ không phải giết ăn thịt hết những kẻ yếu hơn mình. Những hoàng tinh này cũng là những sinh linh có trí tuệ, thậm chí còn xây dựng nền văn minh và đất nước của mình. Chúng ta tới lãnh thổ của họ chính là sự giao lưu giữa sinh linh văn minh và sinh linh văn minh, đâu có thể vừa tới là làm ra những việc hủy diệt đất nước, hủy diệt con người ở đây?"

Tư Vân Hương nghe xong liền ngẫm nghĩ.

Một lúc sau, rất nhiều hoàng tinh hộ tống một chiếc xe đi ra từ một phủ đệ huy hoàng lấp lánh ở trong thành. Tới trước cổng thành, trên xe là một bà lão tóc bạc trắng, run lẩy bẩy bước từ trên xe xuống hành lễ, nói:

"Lâu lắm rồi không gặp người ngoài, mọi người có phần hoảng loạn, lão thân xin chào các vị!"

"Trưởng lão khách sáo rồi!"

Tần Mục cung kính đáp lễ, nói:

"Ba tỉ đệ chúng ta đi qua nơi này, làm phiền con dân của trưởng lão, mong được lượng thứ!"

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương nhìn thấy bà lão hoàng tinh nhỏ bé cao hơn một thước nhưng Tần Mục vẫn rất lễ phép, không dám thất lễ, cả hai đều rất kinh ngạc.

Hai cô gái cũng lễ phép chào hỏi.

Bà lão hoàng tinh nói:

"Hàn xá quá nhỏ, khó có thể dung nạp ba vị khổng lồ, không thể mời ba vị vào trong, xin thứ lỗi. Ba vị đi qua nơi này sao?"

Tần Mục cười nói:

"Ba người chúng ta đi qua đây định nghỉ chân, vì thấy quý quốc rất đặc biệt nên tới làm phiền. Xin hỏi trưởng lão, tại sao nơi này có nhiều hoàng tinh tới vậy?"

Bà lão kia cười nói:

"Chắc là do vấn đề thủy thổ. Khi lão thân tỉnh dậy thấy mình nằm bên một dòng suối, đột nhiên có linh trí, đâm chồi nảy lộc, do vậy các con mỗi lúc một đông."

"Một dòng suối!"

Tần Mục kinh ngạc, nói:

"Trưởng lão có thể dẫn chúng ta đi xem không?"

Bà lão hoàng tinh cười nói:

"Đương nhiên là được."

Nói xong liền sai các tinh linh khác đánh xe ra khỏi thành, dẫn họ tới bên dòng suối thiêng trong đảo. Dòng suối không lớn, là một đầm nước rộng sáu bảy trượng nhưng sâu không thấy đáy. Rất nhiều hoàng tinh đều tới đây lấy nước, dù có lấy nhiều thế nào đi nữa thì nước trong đầm vẫn không hề ít đi.

Tần Mục lấy một chút nước suối, mở Thanh Tiêu Thiên Nhãn ra nhìn, sắc mặt nghiêm trọng, chỉ thấy trong nước suối có ẩn chứa một luồng sức mạnh kì lạ, rất bất phàm.

Hoàng tinh trên đảo chắc quanh năm uống nước ở đây nên thành tinh, hơn nữa trên người không hề có yêu khí.

"Dòng suối này rất đặc biệt."

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương cũng nhìn ra điểm khác lạ, trong lòng nhủ thầm.

Tần Mục đứng dậy, nói:

"Ta thấy binh khí của các ngươi cũng rất đặc biệt, xin hỏi mọi người lấy chúng ở đâu vậy?"

Bà lão hoàng tinh nói:

"Những thứ đó do bọn trẻ nhặt được, trôi ra từ trong nước suối."

"Trôi ra từ trong nước suối sao?"

Tần Mục nhìn đầm nước sâu, trầm ngâm một lát, nói:

"Trưởng lão, ta muốn đi vào trong đầm xem thử."

"Các người tuy là người khổng lồ nhưng phải cẩn thận, đầm nước này rất sâu, không biết đã có bao nhiêu con của ta chết đuối ở đây."

Bà lão hoàng tinh vội vàng gọi người tới, nói:

"Ta lệnh cho chúng làm một sợi mây thật dài, các người buộc vào người rồi hãy xuống, nếu như không nín thở được nữa thì ngoi lên theo dây."

"Không cần đâu."

Tần Mục hít một hơi thật sâu, cuồng phong xung quanh rít lên, không biết bao nhiêu không khí bị hắn hít vào trong lồng ngực, sau đó hắn nhảy xuống đầm. Linh Dục Tú và Tư Vân Hương cũng vội vã hít không khí, nhảy xuống theo.

Ba người tự vận công pháp, Linh Dục Tú tu luyện Cửu Long Đế Vương Công, bơi lội giống như một con giao long, Tư Vân Hương thì vận Tạo Hóa Thiên Ma Công, giống như một con cá bơi lội trong nước, bơi xuống đáy đầm.

Đầm nước này quả nhiên sâu không thấy đáy, bọn họ lặn rất lâu nhưng vẫn chỉ thấy xung quanh mỗi lúc một tối đen, áp lực cũng mỗi lúc một lớn.

Đột nhiên phía trước có ánh sáng, bốn bề đầm nước dần dần rộng ra rất nhiều, trên vách đá có khảm vô số dạ minh châu lớn bé, phát ra ánh sáng leo lét.

"To hơn cả dạ minh châu trong hoàng cung!"

Linh Dục Tú kinh ngạc nói.

Càng đi về phía trước dạ minh châu càng nhiều, bọn họ lại lặn xuống chừng trăm trượng, áp lực nặng nề như muốn đè nén vỡ phổi của họ, hai mắt đỏ ngầu, tai ù ù, nếu tiếp tục lặn xuống e rằng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Tần Mục đang định gọi hai cô gái dừng lại để quay ngược trở lên thì đúng trong lúc này họ nhìn thấy một chiếc đỉnh lớn.

Cuối cùng cũng đã tới đáy đầm.

Đáy đầm có một cái đỉnh lớn nằm ở đó, dài rộng chừng hơn mười trượng, rất to lớn, có dòng nước yếu chảy ra từ trong đỉnh. Xung quanh chiếc đỉnh này đều trồng trơn, không hề có nước, ngược lại còn có không khí, hơn nữa lại sáng như ban ngày.

Tần Mục bơi xuyên qua màn nước, người lập tức rơi xuống, vội vàng đặt hai chân tiếp đất.

Linh Dục Tú và Tư Vân Hương cũng từ trong nước bơi ra, rơi xuống đất, toàn thân ướt sũng.

Tần Mục đưa mắt liếc nhìn, Tư Vân Hương vội vàng lấy tay ôm ngực nhưng thấy Linh Dục Tú vẫn làm như không hề hay biết lại vội vàng dùng vai hích nàng ta, nói khẽ:

"Đang nhìn ngươi kìa!"

Linh Dục Tú lúc này mới giật mình vội vàng quay lưng lại, dùng nguyên khí đánh bay nước trên người.

Tần Mục không nhìn nữa, nhủ thầm:

"Đâu phải chưa nhìn bao giờ. Lần trước ngủ ở chỗ ta, ta nhìn thấy rồi. Tuy cơ ngực lớn hơn ta, trắng hơn ta nhưng sức mạnh không bằng ta."

Ba người hong khô quần áo, nhìn ngó xung quanh, nơi này chắc là đáy biển, bên ngoài là nước biển đen sì, còn nhìn thấy cả khói đen bay ra từ các ống khói, thi thoảng lại phun lên một dòng dung nham. Thỉnh thoảng lại có sinh vật kì lạ dưới biển bị ánh sáng ở đây thu hút bơi tới, có thân hình khổng lồ, không rõ là sinh vật gì.

Trước mặt bọn họ là hàng loạt những cột đá hoa biểu sừng sững, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tiến tiếp về phía trước còn có thể nhìn thấy mây khói mờ ảo, thấp thoáng có cung điện khổng lồ ẩn hiện.

Dưới chân họ là đá hoa cương trắng, được lát rất bằng phẳng, gạch ngói vụn rơi tản mát xung quanh.

Xung quanh chiếc đỉnh lớn sau lưng họ còn có một vài cây cột chắc là di tích của một tòa đại điện.

Nước dâng lên từ trong đỉnh, không nối liền với nước biển, hoàng tinh trên đảo uống nước chảy ra từ chiếc đỉnh này nên mới mở linh trí thành tinh.

"Ta từng nhìn thấy nơi này."

Tần Mục giật mình nói:

"Ở Đại Khư có Dũng Giang long cung, bố trí gần giống nơi đây nhưng nhỏ hơn. Nơi đó là nơi ở của long vương Dũng Giang, là nơi long vương quản lý Dũng Giang."

"Lẽ nào đây cũng là long cung?"

Tư Vân Hương có phần hào hứng.

"Không phải long cung!"

Linh Dục Tú rùng mình, nói khẽ:

"Ta không hề cảm thấy có long khí, ngược lại ta cảm thấy có khí tức không thân thiện với rồng... Nơi này e rằng có thần!"

"Cho dù có thần cũng là thần đã chết!"

Tần Mục bước lên trước, vung tay áo, vô số gạch ngói bay lên rơi sang một bên để lộ một tấm bia đá đã đổ vỡ. Chữ trên bia đá rất cổ xưa, ghi “Khuất Sơn Thần Điện”.

"Khuất Sơn Thần?"

Tần Mục nhíu mày:

"Dưới đáy biển cũng có sơn thần sao?"

Tư Vân Hương lắc đầu nói:

"Đáy biển không thể nào có sơn thần được, trừ khi nơi này trước đây là đất liền…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status