Mục thần ký

Chương 702: Tượng đá sống lại


Trên thuyền giấy, Điền Thục không ngừng quan sát Tần Mục, chỉ thấy người thiếu niên này nhìn như rộng rãi, nhưng trong mi tâm lại che giấu một chút ưu sầu cùng quyến luyến với người thân.

- Hắn thật sự có giao tình cùng Thổ Bá sao?

Điền Thục nhỏ giọng hỏi thăm lão nhân âm soa, khẽ nói:

- Phủ Quân, chúng ta cũng giao tình cũ, tại sao Thổ Bá lại cho hắn mặt mũi thả ta đi ra? Ta không tin Thổ Bá sẽ bởi vì hắn nói một hồi lại bỏ qua cho ta.

Lão nhân âm soa liếc mắt nhìn Tần Mục, nói nhỏ:

- Thổ Bá đương nhiên sẽ không bởi vì hắn nói một hồi lại thả ngươi ra, bằng không ai cũng tới chém sừng của Thổ Bá, cho dù là chín khúc sừng cũng sẽ bị chém sạch. Sau khi ngươi chém ra một Phong Đô, lại có mấy thế giới hủy diệt, Thổ Bá mới bù lại chín khúc sừng này, cái giá phải trả không nhỏ. Sở dĩ Thổ Bá cho hắn mặt mũi này, chủ yếu vẫn bởi vì không muốn hắn quay về U Đô.

Điền Thục trợn tròn đôi mắt ti hí:

- Không muốn hắn quay về U Đô? Đây là tại sao?

- Hắn sinh ra ở U Đô, là sinh linh hậu thiên đầu tiên sinh ra ở U Đô, bởi vậy được gọi là thần tử U Đô.

Lão nhân âm soa thở dài, nói:

- Ngươi không có nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ lúc hắn sinh ra, toàn bộ U Đô đều bị kinh động, không biết bao nhiêu bá chủ lẻn vào U Đô lại thấy được cảnh tượng rầm rộ này. Thời điểm ba bốn tháng, chín khúc sừng lại bị hắn đánh xuyên qua...

Sắc mặt Điền Thục cổ quái, ha ha nói:

- Đánh xuyên qua?

Lão nhân âm soa gật đầu, nhớ tới cảnh tượng hơn hai mươi năm trước kia, lại không khỏi rùng mình một cái:

- Sừng của Thổ Bá bị đánh xuyên qua, động tới lợi ích của rất nhiều bá chủ U Đô, vì vậy mọi người đứng lên chinh phạt hắn, sau đó một số lượng lớn bá chủ bị ăn hết. Ngươi xem, hiện tại trên người Thổ Bá vẫn có rất nhiều nơi chiến loạn không ngừng, các vong linh đang chinh chiến không ngừng, lại biết dư độc của hắn lợi hại tới mức nào.

Điền Thục đã từng là bá chủ của U Đô, thế lực rất lớn, hiểu rõ ý tứ của hắn.

Bá chủ U Đô ở U Đô có thế lực rất lớn, có thể ở trên người của Thổ Bá chiếm cứ một phương, chiếm lãnh địa rất lớn, thống trị ngàn vạn vong linh.

Bá chủ của U Đô bị Tần Mục ăn hết một số lượng lớn, vong linh vô chủ, bá chủ khác lại sẽ nhân lúc yếu xông vào, tranh đoạt lãnh địa.

Có thể thấy được, Tần Mục ăn quá nhiều bá chủ U Đô, cho nên chiến loạn kéo dài đến bây giờ còn không dẹp loạn.

Điền Thục im lặng một lát, nói:

- Sâu bên trong U Đô có vài vị tồn tại khi còn sống là cường giả Đế Tọa, bọn họ không có ra tay sao?

- Bọn họ ra tay.

Lão nhân âm soa nói:

- Đầu tiên là một đấu một, tiếc rằng không có thân thể, thực lực không bằng khi còn sống, không phải là đối thủ của hắn. Sau là vây đánh, cũng không thể làm được gì, chỉ đành phải mời Thổ Bá đứng ra, lúc này mới phong ấn hắn cho lưu vong.

Điền Thục liên tục rùng mình mấy cái, than thở:

- Ta bị nhốt ở trong thần đao Đế Khuyết, không ngờ bỏ lỡ chuyện thú vị như thế...

Lão nhân âm soa cười lạnh một tiếng:

- Ngươi cho dù ở đây cũng không thể làm được gì, hắn không có bị phong ấn chính là một Ma Vương thuần túy, bắt được cái gì liền ăn cái gì. Ngươi cũng sẽ bị ăn sống! Sau khi ngươi trở về, trăm triệu lần không thể nổi lên chủ ý đối với phong ấn ở mi tâm của hắn, bằng không ngươi sẽ chết cực thảm! Mấy năm nay hắn đã không chỉ một lần phá vỡ phong ấn, Thổ Bá cũng đau đầu vạn phần.

Điền Thục cười gượng hai tiếng:

- Ta cũng không phải là người hiếu kỳ như vậy, ngươi cũng biết ta, gan ta rất nhỏ.

Dứt lời, hắn liếc nhìn về phía Tần Mục đang xuất thần, ánh mắt rơi vào mi tâm của hắn.

Lão nhân âm soa nói:

- Ngươi không uống rượu thì nhát gan, nhưng sau khi uống rượu ngươi ngay cả Thổ Bá cũng dám chém, còn có cái gì là ngươi không dám? Chúng ta có chút giao tình, cho nên ta mới có thể cảnh cáo ngươi, bằng không ngươi thả ra hắn, tạo thành họa còn lớn hơn so với chém sừng của Thổ Bá rất nhiều! Đến dương gian rồi...

Trên thuyền, mọi người lần lượt đứng dậy, nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước vẫn là một mảnh tối tăm.

Đột nhiên, lão nhân âm soa đưa tay đẩy một cái, Điền Thục từ trên thuyền rơi xuống.

Lão nhân âm soa lại đẩy Tần Mục và Tề Cửu Nghi xuống thuyền, sau đó nhìn Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân vội vàng phóng người nhảy lên một cái, chủ động nhảy xuống thuyền.

- Kẻ to con này ngược lại còn có ánh mắt.

Lão nhân âm soa cười ha hả, quay đầu thuyền, bắt đầu trở về địa điểm xuất phát.

Trên đường trở về địa điểm xuất phát, chỉ thấy từng chiếc thuyền giấy ồn ào náo nhiệt, tất cả đều từ Duyên Khang đi ra, chạy về phía thân thể của Thổ Bá.

Trên mỗi một chiếc thuyền đều đứng đầy hồn phách lê dân bách tính của Duyên Khang.

Nhiều thuyền như vậy, chỉ sợ có mấy trăm vạn người ở thời gian ngắn ngủi lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!

Trong lòng lão nhân âm soa rét lạnh:

- Đệ tử của Minh Đô động thủ...

Từng chiếc từng thuyền nhỏ dừng lại, đầu thuyền đều là lão nhân âm soa giống nhau như đúc, những lão nhân âm soa liếc mắt nhìn, trăm miệng một lời nói:

- Thần tử U Đô quay về dương gian, nhất định sẽ có động tác, hiện tại đưa những hồn phách chết oan đến chỗ Thổ Bá, chỉ sợ hắn lại sẽ mạnh mẽ đoạt lại. Không bằng chờ đợi hắn mấy ngày, xem tình hình thế nào.

- Như vậy phải chờ đợi mấy ngày?

- Cho hắn bảy ngày. Nếu hắn có thể vượt qua trận tai kiếp này, thi triển Khiên Hồn Dẫn dẫn độ những vong linh này quay về dương gian, vậy thì tùy hắn. Nếu hắn làm không được, thân thể của những vong linh này cũng mục nát, hắn đoạt lại cũng vô dụng.

- Nếu cho hắn bảy ngày, chẳng phải là bị người ta lên án U Đô chúng ta sợ thần tử U Đô sao? Cần phải có một danh mục.

- Đây chính là bảy ngày hồi dương thôi, âm hồn bảy ngày đầu có thể quay về dương gian, như vậy lại sẽ không bị người ta nói gì.

- Được!

...

Dưới nền đất của Thần Đoạn Sơn Mạch, Tần Mục đột nhiên mở mắt, nhìn lại xung quanh, chỉ thấy Long Kỳ Lân và Tề Cửu Nghi lần lượt tỉnh lại, mọi người vội vàng cách xa thần đao Đế Khuyết, để tránh nguyên thần lại một lần nữa bị hút vào thế giới bên trong đao.

- Điền lão đại lại không ở nơi này.

Long Kỳ Lân hết nhìn đông tới nhìn tây, không nhìn thấy Điền Thục.

- Hắn chắc hẳn là ở Minh cốc.

Tần Mục phi thân xuống, đi tới trong cung điện dưới đao, nói:

- Thân thể của hắn chính là ở dưới nền đất Minh cốc, hình như một nửa người đã bị chôn dưới đất, bị tay của Thổ Bá nắm chặt. Ở đây hơn phân nửa là cung điện do Khai Hoàng xây dựng cho hắn, hắn nhất định sẽ quay lại tìm chúng ta. Chúng ta tạm thời ở nơi này chờ một lát.

Tề Cửu Nghi do dự một chút, cũng đáp xuống bên ngoài cung điện, nói:

- Tần huynh, các ngươi cùng đệ tử Minh Đô khai chiến, ta rơi vào tình thế khó xử, chỉ sợ là không thể lưu lại ở hạ giới. Ta muốn lập tức quay về Nam Thiên, không tham dự vào tranh đấu giữa các ngươi.

Long Kỳ Lân vội vàng nói:

- Chúng ta đã thề với Thổ Bá đã, phải chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, tam đệ sao có thể rời đi? Nếu chẳng may ta chết, Thổ Bá lại sẽ tới thu tính mạng của ngươi và Điền đại ca.

Đầu Tề Cửu Nghi đầy mồ hôi lạnh, âm thầm hối hận, vì sao mình muốn uống nhiều rượu như vậy. Hiện tại, hắn còn muốn chạy chỉ sợ cũng chạy không được.

- Tề huynh có thể đi trở về.

Tần Mục nói:

- Rồng béo ngoại trừ ngày lễ ngày tết có chút nguy hiểm ra, thời điểm khác không có nguy hiểm gì.

- Ngày lễ ngày tết?

Sắc mặt Long Kỳ Lân và Tề Cửu Nghi trắng bệch.

Tề Cửu Nghi do dự một chút, quyết định vẫn không nên đi, nếu chẳng may Long Kỳ Lân ăn thành mập mạp năm sẽ bị Tần Mục đưa đến làm thức ăn trên bàn, mình chẳng phải cũng sẽ mất mạng sao?

Tần Mục tiến vào trong cung điện, quan sát khắp nơi, chỉ thấy trong đại điện chất đống một ít bình rượu, còn có một vài bức tranh vẽ trên tường, cảnh tượng vẽ là Điền Thục cầm đao chém sừng của Thổ Bá.

Trong bức tranh, Điền Thục hào khí vạn trượng, một tay mang theo vò rượu, một tay vung đao, quả nhiên là dũng cảm vô song, Thổ Bá lại bị bức tranh vẽ thành có chút đáng khinh, trong bức tranh Thổ Bá quả thật có đôi mắt kinh sợ, quả nhiên là giống như đúc, không biết là do người nào vẽ ra.

- Giáo chủ, tượng đá kia hình như sắp sống lại!

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến giọng nói của Long Kỳ Lân, Tần Mục vội vàng đi ra cung điện, chỉ thấy vị tượng đá đầu cắm ở trên thần đao Đế Khuyết này không ngờ chậm rãi tan đi phần bằng đá, từ từ hiện ra máu thịt!

- Lâu Vân Khúc, Ngỗi Khanh Bồi và Phó Nham Kỳ của Minh Đô đang tàn sát sinh linh của Duyên Khang, cố gắng khiến cho tượng đá sống lại!

Trong lòng Tần Mục rét lạnh, chỉ thấy tượng đá bên cạnh đại điện này từ không gian dưới nền đất chui ra máu thịt càng lúc càng đậm, khí tức cũng tự dần dần cường đại lên.

Lúc trước, Tần Mục suy đoán tượng đá từ những thế giới khác hạ xuống là Chân Thần hoặc Chân Ma, mà bây giờ những tượng đá chưa hoàn toàn sống lại, khí tức và khí thế hắn cũng đã vượt qua Chân Thần Chân Ma!

Hiển nhiên, hắn đã đánh giá thấp những tượng đá!

Không biết những tượng đá là cảnh giới gì, nhưng sau khi sống lại, chỉ sợ đủ để phá hủy Duyên Khang!

Tần Mục lấy ra Trảm Thần Huyền đao, két một tiếng cái hộp mở ra, hai đường huyết quang bay ra, xoay tròn một vòng trên cổ của vị tượng đá Ma Thần cao lớn vô cùng này, chỉ thấy điện quang tia lửa văng ra khắp nơi, trên cổ tượng đá Ma Thần này chỉ để lại một vết tích màu trắng, vẫn chưa bị chém quay đầu đầu!

Trảm Thần Huyền đao một đòn không trúng, hai đường huyết quang lập tức quay về, không ngờ chém về phía Tần Mục.

Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ:

- Thanh tà đao này muốn cắn trả ta!

Hai đường huyết quang vô cùng sắc bén, hiển nhiên đã mấy lần không thể uống máu, cho nên hung tính đột ngột bạo phát ra, muốn chém Tần Mục uống máu!

Nhưng vào lúc này, vị tượng đá này ầm ầm chấn động một cái, trán có ma huyết cuồn cuộn phun ra ngoài, đó là tượng đá sống lại, nhưng đầu cắm ở trong thần đao Đế Khuyết, hiện tại máu thịt sống lại một phần, từ tảng đá biến thành máu thịt, lại bị thần đao Đế Khuyết gây thương tích.

Hai đường huyết quang hình như có thể ngửi được mùi máu, một đạo trong đó lập tức đổi hướng, chém về phía cổ của tượng đá này cổ, một đạo khác lại vẫn chém về phía cổ của Tần Mục.

Đường huyết quang này chưa đi tới cổ của Tần Mục, trước mắt hắn đã xuất hiện màu đỏ như máu giống như biển rộng mênh mông vậy, bao phủ hết mọi thứ ở trước tầm mắt của, biến thành một màu đỏ như máu!

Tần Mục quyết định thật nhanh, lập tức bóc lá liễu ở mi tâm, màu đỏ như máu giống biển rộng mênh mông lập tức giống như cầu vồng bị hút vào trong mi tâm của hắn!

Cùng lúc đó, một đạo huyết quang khác vòng quanh cổ của bức tượng Ma Thần này, ma huyết lập tức từ chỗ cổ của bức tượng Ma Thần phun mạnh ra ngoài, bên trong hộp nhỏ trong tay của Tần Mục, cái đầu giống như bằng ngọc hưng phấn xôn xao chấn động màng xương sau đầu.

Ngay lập tức, nét mặt hưng phấn của đầu cường giả Đế Tọa kia cứng đờ, bởi vì hắn phát hiện hắn không thu được huyết quang chém về phía Tần Mục!

Đây chính là chuyện từ trước tới nay chưa từng phát sinh qua!

Hắn là dị bảo được thời đại Xích Minh rèn ra, sử dụng đầu và nguyên thần của cường giả Đế Tọa luyện ra, sau khi luyện được chỉ biết giết chóc, chỉ cần là sinh mạng còn sống gần như khó có thể thoát được sự chém giết của hắn, nếu chém không trúng, vậy thì chém chủ nhân, cũng ăn ngon.

Từ trước tới nay đều là đao ra đều nhận được lợi, mà bây giờ, hắn hình như không thể ăn được khí huyết của Tần Mục, trái lại bị Tần Mục ăn hết!

Con mắt thứ ba của Tần Mục giống như gió cuốn mây tan, đường huyết quang cắn nuốt, bên trong con mắt thứ ba trên mi tâm truyền đến tiếng ợ hơi, còn có tiếng ngoan đồng nhảy cẫng hoan hô.

Ầm ầm...

Một tiếng động rất lớn vang lên, tượng đá vị Ma Thần này sống lại, tiếp theo cái đầu cực lớn từ trên cổ rơi xuống, cái đầu này giống như ngọn núi, rơi thẳng vào dưới nền đất, phát ra tiếng nổ nặng nề, thật lâu mới dừng lại.

Đường huyết quang này cắn nuốt khí huyết toàn thân của vị Ma Thần này, nhanh chóng bay trở về, chui vào trong hộp nhỏ.

Tần Mục đang muốn đậy hộp nhỏ lại, lại nghe lạch cạch một tiếng, hộp nhỏ tự mình đóng lại.

- Thanh Trảm Thần Huyền đao này làm sao vậy?

Tần Mục buồn bực, tiện tay dán lá liễu lên, ngăn cản tiếng hoan hô hưng phấn của ca ca mình.

Hộp nhỏ phát ra chấn động nhè nhẹ, giống như là đầu của cường giả Đế Tọa kia đang run rẩy. Tần Mục cũng không hiểu hộp nhỏ tại sao lại run rẩy, lắc đầu, bỏ cái hộp vào trong túi Thao Thiết, thầm nghĩ:

- Nói không chừng có thể lợi dụng Trảm Thần Huyền đao đối phó với tượng đá Thần Ma sống lại, chỉ là một đòn không trúng, nó lại tới chém ta, điều này ngược lại là một chuyện phiền toái...

- Ngay cả ta cũng ăn...

Trong hộp nhỏ, đầu Đế Tọa đang kinh hoàng vô cùng, đây là lần đầu tiên nó gặp phải thiên địch:

- Còn hung dữ hơn cả ta, không thể trêu vào được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status