Mục thần ký

Chương 812: Kiếm Thần Của Duyên Khang


- Nữ tử trong quan tài này, quả nhiên là Tuyệt Vô Trần!

Trong lòng Tần Mục thoáng động, dùng thần thức hỏi thăm Thiên Công:

- Như vậy một nữ tử khác trong quan tài là Đế Hậu nương nương sao?

Ánh mắt hắn rơi vào trên người một nữ tử khác, thân thể của nữ tử kia hoàn toàn tự nhiên, là đại đạo trong thiên địa sinh ra, tuy rằng không xinh đẹp bằng Tuyệt Vô Trần vậy, nhưng là nữ tử tuyệt mỹ khó gặp.

Nàng có một loại khí độ mẫu nghi thiên hạ, trang phục trên người là do vải vóc quý trọng nhất được dệt bằng Thần Kim, đầu đội mũ phượng, ở mi tâm có một điểm đỏ, môi đỏ mọng.

Trên người nàng có vết thương nghiêm trọng. Theo Tần Mục thấy, vết thương của nàng không tính là đặc biệt trí mạng, vẫn có biện pháp có thể trị liệu.

Chỉ có điều, thời kỳ viễn cổ không có điều kiện như hiện tại, vết thương trên người nữ tử này đã đủ trí mạng.

Dù sao y đạo không thuộc về đại đạo thiên địa, mà là đại đạo do sinh linh hậu thiên sáng lập ra. Ở thời kỳ viễn cổ, y đạo chỉ là mới xuất hiện, không đủ để trị liệu thương thế như vậy.

Mà đại đạo tạo hóa cũng là đại đạo do sinh linh hậu thiên sáng lập ra. Thời đại kia đại đạo tạo hóa cũng không đủ để giúp Đế Hậu nương nương nghịch thiên cải mệnh.

- Là Đế Hậu nương nương.

Thiên Công mượn ánh mắt hắn quan sát thi thể của hai nữ tử trong quan tài, than thở:

- Đế Hậu nương nương không ngờ thật sự chết rồi, vị nữ tử này cũng là thần thánh không tầm thường, chưa từng nghĩ tới cũng đã hóa thành thi thể. Ta vẫn cho rằng người đầu tiên ngã xuống trong các Cổ Thần đứng đầu là Thiên Âm nương nương, không nghĩ tới lại là nàng. Đế Hậu trong Thiên Đình, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là...

- Thiên Công có thể khẳng định nàng chính là Đế Hậu sao?

Tần Mục đột nhiên nói:

- Thiên Công, ta nghe nói tỷ muội Đế Hậu bộ dạng giống nhau như đúc, nói không chừng trong quan tài chính là muội muội của Đế Hậu.

- Không phải là nữ tử kia. Các nàng mặc dù là Tịnh Đế Nhị Xu trong Quy Khư, nhưng vẫn có điểm khác nhau.

Thiên Công kiên trì nói:

- Tỷ tỷ băng thanh ngọc khiết, có khí độ thần thánh không thể xâm phạm, bởi vậy là Đế Hậu. Mà muội muội lại hoạt bát hơn rất nhiều, bộ dạng tinh quái. Chỗ khác biệt lớn nhất của các nàng lại ở điểm đỏ ở chỗ mi tâm này. Tỷ tỷ là ấn ký màu đỏ, chí âm chí nhu, mi tâm của muội muội lại là một điểm ấn ký màu đen, vô cùng tà mị.

Tần Mục cẩn thận quan sát điểm đỏ ở chỗ mi tâm trên thân thể của Đế Hậu, phát hiện không phải sử dụng chu sa điểm lên, nhìn kỹ, trong đó hình như ẩn chứa hoa văn vô cùng vô tận, vô cùng thâm ảo huyền diệu.

Thiên Công than thở:

- Vì Thiên Đế, tỷ muội tương tàn, đây là tội gì? Chỉ có điều, vì sao Tuyệt Vô Trần cũng đã chết? Nữ tử này dụ dỗ Thiên Đế chuyển thế, tập kích Thiên Đế với thủ đoạn độc ác, không tầm thường. Tại sao thi thể của nàng lại xuất hiện ở nơi này? Ai giết chết nàng sau đó để ở chỗ này?

Tần Mục bị hắn hỏi đến mờ mịt, vấn đề Thiên Công hỏi, hắn cũng muốn hỏi, chỉ có điều hiển nhiên Thiên Công cũng không biết đáp án, cho nên mới phải hỏi hắn.

- Đừng che mắt lại!

Thiên Công nhìn thấy được Tần Mục nắm lấy lá liễu, vội vàng nói:

- Chuyện này thú vị, để cho chúng ta cùng xem đi.

Tần Mục chỉ đành phải thu hồi lá liễu, chỉ nghe giọng nói của Xích Hoàng truyền đến:

- Đây là Tuyệt Vô Trần sao? Quả thật là một tiểu mỹ nhân, ta thấy cũng thương xót. Nếu ta còn sống...

- Ngươi sẽ chết rất thảm.

Giọng nói của Thổ Bá truyền đến, nói:

- Ngay cả Thiên Công và Thiên Đế đều nhịn không được bị quyến rũ, nhưng nếu không phải Thiên Đế đi chịu chết, Thiên Công khẳng định cũng sẽ chuyển thế đi tán nữ tử này, sau đó mất mạng. Lão phật, ngươi động phàm tâm sao?

Đại Phạm Thiên Vương Phật nói:

- Bộ xương khô màu hồng thôi, đối với ta cũng không có gì khác.

- Mấu chốt là thần chắc chắn sẽ không chết già, chỉ có phấn hồng, không có bộ xương khô.

Thiên Công nói:

- Lão phật, phật pháp của ngươi còn có sơ hở, cẩn thận bị tổn hại. Đại Nhật Tinh Quân, đối với nữ tử này ngươi biết những gì?

Đại Nhật Tinh Quân buồn bực nói:

- Ta sao có thể biết được gì? Những gì ta biết đều bị các ngươi moi ra hết. Tuyệt Vô Trần chết sau ta, hơn nữa ta cũng không dám có ý kiến gì đối với nàng.

...

- Thật là một giai nhân tuyệt sắc, nếu có thể tồn tại cùng một phòng với người như vậy... Kỳ quái, trên người của nàng rõ ràng không có vết thương!

Xích Minh thần tử có phát hiện, đột nhiên nói.

Mọi người vội vàng cẩn thận quan sát, Tuyệt Vô Trần trong quan tài quả thật không có bất kỳ vết thương, nàng yên tĩnh nằm ở nơi đó, giống như là đang ngủ, khuôn mặt trắng noãn lộ ra một chút đỏ ửng, chỉ là không có hơi thở.

- Chẳng lẽ có người dùng pháp thuật của U Đô, mạnh mẽ tước đoạt hồn phách của nàng?

Cảm giác không đành lòng trước đó tan đi, mọi người tự nhiên quên mất mục đích của chuyến này là để tra xét xem Đế Hậu thật hay giả, mà không phải là nữ tử trong quan tài này.

Phượng Thu Vân đột nhiên cười lạnh nói:

- Nam nhân đều không là kẻ tốt lành gì, không ngờ cũng đòi làm hào kiệt! Một nữ tử mà thôi, hơn nữa còn là thi thể, lại khiến cho đám nam nhân các ngươi mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo, khiến cho người ta chế nhạo.

Tần Mục vui vẻ nói:

- Thu Vân tỷ, ta không có bị mê đến thần hồn điên đảo, ta còn rất tỉnh táo. Thôn trưởng, ngươi cũng vậy, đúng không?

gương mặt già nua của Thôn trưởng hơi đỏ lên, cười ha hả nói:

- Ta đã sớm thường thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tư thái bà, tất nhiên rất có định lực.

Phượng Thu Vân hừ một tiếng, nhìn về phía Thu Minh hoàng tử, nói:

- Hoàng tử dế nhũi của thượng giới, mục đích chúng ta tới tìm quan tài của Đế Hậu là để thăm dò rõ ràng trong quan tài có phải là Đế Hậu hay không. Bây giờ nhìn qua, ngươi có đáp án chưa?

Thu Minh hoàng tử thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói:

- Trong quan tài thật sự là Đế Hậu nương nương.

Trong lòng mọi người nghiêm lại, Lạc Vô Song cũng thầm giật mình.

Phượng Thu Vân nói:

- Thiên Đình Đế Hậu là ai?

Thu Minh hoàng tử lắc đầu nói:

- Không biết. Ta đột nhiên không muốn biết. Biết được quá nhiều, bị chết cũng nhanh hơn. Ta không muốn chết. Ta hiện tại chỉ dự đoán được chiếc quỷ thuyền này, các vị có thể rời đi.

Ánh mắt tất cả nam tử đều đặt ở trên người Tuyệt Vô Trần trong quan tài của Đế Hậu, không ai di chuyển bước chân, quỷ thuyền ngược lại không quan trọng nữa, bọn họ đều muốn ở lại chỗ này, cùng với nữ tử trong quan tài này.

Thôn trưởng thở dài, thu hồi ánh mắt, kéo tay của Tần Mục từ từ lui về phía sau, nói:

- Chúng ta không có hứng thú đối với quỷ thuyền, với nữ tử trong quan tài này cũng... cũng không có hứng thú! Chúng ta đi trước một bước!

Hắn đá đá Hoạn Long quân, Hoạn Long quân miễn cưỡng đứng lên, theo bọn họ lui ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một trận ánh sáng không biết từ chỗ nào chiếu đến, khiến cho trước mắt mọi người chỉ là một màu trắng như tuyết, không nhìn thấy được bất kỳ vật gì, trong lòng Tần Mục cùng thôn trưởng căng thẳng:

- Chiếc quỷ thuyền này lại một lần nữa lặp lại thời không!

Trong điện truyền đến từng tiếng rồng ngâm, từng khí tức khủng khiếp bạo phát, Tần Mục lập tức cảm giác được tám con Thần Long hóa đá trấn thủ quan tài của Đế Hậu ở trong ánh sáng này đã sống lại, hắn không khỏi sởn tóc gáy, vội vàng chạy về phía bên ngoài điện.

Trong đại điện, tiếng rồng ngâm vang lên, đột nhiên có chấn động khủng khiếp truyền đến, đao quang kiếm ảnh, thậm chí đế uy tràn ra, mặc dù đại điện rất lớn, nhưng không ngăn cản được thần thông của vô số cao thủ như thế trùng kích, hơn nữa ở đây còn có Đế thi, cùng với thần binh lợi khí cấp Đế Tọa!

- Mau chóng rời đi, sắp lặp lại lần nữa!

Người tí hon trong cái đèn lồng hoảng hốt nói.

Thôn trưởng lập tức rút kiếm, kiếm quang chớp động, từ trên kiếm pháp Tần Mục đã vượt quá hắn, nhưng là từ trên kiếm đạo, hắn vẫn là người đứng đầu kiếm đạo của Duyên Khang, cho dù là Duyên Khang quốc sư cũng còn cách khá xa!

Ở cảnh giới Thần Kiều, hắn cũng đã khai sáng ra chín thức kiếm đồ, chín thức kiếm đồ, một chiêu kiếm đạo một tầng trời. Khi đó, hắn cũng đã là đại cao thủ kiếm đạo chín tầng trời!

Bất kể loại phương thức nào nhập đạo, nhập môn đều rất khó khăn, nhưng muốn tiến thêm một bước, lại khó càng khó hơn, cho dù là tồn tại như Tử Hề Thiên Sư, thành tựu cả đời ở trên kiếm đạo cũng chỉ đạt tới kiếm đạo tầng trời thứ mười ba.

Chỉ có điều, Tử Hề Thiên Sư là cảnh giới Lăng Tiêu, kiếm đạo tầng trời thứ mười ba là cực hạn của nàng, nàng ở cảnh giới Lăng Tiêu đã sáng lập ra kiếm đạo.

Thôn trưởng lại khác, năm đó hắn bị nhốt ở trên cảnh giới Thần Kiều, không thấy được công pháp vượt qua Thần Kiều, cũng không có cách nào tu luyện tới cảnh giới cao hơn.

Hắn hoàn toàn là dựa vào thiên phú và cố gắng của mình, mới sáng lập ra chín thức kiếm đồ.

Chín thức kiếm đồ tương ứng với cảnh giới Chân Thần này, nói cách khác, hắn ở cảnh giới Thần Kiều tìm hiểu ra kiếm đạo cũng đã đạt được trình độ Chân Thần này.

Sau đó, Tần Mục truyền ra Thước Kiều quyết và công pháp tu bổ Thần Kiều, lại dùng Trong Lúc Sinh Tử nối liền Phong Đô, cầu dịch chuyển nối liền Thái Hoàng Thiên, các loại thần công ma công không ngừng xuất hiện, thậm chí ngay cả công pháp Đế Tọa cũng truyền ra, tầm mắt kiến thức của thôn trưởng của tăng lên.

Trong khoảng thời gian này, Tần Mục xông xáo khắp nơi. Hắn cũng không có thời gian nhàn rỗi. Các công pháp kiếm đạo có liên quan tới Ngọc Minh Cung, hắn đã thuộc lòng, ở trên kiếm đạo hắn lại có đột phá kinh người.

Thôn trưởng cầm một kiếm ở trong tay, phá vỡ dư âm của các loại thần thông, dẫn theo Tần Mục cùng Hoạn Long quân xông ra ngoài.

Phía trước vẫn là ánh sáng, không nhìn thấy được bất kỳ vật gì, hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình đi tới. Đột nhiên, kiếm của hắn va chạm vào một thanh thần đao. Những tiếng đinh đinh đương đương truyền đến.

Thần đao này giống như thủy ngân chảy xiết, chỗ nào cũng có mặt, thôn trưởng thi triển ra kiếm pháp, ngăn cản thần đao, trầm giọng nói:

- Lạc Thần Đao?

- Kiếm Thần của Duyên Khang?

Thần đao lộ ra, đao đạo cùng kiếm đạo va chạm kịch liệt, thôn trưởng vung kiếm chống đỡ, trong lòng thoáng ngẩn người ra, từ trong đao truyền đến uy lực cũng không quá cường đại, không khác biệt với pháp lực của hắn.

- Lạc Thần Đao đang áp chế cảnh giới so đấu cùng ta sao? Hắn muốn nhìn kiếm đạo của ta!

Đột nhiên, đao quang chợt thu lại, Lạc Vô Song đã đi xa, trong ánh sáng có một con Thần Long từ trong đao quang kiếm ảnh đi qua, hất bay đám người thôn trưởng và Tần Mục lên giữa không trung, không biết là Thần Long của Long Bá quốc hay Tổ Long vương.

Từ trong điện còn có rất nhiều người lao ra, có tiếng đại điện đổ nát truyền đến, trong ánh lửa hừng hực, lại là Phượng Thu Vân mở đế quan ra, đế thi từ trong đó đứng dậy, phẫn uất rống to một tiếng khiến đại điện rung chuyển, sụp đổ!

- Phượng Thu Vân, ngươi điên rồi!

Xích Minh thần tử hóa thành một đường ánh sáng bỏ chạy lướt qua bên cạnh đám người Tần Mục.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên ánh sáng tản đi, tầm nhìn của bọn họ lại khôi phục.

Thôn trưởng bảo vệ Tần Mục và Hoạn Long quân, kiếm trong tay có ánh sáng rơi xuống, mở ra các loại dư âm của thần thông, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắn kêu lên một tiếng rên rỉ, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Tần Mục vội vàng nói:

- Thôn trưởng, ngươi bị thương rồi sao?

- Ta không sao.

Thôn trưởng thản nhiên nói:

- Lúc bị con Thần Long kia tiến lên có va chạm một chút, còn chưa chết được. Đao đạo của Lạc Vô Song quả thật rất lợi hại, đao đạo của hắn đã sắp đến tầng trời thứ mười ba. Chỉ có điều chỉ từ nhập đạo, kiếm đạo của ta cũng không kém chút nào.

Tần Mục nhanh chóng thi triển thần thông tạo hóa, chữa thương cho hắn.

Hoạn Long quân ngây ngươi nói:

- Chủ công, tòa đại điện này vừa rồi không phải bị hủy rồi sao?

Tần Mục tất nhiên giật mình kinh sợ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa đại điện này vẫn êm đẹp đứng ở trong đó, căn bản không sụp xuống, giống hệt với trước kia, không có bất kỳ chỗ nào tổn hại.

Trong điện, tám rồng vẫn quay quanh ở trong điện, bảo vệ quan tài của Đế Hậu.

Bên cạnh quan tài còn có một cái quan tài khác, đó là quan tài đế lăng bằng đá do Phượng Thu Vân mang đến, phân nửa quan tài bằng đá chìm vào mặt đất, phân nửa lộ ra bên ngoài, lúc này đế thiThượng Hoàng không ngờ dung hợp cùng mặt đất và quan tài bằng đá, mặt màu xanh giống như cương thi dán trên nắp quan tài bằng đá, tròng mắt màu xám trắng chuyển động.

Tổ Long vương mang đến rất nhiều Bán Thần có phân nửa thân thể sinh trưởng ở trên vách tường, có kẻ sinh trưởng ở trên cây cột, lộ ra cái mông ở bên ngoài, có kẻ lại chìm vào lòng đất, dường như trên mặt đất mọc ra từng gương mặt.

Bọn họ đều còn sống.

Chỉ là, vừa rồi lúc ánh sáng bạo phát, bọn họ dường như bị tạo lại, nhưng phương thức tổ hợp không đúng, khiến cho bọn họ cùng tòa đại điện này biến thành một chỉnh thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status