Mục thần ký

Chương 898: Trên đường tới nhà tù gặp người quen cũ


Vũ Cực Thần Tôn vô cùng hoảng sợ, Tần Mục rời khỏi Kinh Thành Duyên Khang, du lịch đến nơi đây, hắn vốn cho là một trái hồng mềm.

Mặc dù Tần Mục có danh hiệu phách thể Duyên Khang, nhưng lại là Mục Thiên trong Tôn chín Thiên Tôn có tiếng tăm từ năm đầu Long Hán truyền đến nay, nhưng Mục Thiên Tôn Tần Mục này thế nào, bá chủ Thiên Đình đều biết.

Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong Duyên Khang, trong lúc vô ý xuyên qua đến Long Hán năm đầu, sử dụng kiến thức hơn Long Hán năm đầu một trăm vạn năm lăn lộn ra một danh hiệu Thiên Tôn mà thôi.

Mà cái gọi là phách thể, cũng chỉ là ở xưng bá vui đùa trong vũng bùn nhỏ Duyên Khang này thôi.

Điều thật sự khiến người ta kiêng kỵ chính là thân phận thần tử U Đô của hắn, hiện tại Tần Mục đã không còn là thần tử U Đô, ngược lại trở thành người không hồn, mạng không lâu, bởi vậy ai cũng có thể bóp nặn.

Mà bây giờ xem ra, vị Mục Thiên Tôn này không có đơn giản như mình tưởng tượng!

Thực lực của bản thân hắn vô cùng quỷ dị, tuy rằng tu vi vẫn rất thấp, nhưng thần thông đã khiến người ta xem không hiểu.

Hơn nữa thực lực thủ đoạn vt Long Tước béo bên cạnh hắn cũng khủng khiếp vạn phần, thậm chí còn ở trên cả Tiết Độ Sứ Đông Thiên cung hắn!

Trừ khi mình điều động đại quân Thần Ma Đông Thiên cung bày trận, có khả năng bắt hắn, mà ở trong tòa cung điện này hắn căn bản không có cơ hội này.

Càng mấu chốt chính là hắn không dám.

Người có lai lịch khác có thể giết Tần Mục, hắn không dám.

Người ta có lai lịch, thế lực sau lưng đuổi giết Thiên Tôn trên lưng cõng bêu danh thì không lưu tâm, có thể tùy tiện đẩy một người tới làm con dê thế tội.

Mà tồn tại sau lưng của hắn là Đông Thiên Thanh Đế, tội danh giết Thiên Tôn, Đông Thiên Thanh Đế cõng không nổi.

Tần Mục nhìn bốn phía, cười nói:

- Thần tôn, làm khách, đánh hỏng thần điện của ngươi, ta cũng hổ thẹn vạn phần.

Vũ Cực Thần Tôn không nhìn ra hắn có chút hổ thẹn nào, miễn cưỡng cười nói:

- Không sao. Thiên Tôn ở Long Hán năm đầu năm đó, ngay cả Dao Trì cũng hủy đi được nữa là địa phương nhỏ như của ta đây?

Tần Mục cười ha ha, giơ tay lên dự định vỗ một cái vào đầu vai hắn, tiếc rằng Vũ Cực Thần Tôn quá cao lớn, hắn với không tới.

Vũ Cực Thần Tôn liền vội vàng khom người, Tần Mục cuối cùng cũng có thể thuận lợi vỗ nhẹ vào đầu vai hắn, rất thoả mãn, cười nói:

- Thần tôn vô cùng hiểu ta, cũng biết sở thích của ta. Như vậy thần tôn có biết ta tính toán cho sau này thế nào hay không?

Vũ Cực Thần Tôn cúi mắt xuống nói:

- Xin hỏi Thiên Tôn tính toán cho sau này thế nào?

- Ta dự định rời khỏi Duyên Khang.

Tần Mục nói:

- Đi bộ xung quanh một chút, thăm người quen cũ ở Nguyên Giới. Đầu tiên ta muốn đi thăm nhà tù, nhìn người quen cũ tình cảnh. Sau đó, ta dự định đi tới Thiên Đình, đón người quen cũ của Thiên Đình.

Trong lòng Vũ Cực Thần Tôn thầm cả kinh, thất thanh nói:

- Thiên Tôn đi tới Thiên Đình, chẳng phải là muốn chịu chết sao?

Tần Mục liếc nhìn hắn một cái, Vũ Cực Thần Tôn liền vội vàng khom người, Tần Mục không lại vỗ đầu vai hắn nữa, nói:

- Ngươi vẫn quá trẻ tuổi. Thân ta là Thiên Tôn đi tới Thiên Đình, chỉ có thể nhận được lễ ngộ, tiểu bằng hữu của ta năm đó căn bản không dám lộ liễu động đến ta, tối đa chỉ là ngầm hạ thủ mà thôi.

Vũ Cực Thần Tôn liền cảm giác Thiên Tôn này của hắn chỉ là hư danh, dưới nổi danh thật ra rất khó khăn, nhưng cũng không khỏi bội phục dũng khí và can đảm của hắn, nói:

- Mục Thiên Tôn không ngờ có dũng lực như vậy, khiến người ta phải khâm phục. Như vậy ta chúc Thiên Tôn thuận buồm xuôi gió...

Tần Mục cười nói:

- Mong được như lời ngươi chúc. Chỉ là nhà tù ở đâu ta lại không rõ lắm, vẫn mong thần tôn chỉ điểm phương hướng.

Thần thái Vũ Cực Thần Tôn nghiêm nghị, nói:

- Thiên Tôn nghênh theo hướng Nguyên Mộc đi, đến dưới Nguyên Mộc, chính là nhà tù.

Tần Mục cảm ơn, nói:

- Thần tôn không cần tiễn, dừng chân đi.

Vũ Cực Thần Tôn khách khí nói:

- Tiễn thì nhất định phải tiễn, Thiên Tôn dù sao cũng là Thiên Tôn, nếu ta không tiễn, chẳng phải là mất lễ phép sao? Thiên Tôn không cần khách khí như vậy, ta là Vũ Thắng Cực, nếu như Thiên Tôn không ngại, gọi ta Tiểu Vũ là được.

Tần Mục gật đầu, đi ra khỏi thần điện.

Vũ Cực Thần Tôn nhắm mắt đi theo sau lưng hắn, đến bên ngoài thần điện, chỉ thấy hàng vạn hàng nghìn đại quân Thần Ma tạo thành trận thế, đằng đằng sát khí phong tỏa ngôi thần điện này.

Đại trận sát phạt của Thiên Đình vô cùng khủng khiếp, khí thế ép xuống không trung, vô số thần binh với ánh sáng hủy thiên diệt địa xông thẳng lên tận trời, nối thành một mảnh, vô số phù văn liên kết, hóa thành một gốc Thanh Mộc, trấn áp chư thiên!

Vũ Cực Thần Tôn giận tím mặt, sải bước tiến lên, lớn tiếng quát:

- Càn rỡ! Đây là Mục Thiên Tôn, quý khách của Đông Thiên cung ta, các ngươi dám cả gan động đao binh, thực sự là vô liêm sỉ! Còn không lui xuống?

Những tướng sĩ Thần Ma của Đông Thiên cung hoàn toàn mờ mịt, bọn họ cảm ứng được bên trong thần điện có khí tức khủng khiếp bạo phát, lúc này mới tập trung đại quân đến đây.

Đi tới nơi này, bọn họ lại thấy trong điện có một con béo chim ăn thịt người, tường thần điện bị quét bay, chỉ còn lại có cây cột chống đỡ thần điện và xà ngang, cho nên bọn họ tập trung trận thế chuẩn bị chém giết.

Tuy nhiên Vũ Cực Thần Tôn hạ lệnh, bọn họ cũng chỉ đành lui ra.

Vũ Cực Thần Tôn thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Thiên Tôn, mời.

Tần Mục gật đầu, đứng ở trên đầu của Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân chân đạp mây lửa đi về phía trước, Yên Nhi lại hóa thành Thanh Tước béo mập đứng ở đầu vai của Vũ Cực Thần Tôn, Vũ Cực Thần Tôn đi tới phía trước Long Kỳ Lân tự mình dẫn đường cho Long Kỳ Lân.

Hắn tiễn Tần Mục ra ngoài ngàn dặm, Tần Mục cười nói:

- Thần tôn, đưa tiễn ngàn dặm cuối cùng cũng cần từ biệt, lại đến nơi đây thôi.

Vũ Cực Thần Tôn cúi người đứng hầu, nói:

- Cung kính tiễn Thiên Tôn.

Yên Nhi từ đầu vai của hắn bay lên, rơi vào đầu vai của Tần Mục, Tần Mục nói:

- Thần tôn ân cần khoản đãi, lại nói cho ta biết chuyện cũ của Đông Thiên Thanh Đế, ta được lợi rất nhiều. Trước khi chia tay, ta cũng có một lời đưa tặng.

Vũ Cực Thần Tôn vội vàng nói:

- Chăm chú lắng nghe.

Tần Mục cười nói:

- Đông Đế Thanh Long bởi vì chưa từng đối xử tử tế với Đông Thiên Thanh Đế, kết quả kết thù kết oán cùng Đông Thiên Thanh Đế, có nguy cơ bị thay thế, tính mạng khó bảo toàn. Thần tôn nếu kết thù kết oán cùng Duyên Khang quá sâu, đâu biết tương lai Duyên Khang không phải là một Đông Thiên Thanh Đế khác? Bất cứ việc gì cũng nên giữ lại một con đường, một đường của ta, ta để lại cho thần tôn, không có lấy tính mạng của ngươi. Thần tôn giữ lại cho Duyên Khang một con đường, tương lai còn có thể có cơ hội cứu vãn. Rồng béo, đi thôi.

Long Kỳ Lân chở bọn họ đi xa.

Vũ Cực Thần Tôn giống như trút được gánh nặng, cẩn thận thưởng thức nói của Tần Mục, trong lòng nghiêm lại.

Sau một lúc lâu, đại quân Đông Thiên cung phía sau đã tìm đến, lâu thuyền lướt ngang qua không trung, tinh kỳ nhẹ nhàng mở ra, sát khí trùng thiên.

- Thần tôn, có muốn đuổi theo công kích hay không?

Một vị thần tướng cao giọng hỏi.

Vũ Cực Thần Tôn vẫy vẫy tay, nói:

- Không cần truy kích. Truyền lệnh xuống, đối xử tử tế với Hoạn Long quân, đối với Long Vương Dũng Giang cũng tốt hơn một chút, không cần quá độc ác. Còn ngữa, những phàm phu tục tử Duyên Khang nếu đúng hạn đưa lượng cống lên, lại không cần làm quá ác, cho bọn họ một con đường sống.

Trong lòng những thiên binh thiên tướng kia nghi ngờ, nhưng vẫn cúi người xưng vâng.

- Lại truyền mệnh lệnh của ta!

Vũ Cực Thần Tôn trầm giọng nói:

- Tần phách thể của Duyên Khang, Mục Thiên Tôn của Long Hán sắp đi tới nhà tù! Bảo cho thần tướng tốc độ nhanh nhất khống chế thuyền nhanh nhất, thông báo cho Nam Thiên cung, Bắc Thiên cung và Tây Thiên cung, để cho bọn họ sớm làm chuẩn bị!

Trong lòng rất nhiều thiên binh thiên tướng càng thêm nghi ngờ.

Vũ Cực Thần Tôn híp mắt lại, thầm nghĩ:

- Mục Thiên Tôn biết có rất nhiều người muốn hắn chết, vì sao còn muốn để lộ hành tung cho ta? Tuy nhiên, nếu hắn nói ra hành tung của hắn, như vậy ta lại biết thời biết thế, bất kể là hắn giết những cường giả Thiên Đình hay những cường giả kia giết chết hắn, đều không có liên quan gì đến ta!

Hắn thở hắt ra một hơi:

- Hắn muốn đi tới Thiên Đình... đi tới Thiên Đình! Người này thật to gan lớn mật!

Long Kỳ Lân dọc theo Dũng Giang đi lên, Tần Mục ngồi trên trán hắn, hít vào thở ra, tu luyện công pháp mình tìm hiểu ra, tu vi từ từ nâng cao, bốn tháng sau, tu vi của hắn lại sắp đuổi kịp trước đây, gần khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Nhưng cổ quái chính là, cho dù hắn muốn trở lại đỉnh phong, nhưng vẫn cảm giác được tiềm lực thần tàng của linh thai vẫn rất lớn, còn xa mới đạt được điểm cuối!

Điều này làm cho hắn không hiểu chút nào.

Hắn phá hủy Thiên Cung và các đại thần tàng, lại mở ra thiên địa, lại mở Linh Thai thần tàng, khiến cho một chút nguyên linh của mình bất diệt không đổi, từ từ trong khai thiên lập địa sinh ra thần hồn, cùng hệ thống tu luyện thần tàng và hệ thống tu luyện Thiên Cung đã khác biệt một trời một vực.

Linh Thai thần tàng cần phải tu luyện tới khi nào mới là điểm cuối, chỗ điểm cuối lại là cái gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Hắn lại phát động Vô Lượng Kiếp Kinh, mấy lần đi vào giấc mộng, thôi diễn vô số loại khả năng, nhưng trước sau không có cách nào tìm được cực hạn Linh Thai thần tàng ở đâu, cũng không có cách nào tìm đến cực hạn của con đường sau này ở nơi nào.

Tìm không ra cực hạn, lại không có cách nào tiến vào cảnh giới kế tiếp, không có cách nào tu thành thần chỉ.

- Dao Trì thịnh hội của Long Hán năm đầ,u Lăng Thiên Tôn đã từng nói thuật tạo hóa có thể làm được không già không chết bất diệt, làm đến bước này, chính là cùng cấp với thần, có là thần hay không cũng không sao cả. Như vậy cái gì mới là thần? Thần là định nghĩa thế nào?

- Bay vượt qua Thần Kiều, tiến vào Thiên Cung chính là thần sao?

- Loại gọi là thần này thật ra chỉ là xưng hô đối với thần thông giả trường sinh bất lão thọ cùng trời đất mà thôi. Cường giả đột phá thần tàng, tiến vào Thiên Cung, chẳng qua là thần thông giả cường đại hơn, cũng không phải thật sự là thần!

- Như vậy Cổ Thần thì sao?

- Cổ Thần là sinh linh cường đại trong thiên địa đại đạo sinh ra, bọn họ là thần hay không? Chỉ sợ cũng không phải. Bọn họ bị giới hạn bởi đại đạo của bản thân, khó có thể đột phá rào cản, bọn họ không phải không gì không làm được, bọn họ không phải là thần, chỉ là sinh linh cường đại.

- Thế gian này căn bản không tồn tại thần.

Tần Mục bật cười, ngẩng đầu nhìn lên, Long Kỳ Lân đi tới vùng trung du Dũng Giang, bụi cây Nguyên Mộc ở sâu bên trong Nguyên Giới kia càng thêm lớn.

- Công pháp của ta đã nhảy ra khỏi phạm trù Phách Thể Tam Đan Công ban đàu, cũng không ở bên trong hệ thống tu luyện hiện tại, như vậy công pháp mới nên có tên gọi là gì?

Hắn lại suy nghĩ xuất thần, đột nhiên cười nói:

- Công pháp của ta không có cách nào truyền cho những người khác, như vậy tên gọi là gì lại có quan hệ gì? Hay là vẫn tiếp tục cái tên ban đầu, hay là Phách Thể Tam Đan Công.

Phía trước, rễ của Nguyên Mộc ngang Dũng Giang, một rễ nằm ngang trên mặt sông, mặt nước cách rễ còn có trên dưới một trăm trượng, trên mặt nước lại có vô số rễ chùm giống như tấm mành rũ xuống.

Long Kỳ Lân dừng bước, chỉ thấy trên đỉnh một cái rễ ngăm đen bỗng nhiên sinh ra một gốc mạ non, mạ non nhanh chóng sinh trưởng, dài ra một gốc hoa cỏ, hai chiếc lá xanh, ở giữa là một nụ hoa lớn.

Cây hoa này từ phía trên rũ xuống đến trên mặt nước, hoa tươi nở ra, phun ra một cái quan tài bằng đá, nhưng quan tài bằng đá lại không rơi vào trong sông.

- Có yêu vật quấy phá!

Trong lòng Long Kỳ Lân nhất thời kinh sợ.

Tần Mục từ trán hắn đi xuống, đi tới bên cạnh đóa hoa, nước sông cuồn cuộn không ngừng, chỉ nghe trong bông hoa có một giọng nói yếu ớt nói:

- Mục Thiên Tôn...

- Địa Mẫu Nguyên Quân.

Tần Mục lộ ra vẻ tươi cười:

- Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết ở trong tay của Cổ Thần Thiên Đế. Địa Mẫu, ngươi tàn hồn bất diệt, ngăn cản ta vì chuyện gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status