Nghe nói em thích tôi

Chương 112



CHƯƠNG 112: EM LÀ TỐT NHẤT, KHÔNG AI XỨNG VỚI EM.

Cô cho rằng chuyện xem mặt cứ trôi qua như vậy, ai biết được buổi chiều lúc tan ca Cát Thanh lại xuất hiện, vẫn ăn mặc phẳng phiu, dừng xe ở bãi đỗ xe của khu nội trú, thấy cô đi ra lập tức chào đón.

“Bác sĩ Nguyễn!” Anh ta chặn đường cô.

“Chào thầy Cát.” Cô có chút bất ngờ, sáng nay không phải dì nhỏ đã nói hết tất cả rồi sao?

Cát Thanh có hơi mất tự nhiên, ánh mắt lại luôn dán lên mặt cô, cuối cùng cố sức hạ quyết tâm nói, “Bác sĩ Nguyễn, hôm nay tôi đã suy nghĩ cả một ngày, tôi cảm thấy, tôi vẫn có thể không so đo quá khứ của cô.”

Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy lời này, trong lòng càng không thoải mái, quá khứ của cô làm sao? Cô giết người? Phóng hỏa? Thông dâm? Nhưng một người biết tiết chế như cô, không lập tức làm anh ta mất mặt, chỉ nhàn nhạt nói câu, “Thầy Cát không cần miễn cưỡng, trời cao đất rộng nơi nào không có cỏ thơm, thầy Cát nhất định có thể tìm được tri âm xứng với thầy.”

Nói xong liền muốn đi, âm thầm nghĩ đến mấy lời Ninh Chí Khiêm nói trưa nay, bây giờ vô cùng tin, cô chỉ có thể vui mừng Cát Thanh không coi trọng cô.

Nhưng mà, Cát Thanh lại dịch qua một bước, chặn cô lại, “Bác sĩ Nguyễn, không phải tôi miễn cưỡng, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện đi.”

Tình tính Nguyễn Lưu Tranh coi như không tệ, khoanh tay trước ngực, “Thầy Cát, có gì thì nói ở đây đi, lát nữa tôi còn có việc.” Thực sự không cần thiết phải nói thêm gì nữa, cô không cần lúc người khác tiếp nhận cô còn phải suy nghĩ và do dự.

Cát Thanh đứng trước mặt cô xoắn xuýt một hồi, có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói, “Bác sĩ Nguyễn, không phải tôi chê cô, cô thực sự rất tốt, thông minh xinh đẹp lại đáng yêu, nếu không tôi cũng sẽ không thoáng cái đã nhìn trúng cô, chỉ có điều… Aish, quá khứ chúng ta không nói nữa, nếu như cô có thể làm được hai việc thì tôi cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục tìm hiểu, thứ nhất, rời khỏi Bắc Nhã đổi một bệnh viện khác học bồi dưỡng, đừng tiếp tục ở cùng một chỗ với chồng trước của cô; thứ hai, con trai trước của cô, có thể thường xuyên đi thăm, cũng có thể gửi tiền sinh hoạt phí, nhưng không thể để nó tham dự vào cuộc sống của chúng ta.”

Nguyễn Lưu Tranh quả thực bị sét đánh ngang tai, nhìn anh ta, nửa ngày không phản ứng được gì.

Cát Thanh nhìn cô đứng đó, tiếp tục nói, “Tôi biết Bắc Nhã tốt, nhưng cô thử nghĩ mà xem, cô và chồng trước cả ngày ở cùng nhau, đối với thanh danh của cô cũng không tốt đúng chứ? Cô là con gái, danh tiếng của con gái rất quan trọng, tôi vì tốt cho cô thôi. Phải biết rằng mặc dù tôi đi du học, nhưng tư tưởng của tôi vẫn rất truyền thống, đại đa số đàn ông nước ta đều rất truyền thống, trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy một người phụ nữ đã ly hôn, nhưng bản thân cô đặc biệt xuất sắc, tôi mới quyết định thử tìm hiểu cô.”

Nguyễn Lưu Tranh đang bị sét đánh ngốc sau đó lại bị những lời này đập cho tỉnh lại, hoàn toàn không muốn xoắn xuýt sao anh ta biết Ninh Chí Khiêm là chồng cũ của cô, bực bội, “Tôi cảm thấy trừ điều thứ nhất và điều thứ hai của anh ra, còn có điều thứ ba tôi có thể làm được.”

Cát Thanh cho rằng cô đồng ý rồi, trên mặt thả lỏng, “Cái gì? Cô nói đi.”

“Thầy Cát, vẫn là xin anh ghét bỏ tôi đi, ” Mặt Nguyễn Lưu Tranh cứng ngắc, lần thứ hai muốn đi.

Rốt cuộc Cát Thanh hiểu sự tức giận này của cô, vội vàng giơ tay ra kéo lại, muốn kéo cô về nghe anh ta nói rõ ràng, vừa nắm lên cánh tay cô, liền nghe thấy một tiếng quát truyền đến, “Lưu Tranh!”

Tiếp theo đó, cánh tay anh ta bị đau một trận, là bị người ta vặn lại, chợt cảm thấy lo lắng cổ tay hình như bị gãy rồi.

Anh ta không nhịn được kêu to một tiếng, nhìn kỹ, người đến là Ninh Chí Khiêm, chồng trước của Nguyễn Lưu Tranh, bây giờ còn gọi là thầy.

“Anh làm gì vậy?” Anh ta đau đớn chất vấn.

Đầu mày Ninh Chí Khiêm nhíu chặt, đôi mắt híp lại, trong đồng tử đen nhánh sắc bén như lưỡi dao, giống dao giải phẫu muốn đem người ta cắt ra.

Anh ta không muốn chịu thua, nhưng cánh tay trong tay người đó không nhúc nhích được một chút, hơn nữa đau đến nỗi mặt anh ta đỏ bừng, mồ hôi cũng tuôn ra, cũng không tiếp tục gắng gượng nổi, thở gấp nói, “Buông tay, buông tay!”

Nguyễn Lưu Tranh cũng choáng váng, nhìn tay Ninh Chí Khiêm vặn chặt cổ tay Cát Thanh, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết lên, đoán là ngày mai cổ tay Cát Thanh sẽ giống như bị quỷ nắm, một vòng dấu ngón tay tím đen….

“Đừng! Đứng động tay! Thả anh ta ra! Thả anh ta ra!” Cô bất chấp rất nhiều, khổ sở kéo cánh tay Ninh Chí Khiêm can ngăn, cảm thấy người này có phải nghiện đánh nhau rồi không, gần đây cực kỳ bạo lực…

Gương mặt Ninh Chí Khiêm vẫn đầy khinh bỉ cùng ánh mắt kiêu ngạo híp lại nhìn Cát Thanh, đây là một Ninh Chí Khiêm mà Nguyễn Lưu Tranh chưa từng thấy, ngược lại có hơi giống mấy cậu ấm con nhà giàu giọng điệu vênh vênh váo váo, cô bắt đầu tin, Ninh Chí Khiêm đã từng lăn lộn trong “thập lục thiếu” cũng không phải người tốt rồi…

Nhưng bây giờ không phải thời điểm bàn luận anh có phải người tốt không, cô chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa.

“Thầy Ninh, thả anh ta đi được không? Thả ra!” Cô chỉ thiếu nước van xin anh, thực sự sợ anh không khống chế được lực mà phế luôn tay người ta! Cổ tay Cát Thanh gãy còn có thể nối, nhưng anh nhất định sẽ gặp chuyện!

Dưới ánh mắt khuẩn khiết nhìn chăm chú của cô, rốt cuộc anh cũng thả tay, còn lên mặt dạy người ném xuống một câu, “Sau này đừng xuất hiện trước mặt Lưu Tranh lần nữa!”

Cố tay Cát Thanh đã được giải thoát, chỉ thấy cổ tay có một vòng đỏ bừng, mơ hồ hiện lên màu xanh tím, trong bụng nén giận không thôi, có ý muốn nói cứng mấy câu, nhưng vừa nhìn khí thế của Ninh Chí Khiêm, lại không cứng rắn nổi nữa, hận khí ngút trời nói một câu, “Nếu vợ cũ chồng cũ các người còn thông đồng một chỗ, cần gì phải đi xem mắt lừa người chứ?”

Ninh Chí Khiêm trừng mắt, nắm tay lại giơ lên, Cát Thanh sợ đến nỗi nhấc chân chạy mất.

“Có tiền đồ!” Ninh Chí Khiêm khinh bỉ nhìn Cát Thanh bay vào xe.

Nguyễn Lưu Tranh cúi đầu, không dám nói gì, định lặng lẽ trốn đi, vừa mới bước được một bước, nghe thấy tiếng quát nhẹ phía sau, “Đứng lại!”

Bước chân cô dừng lại, không đi nữa.

“Xe em đâu?” Anh đi đến trước mặt cô hỏi.

“Đụng xe rồi…”

Anh trầm mặc nửa ngày, cô đang cúi đầu, cũng không biết anh có biểu cảm gì, một lúc lâu sau mới nghe anh nói một câu, “Tôi nói mấy ngày em không lái xe rồi. Sau này vẫn nên để xe ở nhà đi, đừng lái nữa!”

“…” Cô có thể coi mấy lời này thành lo lắng cho cô không? Cô lẩm bẩm một câu, “Không cần lo lắng, thật ra em lái xe rất ổn…”

“Tôi không lo lắng cho em! Kỹ thuật lái xe của em, tôi lo lắng cho người khác!” Anh đi nhanh về phía trước.

“…” Cái gì kỹ thuật lái xe của cô? Lần này rõ ràng là người ta đụng vào cô!

“Còn không đi theo? Đứng đó làm gì?” Anh quay đầu hỏi một câu.

Cô yên lặng đi theo, mãi đến khi lên xe anh rồi, cô mới phản ứng được, lúc này cô giống như con dâu nhỏ bị ức hiếp là vì sao? Thái độ của anh càng ngày càng tệ! Ban đầu mấy lần đưa cô về, còn luôn nói rất lịch sự, em ở đây đợi, tôi đi lái xe qua, hôm nay lại trực tiếp hò hét, cô cũng không đắc tội với anh…

“Lúc nào xe sửa xong?” Anh hỏi cô.

“Không biết, chỉ nói sửa xong sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Tốt nhất đừng sửa.”

“…” Cô muốn cãi lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghẹn rất nhiều tức giận, trước kia nghẹn cục tức của Cát Thanh, bây giờ là anh.

“Ngày mai tôi đến đón em, trước khi sửa xong tôi đưa đón em.”

Nghe ngữ khí cứng rắng như đá của anh, cô cảm thấy không hề có chút đạo lý nào, anh đang tức giận cái gì? Cho nên dứt khoát không lên tiếng. Không thèm để ý!

“Nói chuyện đi chứ?”Anh không nghe được tiếng trả lời, truy hỏi tiếp.

Vẫn không thèm để ý.

“Em sao vậy?” Anh liếc mắt, nhìn sắc mặt cô, biết cô đang tức giận, quát khẽ một câu, “Tự chuốc phiền phức.”

Cô bỗng chốc nổi nóng, “Dừng xe! Em muốn xuống xe!” Trước giờ cô chưa từng phát hỏa trước mặt anh, không biết sao lúc này đặc biệt tức giận.

“Lúc này làm loạn cáu kỉnh cái gì?” Đương nhiên anh sẽ không dừng, ngược lại còn khóa cửa xe lại.

Nghe thấy một tiếng răng rắc đó, cô càng tức, hướng về phía anh trút giận một hồi, “Em tự chuốc phiền phức! Tất cả đều là tự em chuốc lấy! Là tự em không có tự trọng, được chưa? Nếu không cũng không có vết nhơ khiến người khác ghét bỏ!”

Sau khi cô gào thét xong, trong xe nháy mắt yên tĩnh lại.

Cô cũng cảm thấy tâm tình mình không khống chế được, dựa về phía sau, bỗng nhiên trở nên rất khó chịu, trong mắt dần ướt át, một mảnh mông lung.

Tất cả những lời lẽ lúc bị kích động, đều là lời nguyền của ma quỷ, lời nói ra hoàn toàn không phải lời thật lòng.

Rốt cuộc anh bất đắc dĩ thở dài, “Em đó, cũng chỉ ngang ngược trước mặt tôi, lúc người ta bắt nạt em sao em chỉ giống như đà điểu vậy? Tôi nói em tự chuốc lấy, cũng không phải ý mà em nghĩ, tôi muốn nói, cô gái tốt như em, hà cớ gì phải làm mấy chuyện để người ta chọn chọn lựa lựa rồi bình phẩm chứ? Lưu Tranh, em là tốt nhất, không ai xứng với em.”

Nguyễn Lưu Tranh cắn môi, nước mắt chảy xuống.

Anh dừng xe bên đường, giơ ta lau nước mắt cho cô, lúc đưa được một nửa, do dự một chút, có điều vẫn tiếp tục, nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt cô, “Khóc gì chứ? Loại khốn kiếp này, gặp một lần tôi đánh một lần, sẽ không để em chịu tủi thân.”

Cô lắc lắc đầu, cô khóc đương nhiên không phải vì Cát Thanh, mà cái gọi là quá khứ của cô bị người ta khinh bỉ, từ năm mười bảy tuổi đến năm hai lăm tuổi, không, phải nói đến bây giờ, đó đều là thứ tồn lại thiêng liêng nhất đẹp nhất trong lòng cô, cô không cho phép người khác coi thường và làm nhục. Đúng vậy, sau này cô cũng sẽ không dễ dàng cho qua như vậy, sẽ không để quãng thời gian cô quý trọng nhất bị người khác xem thường nữa.

Nhưng mà sao cô lại khóc trước mặt anh? Cô chưa từng khóc cho anh nhìn…

Còn nữa, anh còn nói cô chỉ ngang ngược trước mặt anh. Sao cô lại ngang bướng với anh chứ? Trước đây cô cũng không như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status