Nghe nói em thích tôi

Chương 196



CHƯƠNG 196: ĐỀU LÀ ANH ÉP EM

“Không….không phải anh họp sao?” Cô lại quan sát mọi người xung quanh một lần nữa, ở đầu kia anh lớn tiếng như vậy, bên này cô chỉ có thể đè thấp giọng.

“Anh họp thì em không thể đợi à? Em có lòng muốn đi cùng anh thì không biết đợi hả?”

“….” Cô cũng không thể nói mình không thể ảnh hưởng đến việc tranh cử phó viện trưởng của anh trên tàu điện ngầm, hơn nữa, cô cũng thực sự chưa nghĩ là muốn đợi anh….Cô cảm thấy có chút mồ hôi, “Em cho rằng anh sẽ họp đến rất muộn…”

“Gọi điện hỏi thăm lúc nào anh tan họp không được sao? Hay là căn bản em không muốn gọi điện cho anh?”

“…” Cô thực sự chưa từng nghĩ muốn gọi điện cho anh, có điều, sao dám nói câu này ra? Chỉ có thể tiếp tục đè thấp giọng nói, “Không phải em sợ ảnh hưởng đến anh họp sao?”

“Vậy gửi tin nhắn cũng được chứ?”

Cái giọng điệu gây sự này cô không ứng phó nổi, bởi vì căn bản chưa từng nghĩ sẽ đợi anh, cho nên tất cả lời giải thích đều là mượn cớ, lúc bị dồn ép không tìm được cớ nữa, cô chỉ có thể ấp a ấp úng không nói nên lời.

“Sao thế? Không viện cớ nữa?”

“…” Cô thực sự luôn tìm cớ.

“Bỏ đi! Từ trước đến giờ em chưa bao giờ muốn chủ động gọi điện thoại cho anh, chủ động liên lạc với anh, đều là anh ép em, ép em ở bên cạnh anh, ép em nấu cơm cho anh, ép em…”

Không biết còn muốn nói ép cô làm gì, nhưng chưa nói xong, dừng một chút sau đó cúp điện thoại.

Cô nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, cảm thấy trận cãi vã này, thực sự có chút quái lạ…

Có điều, cô cũng không để chuyện này trong lòng, hơn nữa, tàu điện ngầm cũng đã đến trạm, cô theo đoàn người đi ra khỏi trạm, đến trung tâm thương mại mua quà cho Chu Vũ Thần.

Đối với việc tặng gì, thực sự là một chút khái niệm cô cũng không có, tùy ý đi dạo, mãi đến khi phát hiện ra một chiếc trâm cài áo hình hoa dành dành, tinh xảo tao nhã, vừa nhìn liền biết chính là thứ thuộc về Chu Vũ Thần, vì vậy cô chọn không chút do dự, bởi vì bình thường cô thực sự không có lòng thảnh thơi để đi dạo phố, nên nếu đã đi một lần, thì cô liền đi lâu hơn chút, thuận tiện mua thêm quần áo mùa hè cho bố mẹ, thời tiết càng ngày càng ấm rồi, cũng không biết lần sau lúc cô có thời gian đi dạo là lúc nào.

Lúc chuẩn bị thắng lợi trở về, bỗng nhiên nhớ tới một người. Lần trước lúc mua đồ mùa xuân cho bố mẹ, có người hỏi cô, có mua cho anh không, hôm nay anh lại tức giận một trận không lớn không nhỏ, có nên mua quần áo cho anh không?

Mua thì mua!

Kỳ thực mua đồ cho anh vẫn tốn chút công sức, mặc dù tính tình anh khá tốt (Vấn đề này bây giờ cô phải giữ thái độ tạm thời chưa xử lý) , nên nói là trước kia tính tình rất tốt, đối nhân xử thế làm việc đều khiêm tốn, ăn mặc cùng khiêm tốn, nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện. Anh thích đồ đơn giản, không theo mốt, nhưng chất liệu nhất định phải vừa ý anh, bằng không, anh cũng sẽ không nói là không tốt, nhưng cất ở đó, chắc chắn anh sẽ không nhặt lên mặc.

Cho nên, vì tìm một bộ quần áo phù hợp với anh, cô lượn ba vòng ở bên khu thời trang nam mới chọn được một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt.

Thực ra cô vô cùng thích màu xanh nhạt, nhạt hơn màu trời một chút, sẽ cho người ta cảm giác tươi đẹp thanh đạm, trước kia cũng từng mua cho anh rồi, nhưng quần áo anh toàn là ba màu đen trắng xám, cùng lắm là thêm màu xanh đen, cho nên căn bản đều bị giấu xuống đáy tủ, đã qua mấy năm, có lẽ tất cả đều không thấy nữa, lần này, mặc kệ thế nào cũng phải làm khó anh một chút.

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại thì trời đã tối, cô lại vào trạm tàu điện, về nhà.

Cô xách mấy túi mua sắm đi vào tiểu khu, đúng lúc nghe thấy có người gọi cô, “Lưu Tranh!”

Cô nhìn qua, là Tiết Vĩ Lâm đang lái xe từ ngoài vào.

Ra nước ngoài về rồi?

“Mua nhiều đồ vậy?” Tiết Vĩ Lâm ở trong xe hỏi.

Sau đó Nguyễn Lưu Tranh sững sờ, chiếc áo Tiết Vĩ Lâm đang mặc trên người lại giống hệt với chiếc cô mua cho người nào đó, cái này, có tính là cô có mắt nhìn không?

“Sao thế? Có gì không vừa ý sao?” Tiết Vĩ Lâm cúi đầu nhìn quần áo mình.

“Không có…” Cô vội nói, “Anh về nước rồi à?”

“Phải! Đúng rồi, muốn mang quà về cho em, nhưng đoán là em sẽ không nhận, cho nên vẫn mang cho em chocolate.” Anh ta dừng xe ở một bên, cầm một hộp quà nhỏ đưa cho cô.

Hai tay Nguyễn Lưu Tranh xách đầy đồ đạc, cũng không thể nhận, “Không cần đâu, tôi cũng không phải trẻ con, cần quà gì chứ.”

“Em sai rồi.” Anh ta cười thần bí, “Phụ nữ ý, ở trước mặt đàn ông phải vĩnh viễn giống như trẻ con mới làm người ta thương.”

“…” Cô liếc anh ta một cái, vậy phải xem ở trước mặt ai đã! Chẳng lẽ ở trước mặt mỗi người đàn ông?

Tiết Vĩ Lâm nhét chocolate vào một túi mua sắm cô đang xách, “Cầm cho con trai chồng cũ em ăn cũng được, nhóc con đó béo trắng, vừa nhìn đã biết thích ăn ngọt!”

Nguyễn Lưu Tranh nghe thấy lời này liền cười, ý này của Tiết Vĩ Lâm lại không dễ hiểu lắm.

“Tôi giúp em?” Tiết Vĩ Lâm thấy cô xách quá nhiều, chủ động nói.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Cô đi về nhà.

Tiết Vĩ Lâm cũng không lên xe, mà đi cùng cô.

Ở chỗ đường giao, đi thẳng lên trước là nhà Nguyễn Lưu Tranh, rẽ trái là đường về nhà Tiết Vĩ Lâm, mà lúc này, Nguyễn Lưu Tranh lại thấy một chiếc xe quen thuộc trước cửa nhà mình, đèn xe đang sáng, cũng mới đến không lâu sao?

Ánh mắt Tiết Vĩ Lâm sáng lên, không về nhà, cùng cô đi tiếp về phía trước.

Có người từ trên xe bước xuống, đứng ở cạnh xe không nhúc nhích, chờ cô đi đến gần.

Đối với chuyện cuộc điện thoại trên tàu điện ngầm hôm nay, cô đã quên mất, huống chi, lúc này người cũng đã ở trước mắt, cho dù cãi nhau cũng đã làm lành rồi nhỉ?

Cô cười, chạy bước nhỏ về phía anh.

Thích nhất là lúc đêm tối nhìn vào ánh mắt anh, đặc biệt là dưới bối cảnh ánh đèn đường lờ mờ không sáng rõ như vậy, ánh mắt anh sáng đến bỏng người, mà nếu như giống lúc này, còn có một thứ gọi là dịu dàng dâng lên tầng tầng lớp lớp, khiến cả người đều tan vào trong mắt anh.

“Sao anh đến đây?” Cô cười xinh đẹp, tự nhiên giao một nửa số túi mua sắm trong tay cho anh.

Anh tiện tay nhận lấy, một tay khác thì gạt mái tóc cô, “Chạy cái gì hả? Anh có đi mất đâu.”

Cô cười hì hì, nhìn thấy anh rất ngạc nhiên và vui mừng, cho nên chạy tới.

Anh ôm lấy vai cô, điềm đạm gật đầu với Tiết Vĩ Lâm, “Tiết tiên sinh cũng ở đây à.”

“Chào bác sĩ Ninh.” Tiết Vĩ Lâm vội cười nói.

“Nếu Tiết tiên sinh đã đến, không bằng cùng nhau vào nhà ngồi một chút?” Ánh mắt anh vẫn điềm đạm như vậy.

“Được thôi!” Trước giờ Tiết Vĩ Lâm chưa bao giờ khách sáo.

Vì vậy ba người cùng nhau vào Nguyễn gia.

“Ấy, Chí Khiêm quay lại rồi hả?” Đây là câu đầu tiên Bùi Tố Phân nói.

“Lưu Tranh xách rất nhiều đồ về, nên con giúp cô ấy một chút.” Anh nói.

Lúc này Nguyễn Lưu Tranh mới biết, hóa ra không phải anh mới đến, mà là chuẩn bị đi.

“Mua gì vậy?” Bùi Tố Phân hỏi.

Nguyễn Lưu Tranh đưa túi mua sắm giao cho bà, “Mua cho mẹ với bố vài bộ quần áo ạ.”

“Con bé này, lại tiêu tiền linh tinh!” Bùi Tố Phân oán trách, “Mẹ với bố con có quần áo mặc rồi! Chưa mặc hỏng đâu! Thật là!”

“Dì à, đó là lòng hiếu thảo của Lưu Tranh, dì vui vẻ nhận đi ạ, tiêu chút tiền thôi mà ạ!” Người nào đó ở một bên nói.

Tiêu không phải tiền của cô sao? Anh nói như vậy, dường như anh mới là người tiêu tiền ý…

Bùi Tố Phân đương nhiên nghe ra ý tứ phía sau câu nói này, cười hì hì nhìn hai bọn họ, sau đó xem quần áo, Tiết Vĩ Lâm bên đó đã cùng Nguyễn Kiến Chung nói chuyện.

“Con gái ông mua cho ông này, ông xem một chút, đợi lát nữa thử.” Bùi Tố Phân đưa quần áo cho Nguyễn Kiến Chung.

Lúc giở đến một túi mua sắm khác lại nói, “Ấy, màu này bố con mặc không hợp!”

Hơn nữa còn nhìn qua Tiết Vĩ Lâm, rõ ràng cái này giống hệt cái trên người Tiết Vĩ Lâm.

“Cái này là…cho anh ấy…” Nguyễn Lưu Tranh cầm về nhét vào tay Ninh Chí Khiêm.

Ninh Chí Khiêm cầm lấy, ánh mắt hơi di chuyển.

Anh mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là hộp chocolate đó.

“Cái này…” Nguyễn Lưu Tranh cầm chocolate ra.

“À! Cái này em thử trước xem ngon không, nếu ngon thì chỗ tôi còn rất nhiều.” Tiết Vĩ Lâm cười nói.

Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy anh ta đang cố ý, đây là hại cô sao?

Lén lút liếc nhìn Ninh Chí Khiêm, may quá, anh cũng không lộ ra chút không vui nào, ánh mắt vẫn vô cùng dịu dàng, đồng thời dắt tay cô, dịu dàng nói, “Đi thử quần áo cùng anh.”

“…” Vì vậy cô bị anh dắt lên lầu dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người.

Lúc vẫn ở trên cầu thang, cô đã cảm thấy sắc mặt anh không ổn lắm, đây là khúc dạo đầu khi bão tố gần đến!

“Cái đó….em còn chưa ăn cơm, em…” Cô cảm thấy cô phải mượn cớ tránh cơn bão này một chút.

Nhưng mà, cô còn chưa nói xong, đã bị ôm lấy eo cưỡng chế mang lên lầu.

Cái con người này! Giả bộ trước mặt người khác quá giỏi!

Cô cảm thấy nếu như cô giãy giụa thêm một chút nữa, đoán là anh sẽ khiêng cô vào phòng mất…

Cho nên, vẫn đừng ầm ĩ quá thì tốt hơn, tim của bố cô còn đang hồi phục…

Cửa phòng vừa mở, cô đã bị anh túm vào, sau đó đạp một cái đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 403 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status