Nhân sinh từ dò mìn bắt đầu

Chương 293: Lời cảm ơn của Thu Thảo


Vừa mới ngồi xuống không đầy nửa phút, Dương Khoa đã lập tức bật dậy khi trông thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện. Nheo mắt lại nhìn cho kỹ, hắn nhanh chóng xác định được người vừa đến đích thị là Thu Thảo chứ không phải ai khác.

Cứ việc ngày hôm nay “cục băng mùa hạ” trong mắt Dương Khoa ăn vận một bộ đầm dài tay khá đẹp và đầy màu sắc không giống với mọi khi, thế nhưng khuôn mặt lạnh lùng cứng đơ như ngày đông chí thế kia thì không thể trượt đi đâu được. Khẽ lắc đầu, Dương Khoa thầm than Trái Đất này quá nhỏ bé đồng thời băn khoăn suy nghĩ xem tại sao Thu Thảo lại có mặt ở đây.

Hình như cô bạn gái đáng yêu của hắn đâu có thân quen gì với đối phương đâu nhỉ, chưa kể gặp mặt đôi lần còn chẳng thấy ưa thích chút nào ấy. Vậy mà Thu Thảo vẫn có thể xuất hiện ở đây,… đại khái chắc là được chú Thành hay cô Lan mời đến đi. Có lẽ giữa hai nhà có quan hệ nào đó mà hắn không biết.

Hợp lý lắm, chắc chắn là như vậy rồi.

“Ơ kìa, sao thế Khoa?” Hoài ngồi ở phía đối diện trông thấy Dương Khoa đứng như trời trồng với vẻ thất thố trên khuôn mặt bèn lên tiếng hỏi thăm. Kế đó, mấy anh chị nhà hắn vừa mới ổn định chỗ ngồi cũng tò mò quay đầu nhìn sang.

“À không, không có gì đâu chị.” Dương Khoa nghe thấy vậy bèn đổi mặt tự nhiên đáp lại, đoạn hắn đưa tay làm bộ kéo ghế kê dịch về phía bàn rồi chậm rãi ngồi xuống. Mọi người thấy vậy tưởng hắn đứng lên để kê lại ghế thật thế là không chú ý đến hắn nữa, chờ cho mọi người quay ra tán chuyện với nhau Dương Khoa mới âm thầm nghiêng đầu nhìn về phía Thu Thảo nơi xa.

Đúng lúc đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà “cục băng mùa hạ” trong lòng Dương Khoa bất chợt quay đầu về phía hắn. Ánh mắt của hai người nhanh chóng xuyên qua khoảng không gian náo nhiệt tìm đến với nhau, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt vạn năm bất biến của Thu Thảo. Khỏi phải nói, cô cũng khá là bất ngờ trước sự hiện diện của đối phương, dẫu cho phản ứng bên ngoài có thể không khoa trương bằng.

Bất quá, sau khi act cool đứng hình mất năm giây thì Thu Thảo bỗng dưng khẽ nhếch môi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Trong lúc Dương Khoa còn chẳng hiểu sao giai nhân lại cười với mình thì cô đã quay bước rời đi, để lại nhân vật chính của chúng ta ngây đơ như phỗng vừa dõi theo vừa băn khoăn suy nghĩ.

“Ái chà, bắt quả tang em giai đang ngắm gái nhé. Chăm chú quá đấy em ạ.” Dương Tâm ngồi bên cạnh tinh mắt phát hiện ra em trai mình như đang bị ai đó hút hồn bèn lên tiếng trêu đùa.

“Đâu có, em vừa mới trông thấy người quen thôi.” Dương Khoa vội vàng chống chế như một thói quen: “Không ngờ hôm nay người ta cũng đến đây dự tiệc, em đang tính xem có nên đến chào hỏi một tiếng không?”

“Thật không đấy? Người quen gì mà nhìn đắm đuối vậy?”

“Thật mà. Em nhìn xem có sợ bị nhầm không chứ đắm đuối cái gì? Phải rồi, cháu bé nhà mình đã có tên chưa anh?” Thấy anh cả còn muốn truy vấn Dương Khoa không còn cách nào khác đành phải vội vàng đánh trống lảng bằng cách chuyển chủ đề câu chuyện.

“Chưa. Vợ chồng anh đang cãi nhau vì vụ đấy đây, em giai có tên nào hay thì thử cố vấn cho anh xem nào.”

“Cố vấn à? Thế nhưng cũng phải xem xem cháu là bé gái hay bé trai mới biết đường mà đặt tên chứ?”

“Siêu âm rồi em, chống gậy.”

“Ồồồ, ngon nha. Quả này bố mẹ biết chắc mừng lắm…. Anh Tâm thấy Dương Can thế nào?”

“ ( ̄д ̄;) Đùa hay thật đấy hả Khoa? Anh nhờ em nghiêm túc vậy mà cái tên đầu tiên em nghĩ đến là Can?”

“Tâm Can hay mà anh?”

“Thôi đi, hay khỉ! Em muốn con anh lớn lên trở thành đối tượng mua vui trong mắt bạn bè sao? Ngày xưa hồi còn học trung học anh đã bị một quả Tâm Linh rồi đấy.”

“Thế Dương Nhẫn thì sao?”

“ ( ̄ ̄д ̄ ̄;) Giờ lại chuyển sang Nhẫn Tâm à? Em có thể bỏ tên anh ra khỏi tên con được không thế, đặt tên kiểu gì mà cứ phải ghép hai bố con vào với nhau vậy?”

“Tức là tên con không liên quan đến tên bố ấy hả?... Đây, em có tên này ngầu cực: Dương Tít!”

“┐ ( ̄- ̄;)┌ Thôi, cho anh rút lại lời nhờ vả vừa rồi nhé. Nhờ em thế này thì chết, thà anh lấy cái tên Dương Kim Bắp của bà vợ nhà anh còn hơn.”

“ ( ̄▽ ̄) Gì cơ, Kim Bắp á? Sao chị Chi lại nghĩ ra cái tên củ chuối thế anh?”

“Thì đấy, đầu óc bà vợ anh dạo này chập mạch như em vậy Khoa ạ, nhìn đâu cũng thấy đồ ăn mới chết anh chứ.”

“Này, hai anh em nhà kia lại nói xấu gì tôi đấy hử? ( ̄ヘ ̄) “ Thanh âm bất mãn của Kim Chi đột ngột vang lên phía sau làm cả hai anh em giật bắn mình. Thấy thế Dương Tâm lập tức quay ra ôm ấp vợ mình cười nịnh nọt:

“Đâu có, vợ yêu tài giỏi thế này sao mà nói xấu cho được? Nhỉ? (hôn trộm)”

“Nhỉ cái gì? Mau tẩm bổ cho vợ yêu đi nhanh lên, vợ với con sắp chết đói rồi đây này. ( ̄ヘ ̄) “ Vẻ mặt bất mãn ra chiều không hài lòng, thế nhưng nơi đây đông người sợ mất mặt nên Kim Chi không dám làm mình làm mẩy quá đáng. Cô chỉ khẽ hất cằm về phía một loạt đồ ăn thức uống vừa được nhân viên nhà hàng bê ra đặt lên bàn, ý bảo chồng cô nhanh mà phục vụ cô đi mau lên.

“Được được, vợ thích ăn gì anh cũng chiều hết.” Đầu Dương Tâm gật lấy gật để, bộ dạng anh lúc này giống như là dù vợ anh có đòi ăn trăng sao đi nữa thì anh cũng tìm cách mang về bằng được cho cô vậy. Thật đúng là đội vợ lên đầu mà.

Ngồi bên cạnh theo dõi trực tiếp tiết mục tình tứ Dương Khoa chỉ biết phì cười lắc đầu. Cũng may ngồi ở bàn này toàn là người nhà hắn, thêm nữa ai nấy đều đã có đôi có cặp hết cả rồi chứ không thì chắc ghen tị chết mất. Kế đó, trông thấy bố Thảo My đứng trên sân khấu làm động tác rót rượu mời khách quen thuộc hắn bèn ngồi thẳng người lên bắt đầu nhập tiệc.

...

Một tiếng rưỡi sau.

Trải qua một hồi ăn uống linh đình cộng thêm hỏi thăm chuyện trò với Hoài – con dâu nhà họ Dương trong tương lai không xa, mấy anh chị em nhà họ Dương mới đứng dậy đi dạo đây đó để tiếp tục xã giao với các vị khách khứa tham dự bữa tiệc tất niên.

Dương Khoa tất nhiên là không mấy hứng thú với tiết mục này, thế nên sau khi cùng với Thảo My đi khắp một vòng chào hỏi mấy nhà thân quen xong hắn bèn để cô nàng ở lại tiếp chuyện khách khứa, còn mình thì dạo quanh khắp nơi ngó nghiêng tìm kiếm Thu Thảo. Bất quá sau một hồi đảo mắt như lạc rang mà không thấy người đâu, cảm thấy nản chí hắn đành thay đổi ý định tìm cho mình một góc vườn kín đáo ngồi ngắm trăng sao.

Rót cho mình một chén trà, Dương Khoa vừa nhâm nhi vừa thưởng thức khung cảnh xung quanh. Tối đêm rồi nhưng ở ngoài trời thế này hắn vẫn không thấy lạnh lẽo gì cả, có lẽ là bởi hôm nay đúng là không giá rét như mọi hôm. Hoặc vậy hoặc là nhờ vào hệ thống máy sưởi ngầm được nhà hàng trang bị kín khắp mọi nơi trong sân, để cho thực khách đến đây có thể yên tâm thưởng thức cảnh vườn đêm nên thơ mộng mơ.

Trong lòng âm thầm đánh giá nhà hàng này đúng là chịu đầu tư, Dương Khoa hạ chén trà đã uống cạn xuống rồi lôi điện thoại ra bật lên. Phong cảnh xung quanh đẹp thì đẹp đấy nhưng thưởng thức một mình cũng chán, có mỗi cô bạn gái đáng yêu để tâm sự cùng thì giờ phút này đang bị nhóm bạn cùng lứa vây quanh mất rồi. Không tiện làm phiền thế là hắn đành phải tìm cách khác để giết thời gian trong lúc đợi bố mẹ anh chị, và may là điện thoại của hắn vẫn còn đầy pin.

Một tay che miệng ngáp vặt, tay kia của Dương Khoa thuần thục mở ra trang web tìm đọc mấy bài báo nóng hổi mới đăng. Sau khi dạo qua hết một lượt những tờ báo yêu thích thì hắn lại đăng nhập vào những trang mạng xã hội liên kết của Ninja Studio giao lưu với một vài fan hâm mộ. Cuối cùng, trải qua một hồi lướt mạng xã hội chán chê thấy không còn gì để làm nữa thế là hắn mới quay về chơi trò chơi trên máy.

Và lựa chọn của Dương Khoa tất nhiên là sản phẩm “cây nhà lá vườn” mới nhất rồi, đợt này trên thị trường trò chơi di động chả có sản phẩm nào đáng để hắn trải nghiệm cả.

Đợi trò chơi tải xong xuôi, Dương Khoa tiến vào chế độ chơi “Survival: Endless” rồi nắm tay bẻ khớp vài cái trước khi tiếp tục công cuộc phòng thủ sân vườn dang dở. Nếu như có bất kỳ người chơi “Plants vs Zombies” gạo cội nào ở đây trông thấy màn hình trò chơi thì chắc chắn người đó sẽ phải hô to một tiếng cao thủ, bởi lẽ chủ nhân của chiếc điện thoại trong tay này đã chơi đến đợt thứ 93 rồi.

“Ồ, chiến thuật pháo ngô cơ bản đây mà? Một chiến thuật dễ dùng và dễ chiến thắng trong chế độ vô tận.”

Tiếng nói bất chợt vang lên ngay bên cạnh làm Dương Khoa giật mình, ngón tay thiếu chút nữa thì thả pháo ngô nhầm ô. Vội vàng bấm tạm dừng rồi quay đầu nhìn lại, không biết từ bao giờ mà Thu Thảo đã ngồi kế bên cạnh hắn, đôi mắt tò mò dõi theo diễn biến cuộc chơi trên màn hình.

Thật là, lúc đi tìm thì mãi chả thấy đâu, đến lúc không để ý đến một cái là xuất hiện ngay. Cứ như bóng ma vậy!

“Xin chào, không ngờ lại gặp chị ở đây.” Cố gắng trấn định lại Dương Khoa lên tiếng chào hỏi, đồng thời hắn không quên thuận miệng thăm dò: “Chị có quen biết gì với chú Thành hay cô Lan hả?”

“Không quen. Chỉ là thay mặt người trong nhà đến đây dự tiệc thôi.” Vẫn bằng thanh âm đều đều Thu Thảo trả lời.

“Vậy nhà chị và nhà chú Thành là…?”

“Đại khái là hai nhà làm ăn với nhau đi. Còn bạn thì sao?”

“À, phần tôi thì hai gia đình vốn quen biết nhau từ lâu rồi. Năm nào nhà chú Thành tổ chức tiệc cũng đều mời gia đình tôi tham dự hết.”

“Ra thế.” Thu Thảo gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mặc dù thông tin này trải qua điều tra cùng thám thính cô đã nắm được từ lâu rồi song nghe chính miệng Dương Khoa nói ra vẫn hơn. Kế đó hai người bắt đầu chuyện trò tâm sự với nhau, chủ đề không gì khác ngoài trò chơi đang hiển thị trên màn hình chiếc điện thoại của Dương Khoa.

“Không ngờ trò chơi “Plants vs Zombies” này của bạn càng ngày càng bán chạy như thế, trên bảng danh sách những trò chơi phát hành cùng kỳ chắc sắp sửa lên top 5 top 3 rồi. Nhưng cũng phải công nhận là điều đó hoàn toàn xứng đáng, không nói đến vô số ưu điểm khác chỉ riêng nội dung khổng lồ mà trò chơi chứa đựng bên trong thôi đã là quá đủ để người chơi gắn bó cả năm không chán rồi. Cứ cái đà này kiểu gì trò chơi của các bạn cũng sẽ giật được top 1 cho mà xem.”

“Chị quá khen. Tương lai ai dám nói chắc chuyện gì đâu.”

“Không quá chút nào đâu, thật đấy.... À mà tôi nghe nói, các bạn có ý định đem trò chơi phát hành trên thị trường quốc tế?”

“Đúng vậy, cơ mà sao chị lại quan tâm đến vấn đề này thế?”

“À, tôi chỉ đơn giản là hỏi vậy thôi. Bạn cũng biết đấy, một trò chơi tuyệt vời thế này không đem công bố trên phạm vi thế giới thì quả là một sự phí phạm. Mà bạn đã chọn được nhà phát hành chưa?”

“Ra thế.... Nhà phát hành thì không có, Ninja Studio sẽ tự đứng ra phát hành.”

“Tự mình phát hành? Vậy các bạn dự định khi nào thì phát hành thế?”

“Sắp rồi, ước chừng đầu năm sau.”

“Dạng này à.” Nói đến đây Thu Thảo ngừng lại cân nhắc một hồi rồi mới tiếp tục: “Vậy thì các bạn nên xúc tiến nhanh hơn một chút, vì Thiên Không đã có động thái mới nhắm vào công ty các bạn rồi đấy. Nghe nói bọn họ đang làm ra một trò chơi sao chép hoàn toàn những nội dung cốt lõi của “Plants vs Zombies”, sau đó sẽ tung ra thị trường để giành giật thị phần của trò chơi gốc.”

“Ồ, vậy là lại chế tác phiên bản ăn theo?” Dương Khoa khẽ cau mày, nhưng rồi rất nhanh thì nét mặt hắn lại giãn ra. Vẫn cứ là sao chép mà thôi, hắn chẳng can thiệp được và cũng lười đi can thiệp.

“Đúng thế.” Thu Thảo gật đầu: “Thêm nữa không chỉ có Thiên Không mà một số công ty khác trong nước cũng có hành động tương tự, các bạn không nên coi thường.”

“Tôi sẽ chú ý chuyện này. Cảm ơn chị đã cho tôi biết tin.” Dương Khoa cũng gật đầu cảm tạ một cách trịnh trọng. Người ta đã hảo tâm nhắc nhở mình thì mình cũng phải thể hiện ra được thành ý lắng nghe.

“Không có gì đâu, hãy coi như đây là lời cảm ơn của tôi vì những ý tưởng mà bạn đóng góp cho dự án “Cát bụi” khi trước đi. Những ý tưởng ấy giúp ích cho đôi ngũ chúng tôi rất nhiều đấy.” Thu Thảo lại nhoẻn miệng cười khiến cho trong lòng Dương Khoa cảm thấy ngạc nhiên cực kỳ. Hôm nay cô gái này đã cười với hắn HAI lần rồi đấy, bảo sao đêm đông cuối năm mà chả thấy lạnh gì cả! Cười tỏa nắng liên tục thế này thì lạnh sao nổi?

“À, sẵn có tác giả trò chơi ở đây thì tôi muốn hỏi một chút.” Không để ý đến vẻ mặt suy tư vẩn vơ của Dương Khoa, Thu Thảo nhướn người về phía hắn rồi lấy tay chỉ vào màn hình chiếc điện thoại hắn vẫn đang cầm trong tay nói tiếp: “Tại sao trong chiến thuật pháo ngô này bạn lại xếp dưa hấu băng ra ngoài cùng vậy? Tôi nghĩ là để vào trong nó mới có hiệu quả hơn chứ?”

“… Chậc, xem chừng “cục băng mùa hạ” này trong thời gian ngắn không định rời đi rồi. Cũng không biết là Mimi thấy cảnh này có tị nạnh không nữa.” Mắt liếc về phía đám bạn tụ tập xung quanh Thảo My đang ngày một trở nên đông đúc, Dương Khoa âm thầm chép miệng một cái rồi bắt đầu giải đắp thắc mắc của Thu Thảo: “À, dưa hấu băng để ra ngoài là vì vị trí mà nó phát huy hiệu quả cao nhất phải ưu tiên nhường cho cây khác....”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status