Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 62: Nữ tử trong khắp thiên hạ cũng không đẹp bằng một nửa ngươi (8)


Cảnh này khiến Triệu Tích không kìm được lòng nhớ về lần đầu tiên y gặp chàng trai xinh đẹp mặc bộ đồ màu đỏ phất phơ ở phủ Tấn Vương. Làn gió khẽ luồn qua mái tóc dài đen nhánh của hắn ta, một hình ảnh cả đời cũng khó quên luôn thiêu đốt y trong những tôi lăn lộn với đám tiếu quan khác. Gần như lần nào y cũng phải nghĩ tới Đông Phương Thanh Huyền thì mới có thể lên đỉnh được.

“Thanh Huyền.”2Triệu Tích nheo mắt, từ từ nâng cằm Đông Phương Thanh Huyền lên, trong đôi mắt âm hiểm lạnh lẽo vãn nhuộm màu ham muốn, “Ngươi nói cho ta biết, có phải bây giờ ngươi rất muốn hay không? Nói người cần ta, bổn vương sẽ giúp ngươi thoải mái...” Triệu Tích từng có rất nhiều phụ nữ, cũng từng có rất nhiều đàn ông.

Nhưng trong những năm tháng tung hoành trong tiếng hát và sắc đẹp, y chưa từng ngắm một ai kĩ như lúc này.

“Thanh8Huyền, sao ngươi cứ phải đối kháng với bổn vương?”

“Trước mặt phụ hoàng, ngươi tố ta mười tội ác, muốn dồn ta vào chỗ chết, vậy mà ta lại không nỡ để người chết. Thanh Huyền, nếu ngươi không phải là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, mà chỉ là một người trong nhà ta, thì thật là tốt biết bao.”

Y nói một cách từ tốn, cứ như đang tâm sự.

Đương nhiên, Đông Phương Thanh Huyền mê man nằm trên giường sẽ không trả lời y. Mày6dĩ nhiên cũng không cần câu trả lời của hắn ta. Kích tình trào dâng như trói buộc trái tim sắp nhảy lên tận cổ của y, bên tai như vang lên tiết tấu âm nhạc hoa lệ. Ngón tay y lưu luyến miết cằm Đông Phương Thanh Huyền, tay còn lại từ từ cởi đồ mình ra.

“Thanh Huyền, bổn vương muốn ngươi lâu lắm rồi. Cuối cùng hôm nay ngươi cũng trở thành người của bổn vương.” Triệu Tích một mình lẩm bẩm bày tỏ không3ngớt lời, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt đỏ rực của Đông Phương Thanh Huyền “Thanh Huyền, tất cả phụ nữ trong thiên hạ đều không đẹp bằng một nửa ngươi...”

Triệu Tích vừa nói vừa từ từ cởi đồ, rồi nhanh chóng cởi đồ trong của mình. Y mong chờ giờ phút này đã lâu lắm rồi.

Mỗi một tấc da thịt của người kia đều trắng như men sứ...

Triệu Tích nhắm mắt lại, tưởng tượng cảm giác tiến vào cơ thể kia sẽ mất hồn5đến nhường nào!

Y bắt đầu không chờ nổi nữa, động tác làm căn phòng trở nên càng sắc tình hơn.

“Tiểu mỹ nhân Thanh Huyền, bây giờ trong lòng Tam gia ta rất thoải mái. Chỉ cần nghĩ tới việc tiểu yêu tinh đi tới đâu cũng khiến máu trong người người ta sôi trào là người sắp thuộc về ta, nghĩ tới lát nữa ta muốn làm gì cơ thể này của ngươi thì làm, Tam gia ta liền cảm thấy vô cùng sảng khoái.”

Dứt lời, tưởng tượng đến cảnh đó, tiếng thở dốc của y lại càng lớn hơn. Cuối cùng, y lột sạch quần áo của mình, bước đến gần người nằm trên giường. Chiếc giường bằng gỗ tử đàn khắc hoa kêu “kẽo kẹt”, một bóng người nặng nề ngã từ trên giường xuống dưới đất. Một tiếng thét sợ hãi vang lên, chính là của Ninh Vương Triệu Tích.

Đông Phương Thanh Huyền từ từ đứng lên, nhìn từ trên mặt xuống cơ thể đang trần truồng của y, đôi mắt hoa đào đầy yêu khi nhếch lên. Hắn ta lôi một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, đổ một ít thuốc bột vào miệng Triệu Tích rồi bịt mũi y lại, cho đến khi y nuốt hết thuốc bột thì mới buông y ra, không hề hoang mang, cẩn thận nhặt quần áo dưới đất lên, trói y lên chiếc giường thiện công.

“Tam điện hạ, ta cho ngài ăn chút đồ tốt. Thanh Huyền không hầu ngài nữa.

Hắn ta mặc đồ vào, đỡ cái trán đang xây xẩm, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài. Hắn ta vừa đi, Triệu Tích bị trói trên giường đã từ từ mở mắt ra, đôi mắt trở nên sẫm màu vì tác dụng của thuốc. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh. “Thanh Huyền, sớm muộn gì ngươi cũng là người của bổn vương.” Cúi đầu thì thào xong, y lớn tiếng gọi: “Người đâu!” Thị vệ và nô tỳ nhanh chóng đi vào, thấy Tam điện hạ trần truồng bị trói thành như vậy, không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra. Không ai dám hỏi nửa câu, đám thị vệ lập tức cởi trói, còn đám tỳ nữ thì cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán cho y.

“Tam gia, ngài không sao chứ?”

“Không sao. Trương Phúc, tìm cho bổn vương hai tiểu nương đến đây.” Giọng Ninh Vương hơi run rẩy. Y xoa xoa cánh tay đau đớn, vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Trương Phúc gật đầu đáp “vâng”, đang định đi thì bị Triệu Tích run giọng gọi lại: “Từ từ.”

“Tam gia?”

Đôi mắt lạnh lẽo độc địa của Triệu Tích liếc nhìn Trương Phúc. “Sai người điều tra Sở Thất bên cạnh lão Thập Cửu, xem rốt cuộc là có lại lịch thế nào.”

“Vâng.” Trương Phúc đáp. Triệu Tích lại hỏi: “Mật báo bổn vương gửi tới kinh sư đã thỏa đáng chưa?”

Trương Phúc ngẩng đầu, dè dặt trả lời: “Thưa Tam gia, hôm qua khoái mã đã chạy về kinh sư rồi.”

Trong lòng Hạ Sơ Thất vô cùng vui vẻ.

Nàng cảm thấy tối nay gió mát, trăng đẹp, ngay cả bóng cây lay động trên cửa sổ cũng đẹp không chịu nổi.

Chỉ cần nghĩ đến Đông Phương Thanh Huyền sẽ bị lão quỷ háo sắc Ninh Vương đè lên, nghiền khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần từ mây trên trời thành bùn dưới đất, lòng nàng liền cực kỳ vui vẻ. Những người chết do vỡ đập ở Tiền Giang, mọi người có thể yên nghỉ rồi.

Nàng lấy bạc của đám Mã Thiên Hộ, cũng đã báo thù cho bọn họ được rồi.

Tối nay Mai Tử trực đêm, trong phòng chỉ còn lại một mình Hạ Sơ Thất. Nàng suy nghĩ một đống chuyện lộn xộn, được một lát thì buồn ngủ. Hạ Sơ Thất mơ màng ngáp vài cái rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ màng, nàng cảm thấy cơ thể không thoải mái, hệt như bị ác mộng, không thể nhúc nhích. Cảm giác không thể tự chủ này giống hệt lúc nàng bị Đông Phương Thanh Huyền bắt cóc, tay chân bị người ta siết chặt, miệng cũng bị bịt kín.

Hạ Sơ Thất mở choàng mắt ra. Ánh sáng ngoài cửa sổ len lỏi vào. Một bóng người cao lớn phong hoa lẳng lặng đứng bên cửa sổ. Tuy hắn ta ở trong bóng tối, nhưng thấy tư thế yêu nghiệt độc nhất đó đó, nàng lập tức nhận ra là ai.

Đông Phương Thanh Huyền? Chẳng trách! Nếu không phải là hắn ta thì sao nàng lại bị người ta trói mà không hề phát hiện được?

Đông Phương Thanh Huyền từng bước đến gần.

Ánh lửa le lói từ hỏa chiết tử trong tay hắn ta làm cho Hạ Sơ Thất nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt dịu dàng của hắn. Nàng rất muốn khen rằng hắn ta đúng là người đẹp, bị Ninh Vương chà đạp quả thật đáng tiếc. Nhưng miệng bị bịt lại nên nàng không thể nói ra lời.

“Ngươi đoán đúng rồi, bổn tọa hạ độc ngươi.” Đông Phương Thanh Huyền như thể hiểu được suy nghĩ của nàng, nhàn nhã nói: “Ngươi chớ trách ta, gậy ông đập lưng ông, đây là chuyện bình thường.”

Hạ Sơ Thất ú ớ, tay chân giãy giụa, đạp loạn xạ nhưng không được, nên cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Nếu đã phải chết thì không sống được nữa, nếu phải sống thì có muốn chết cũng chẳng được, không có gì đáng sợ cả. “Ngươi muốn biết bổn tọa giải được như thế nào không?” Đông Phương Thanh Huyền cười hỏi. Hạ Sơ Thất không tỏ vẻ gì, chỉ trừng hắn ta, lại nghe hắn ta nói: “Bổn tọa ngâm nước lạnh một canh giờ. Ái chà, nước lạnh đến nỗi như rắn chui vào tận khớp xương, lạnh như mùa đông vậy. Haiz, có phải người cảm thấy rất đáng tiếc khi bổn tọa không theo sự sắp đặt của ngươi không?”

Lòng Hạ Sơ Thất thê lương, cảm thấy ông trời không có mắt.

“Thỏ con, ngươi đoán xem, bổn tọa sẽ đối phó với người như thế nào?”

Đây cũng chính là điều Hạ Sơ Thất đang nghĩ.

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, từ từ cúi đầu xuống, bàn tay mịn màng vỗ lên mặt của nàng.

“Đáng tiếc.” Hắn thở dài, Hạ Sơ Thất thì hoảng hốt.

“Đáng tiếc ngoại hình của ngươi không ưa nhìn lắm. Nếu không thì bổn tọa còn có thể tạm chấp nhận.” Cười khẽ xong, hình như Đông Phương Thanh Huyền nghĩ tới chuyện vui gì đó, “Mặc dù bổn tọa không có hứng thú với người, nhưng có lẽ người khác sẽ có...” Chẳng lẽ hắn muốn đưa nàng cho Ninh Vương? Lòng Hạ Sơ Thất run lên. Nàng dám dùng đầu mình để thể, nếu Đông Phương Thanh Huyền dám làm như thế thì nàng nhất định sẽ khiến hắn chết rất khó coi, chứ không đơn giản là chỉ bỏ | thuốc như thế này đâu.

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, nở nụ cười quái đản, còn chớp mắt một cái.

“Ngươi lại đoán sai rồi.” Hắn cúi đầu xuống, giơ hỏa chiết tử lên, nhìn nàng chăm chú, khoảng cách gần tới mức có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương. Hai cánh môi xinh đẹp như đóa hoa cách nàng không quá nửa tấc, hắn từ từ nói: “Bổn tọa đưa người cho Tần Vương gia, được không?”

Trong mắt Hạ Sơ Thất hiện lên vẻ ngạc nhiên, không biết rốt cuộc cái tên này muốn làm cái gì. “Chắc ngươi vui lắm nhỉ? Ngươi và Tấn Vương quan hệ rất tốt mà. Có điều, sau khi bổn tọa cho ngươi uổng Sướng Hoan Kiều rồi, ngươi đoán xem, liệu hắn có cảm ơn ta không? Mà ngươi, có phải là cầu còn không được không?” Đông Phương Thanh Huyền không nói thì nàng cũng không cảm thấy gì. Nhưng hắn ta vừa nói, nàng lập tức cảm thấy cơ thể mình là lạ. Nhà nàng toàn là ông tổ trong việc dùng thuốc, chỉ cần hơi cảm giác là đã biết hắn không nói dối. Cái tên đại yêu nghiệt này thật sự cho nàng uống “loại thuốc đó”. Một luồng hơi nóng từ bụng dần lan ra, lúc nàng bắt đầu suy nghĩ về nó thì hình như thuốc lại càng phát tác nhanh hơn. Đồ khốn kiếp! Đồ ẻo lả!!!” Hạ Sơ Thất thầm mắng.

Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng trùng hắn ta, từ từ nở nụ cười khuynh thành.

“Đúng rồi, bổn tọa quên nói, thuốc này không có thuốc giải, chỉ có thể mây mưa với đàn ông mới giữ được mạng sống. Mà người ấy à, hình như cơ thể đang không tiện lắm?” Dù da mặt Hạ Sơ Thất dày nhưng cũng không chịu nổi lời nói như sét đánh của hắn.

Không chỉ có cơ thể nóng lên, mà ngay cả tai cũng bắt đầu hừng hực.

“Chúc ngươi và điện hạ có một đêm khó quên.”

Dưới ánh mắt hận không thể giết chết hắn của Hạ Sơ Thất, Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, dịu dàng xoa mặt nàng, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ đắc ý. Sau đó, hắn ta làm ra một hành động mà trong tương lai, mỗi khi nhớ lại buổi tối với ánh trăng ảm đạm này, hắn ta lại hối hận đến mức chỉ muốn giết chết quyết định vĩ đại của mình: hạ xuân dược cho người vợ chưa cưới của Triệu Miền Trạch, rồi bỏ vào trong rương, đưa đến cho Triệu Tôn.

“Như Phong, bỏ nàng ta vào trong rương, đưa cho Tấn Vương điện hạ, nói là quà tặng bổn tọa đã cẩn thận chuẩn bị, mời điện hạ từ từ hưởng thụ.”

Lúc này đang là giờ Hợi, đêm khuya khoắt, người say ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status