Nhặt được vương phi tham tiền

Chương 63: Nữ tử trong khắp thiên hạ cũng không đẹp bằng một nửa ngươi (9)


Trong màn đêm, trạm dịch Thanh Cương bị bóng tối vô tận bao phủ, lặng yên không một tiếng động.

Ba gã Cẩm Y Vệ đi từ Đông viên đến Ngọc Hoàng các. Gã đi đầu cầm đèn, hai gã còn lại khiêng một cái rương gỗ lớn màu đen, hơi thở ổn định, cẩn thận đi từng bước một.

Không thể không nói, chiêu này của Đông Phương Thanh Huyền đủ ác độc. Phải biết rằng đàn ông2thời này có thể không sợ chảy máu trên chiến trường, nhưng lại cực kỳ kiêng kị máu lúc đến tháng của phụ nữ. Bọn họ cho rằng đó là thứ không lành, nếu chạm phải thì đều cảm thấy là một chuyện vô cùng xui xẻo. Cho dù là người phụ nữ của mình thì bọn họ cũng không muốn chạm vào, huống chi còn không phải?

Vậy mà hắn ta lại tặng cho Triệu Tôn một8người như vậy.

Để xem Triệu Tôn có cửu Hạ Sơ Thất hay không.

“Đứng lại! Ngươi là ai?”.

Bên ngoài Ngọc Hoàng các canh gác nghiêm ngặt. Kim Vệ quân trực đêm nghe tiếng bước chân thì nghiêm giọng quát hỏi. Cầm đầu ba gã Cẩm Y Vệ là Như Phong bên cạnh Đông Phương Thanh Huyền. Gã ta bước lên, ôm quyền chắp tay nói: “Huynh đệ, Đại đô đốc lệnh ta dâng quà cho điện hạ, xin6nhờ huynh đệ thông báo một tiếng.”

“Điện hạ đã nghỉ ngơi rồi.” Một người bước ra từ Ngọc Hoàng các, giọng điệu không mấy thân thiện, chính là Nhị Quỷ trong mười hai thị vệ của Triệu Tôn. Tối nay y không dán râu quai nón nên trông có vẻ trẻ tuổi. Tuy y không cao lắm nhưng lại đầy khí thế. Y nhìn cái rương gỗ, hất hàm lên nói: “Có quà gì hiếm lạ chứ?3Trời sáng đưa không được sao?”

Như Phong thi lễ lần nữa, “Ngày mai tặng lại muộn mất. Xin nhờ huynh đài thông báo với điện hạ, nói là tấm lòng của Đại đô đốc, cố ý tặng cho điện hạ hưởng thụ. Nếu còn kéo dài thì đồ không còn nóng hổi nữa. Đại đô đốc còn nói, nếu điện hạ nhìn thấy thứ này thì sẽ vô cùng vui vẻ, xin huynh đài chuyển lời.”

Nhị Quỷ5nhíu mày, đi quanh cái rương một vòng, không đi vào trong thông báo mà phất tay, chỉ huy hai lính Kim Vệ quân nhận cái rương.

“Được rồi, ta nhận thay điện hạ trước đã.”

Như Phong hết nhìn cái rương rồi lại nhìn Nhị Quỷ.

“Huynh đài, Đại đô đốc nói đồ trong tương quý giá. Nểu tối nay điện hạ không mở ra thì ngày mai sẽ hỏng mất.” Nhị Quỷ liếc Như Phong, không hề thân thiện mà phất tay.

“Được rồi, tặng đồ thôi mà nói nhiều thế? Đi đi, ta biết rồi.”

“Vậy được, huynh đài cực khổ rồi. Nhất định phải đưa đến chỗ điện hạ đấy!” Như Phong chắp tay thở dài, đi được hai bước thì quay đầu lại. Trong rương chứa một người sống sờ sờ, nếu thị vệ của Tần Vương cứ tìm một chỗ để đó, không mở ra kiểm tra bên trong, đợi đến ngày mai thì người ở trong rương đã đi gặp Diêm Vương rồi. Nhưng giờ này người ta nói điện hạ đã nghỉ ngơi, gã ta đầu thể cử ép bọn họ thông báo, hoặc bảo bọn họ tự mở rương được.

“Mang đi!”

Nhị Quỷ ra lệnh. Hai tên Kim Vệ quân liền khiêng cái rương đi về phía Thiên điện của Ngọc Hoàng các.

“Đứng lại! Mang đồ đi đâu đấy?”

Hai tên Kim Vệ quân chẳng hiểu mô tế gì, dừng bước nhìn Nhị Quỷ.

Nhị Quỷ ngoắc tay, chỉ vào phòng của Triệu Tôn, “Đưa vào phòng của điện hạ.” “Hả?” Hai tên Kim Vệ quân lại càng không hiểu.

“Hi cái gì mà hả? Nhanh lên đi!”

Quả nhiên Triệu Tôn vẫn chưa ngủ. Được Trinh Nhị Bảo thông báo, ba người khiêng cái rương gỗ lớn màu đen vào trong phòng. Triệu Tôn mặc bộ đồ ngủ bằng gấm, dựa nửa người trên đầu giường, tay cầm quyển “Hỏa Long Kinh” đã nghiên cứu cả ngày hôm nay, đang nhíu mày đọc. Nghe bọn họ bẩm chuyên cái rương xong, hắn không nói một lời, chỉ lười biếng liếc nhìn rồi xua tay.

“Ra ngoài hết đi!”

Mấy người kia “vâng” một tiếng, không ai dám hỏi nhiều, đi lùi ra ngoài. “Ở trong đó có thoải mái không?” Triệu Tôn nheo mắt, lạnh giọng hỏi. Hắn buông quyển “Hỏa Long Kinh” gáy thắt chỉ kia xuống, thong dong đi đến chỗ cái rương. Tất nhiên là người bên trong không thể trả lời hắn.

Hắn hơi cúi người, mở cái khóa đồng móc hờ, rồi mở nắp hương lên.

“Um... Um...”

Hạ Sơ Thất bị bịt miệng, hai tay bắt tréo sau lưng, cuộn người ngồi chồm hổm trong rương. Nàng mở to mắt nhìn hắn, khuôn mặt ửng hồng lạ kỳ, cơ thể bị thuốc kích thích đến phát run lên, mồ hôi ướt đẫm váy áo, dáng vẻ vô cùng chật vật.

“Tiểu nô đáng thương!” Triệu Tôn rút vải trong miệng nàng ra, cúi người nhìn thẳng vào mắt nàng, vừa tiếc hận, vừa có vẻ cười khi người gặp họa, “Gia đã nói ngươi tới đây hầu hạ gia từ trước đi mà, người lại cứ không thích.” “Con mẹ nó bớt đứng đó châm chọc đi!” Nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, Hạ Sơ Thất vừa yêu vừa hận.

Yêu là vì cuối cùng nàng cũng được cứu rồi, hận là vì nàng biết mình sắp phải “cắt thịt nuôi sói”. “Một trăm lượng!” Hạ Sở Thất nghiến răng nghiến lợi ra giá. “Cái gì một trăm lượng?” Triệu Tôn híp mắt.

Tên khốn kiếp này! Nàng không tin hắn không nhìn ra được nàng bị làm sao. “Đừng lảm nhảm nữa, giúp... hay không giúp?” Hạ Sơ Thất vốn muốn nói một cách hung dữ, nhưng lời nói ra lại không có chút sức lực, chỉ hơi khàn khàn. “Giúp ngươi?” Triệu Tôn nheo mắt hỏi lại.

“Đúng vậy...” Trong đầu Hạ Sơ Thất đang có thần tiên giao chiến, cả người khó chịu trống rỗng, cứ như có vô số côn trùng đang bò, chui vào, cắn, xé rách, gây rối, khiến nàng không khống chế được nhịp thở. Máu như chảy ngược, làn da như bị lửa thiêu đốt, sôi trào, khó chịu đến mức nàng cũng không điều khiển được cơ thể mình nữa, trong đầu chỉ muốn dùng tiến vượt qua tai họa này.

Triệu Tôn “ồ” một tiếng, dửng dưng hỏi: “Muốn gia giúp người như thế nào?” Hạ Sơ Thất vừa tức vừa hận, giãy giụa một cái, chợt thấy lửa nóng trong người như thiêu đốt mạnh hơn. Sống lưng của nàng ưỡn thẳng lên, đôi mắt mê ly lạnh lùng nhìn hắn. Hai người giằng co một lúc lâu. Nàng không nhịn nổi nữa, đầu gối tê rần, nửa ngồi phịch ở trong rương, giọng lắp bắp run rẩy: “Cái tên Đông Phương ẻo lả đó... không biết cho ông đây uống thuốc gì... Thật là lợi hại...”

Ánh mắt Triệu Tôn tối sầm lại, hắn sờ vầng trán nóng rực của nàng, Vẫn còn có thể nói chuyện, không chết ngay được.” “Khốn... kiếp!” Hạ Sơ Thất cắn đôi môi đang phát run lên, nhìn hắn, “Cởi trói cho ta trước!”

Triệu Tôn lười biếng ngắm nàng, ánh mắt lạnh lùng không chút gợn sóng, cứ như sống chết của nàng không hề liên quan đến hắn vậy.

“Cởi trói thì có lợi gì cho gia?” Hạ Sơ Thất trừng hắn, chỉ hận không thể lột da rút gân, móc đôi mắt luôn bình tĩnh của hắn xuống cho cá ăn. Đáng tiếc, muốn làm những chuyện này thì điều kiện tiên quyết là giải được xuân dược đã, bằng không tất cả đều là vô nghĩa. Hơi thở nặng nề quá, nàng không biết là nóng nảy hay là tức giận, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, khó khăn lắm mới cắn răng nói được thành lời: “Thêm tiền... hai trăm lượng, được không?”

Nàng nhịn! Dù sao thì trước mặt hắn, bạc của nàng cũng chỉ là một con số. Lời nói không thể biến thành tiền mặt, nhét vào trong ngực cũng không ẩm được. Không có gì mà không thể hứa, cùng lắm sau này nàng không nhận là được. “Nhanh lên!” Thấy hắn đứng yên, nàng thở phì phò, rầm rì giục hắn.

Ánh mắt Triệu Tôn chợt thay đổi, nhìn sắc mặt ngày càng lúc càng đỏ của nàng, nhíu mày nắm bờ vai gầy gò của nàng hệt như chim ưng bắt một chú chim nhỏ, dễ dàng kéo cơ thể nóng hừng hực của nàng lên, phất tay áo bước về phía trước rồi ghét bỏ hất tay quẳng nàng lên giường.

“Ngươi không phải thần y sao? Không cứu được mình ư?” Hắn đứng trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng.

Trán Hạ Sơ Thất toát mồ hôi lạnh, đôi môi run rẩy, đâu còn sức mà đấu võ mồm với hắn chứ? Tác dụng của thuốc cực kỳ mạnh, lúc tay chân bị trói đau, nàng còn có thể giữ đầu óc tỉnh táo. Nhưng bây giờ được hẳn cởi trói, người nàng nằm bẹp trên giường, lại thêm trước mặt có một khuôn mặt đẹp trai dụ người phạm tội, ánh mắt nàng liền trở nên mơ màng, không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.

“Triệu Đề Tiện...” Đầu óc choáng váng, ngay cả biệt danh tự đặt cho hắn mà nàng cũng gọi ra.

Khuôn mặt Triệu Tôn tối sầm lại.

Hạ Sơ Thất không thấy rõ bất cứ thứ gì. Nàng giây người đứng lên, cơ thể lảo đảo ngã về phía trước, níu chặt lấy cánh tay của hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nói với giọng mềm đến mức hòa tan được cả xương cốt, hổn hển nỉ non: “Mau giúp ta, ta muốn...”

Chưa kịp nói những thứ nàng cần mà nàng đã nghĩ lúc còn tỉnh táo ra thì thuốc như đã đốt hết thời gian, xông thẳng vào tim nàng. Khóe môi nàng run run, tay chân lẩy bẩy, không chịu nghe lý trí điều khiển nữa. Nàng xụi lơ trong lòng Triệu | Tôn, mê man ngất đi.

Bởi vậy, câu nói “ta muốn của nàng vô cùng mập mờ.

Triệu Tôn cúi đầu nhìn người đang nép trước ngực mình, rồi ngẩng đầu lên, lớn tiếng gọi: “Trịnh Nhị Bảo!” “Gia! Nô tại đây. Nô tài ở đây ạ!” Hình như Nhị Bảo công công đã chuẩn bị từ trước, “vèo” cái đã chạy vào, cung kính cúi người nói: “Gia, ngài có điều gì dặn dò ạ?”

“Gọi Tôn Chính Nghiệp đến đây, đi nhanh một chút!” Triệu Tôn bình tĩnh dặn dò, rồi nắm cổ áo Hạ Sơ Thất, kéo cô gái đang dui tới dụi lui trong lòng hắn mà ném lên giường.

“Ôi, a...”

Hạ Sơ Thất xoa cái mông đau đớn, đầu óc hơi tỉnh táo lại, người rũ rượi ngã nhào xuống giường như một con ếch xanh ngửa bụng lên trời. Nàng trợn trắng mắt, dù đầu óc đang mơ màng, thở hổn hển:

“Đông Phương ẻo lả... ông đây... phải... phải giết chết người... Suy nghĩ một chút, nàng lại đệm thêm: “Cả nhà ngươi.”

Triệu Tôn thờ ơ nhìn nàng, cầm ly nước trên bàn, nâng đầu nàng lên rồi đưa tới bên miệng nàng, lạnh lùng ra lệnh: “Uống!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status