Nhật ký mang thai tuổi 17

Chương 78: Nhớ


Một lần tôi đi công tác xa cùng mấy giáo viên đồng nghiệp. Mấy ngày bận bịu làm việc đến đầu tắt mặt tối để chuẩn bị cho cuộc họp thường niên, nhiều khi làm mệt quá đến tối về phòng là ngủ mất đất, thế là mấy ngày đều quên gọi điện cho Chan Chan. Và chồng cũng không gọi cho tôi vì trước khi đi, tôi có dặn nếu không có gì quan trọng thì hạn chế gọi điện thoại.

Năm ngày đầu trôi qua đều bình thường, đến đêm thứ sáu, đang ngồi soạn đề cương cho cuộc họp sáng mai thì tôi nhận được điện thoại từ Chan Chan. Vừa bắt máy là đã nghe anh hớn hở hỏi:

- Em sắp về chưa?

- Chưa đâu, chắc cũng phải 2,3 ngày nữa. - Tôi uể oải đáp.

- Vậy à? Giờ em đang làm gì?

- Em viết đề cương, mai họp nữa nè.

- Thế là đang bận hả?

- Anh có gì quan trọng muốn nói sao?

- Anh định kể em nghe chuyện đồng nghiệp anh đáp nhầm sân bay.

- Có thế thôi à?

- À còn nữa, hôm qua anh Dũng Văn mặc quần ngược cho bé Nấm, mắc cười lắm.

- Còn gì nữa không?

- Còn, bữa trước có ông khách sàm sỡ nữ tiếp viên hàng không trên máy bay...

Tôi yên lặng ngồi nghe Chan Chan nói thao thao bất tuyệt, nhưng toàn là những câu chuyện hài nhảm, nghe vô vị làm sao. Nhìn lại đề cương còn viết dở, tôi nghĩ mình nên hoàn thành nó thật sớm nên nói với Chan Chan:

- Nếu không có chuyện gì quan trọng, em cúp máy nhé.

Bên kia đầu dây, Chan Chan ngừng kể và mau chóng bảo:

- Ầy, anh chưa nói hết.

- Nhưng em bận...

- Chỉ nói thêm một chút nữa thôi.

Lạ lùng trước sự nài nỉ của chồng, tôi nói với giọng hơi khó chịu:

- Anh biết em đang bận mà, để em làm việc đi! Anh phải biết nghĩ cho em chứ!

Chan Chan tự nhiên im lặng, lát sau mới trả lời rằng:

- Nhưng anh nhớ em.

Nghe xong, bất giác tôi thấy sóng mũi cay sè. Xin lỗi, vì em đã không biết nghĩ cho anh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status