Nhật ký mang thai tuổi 17

Chương 82: Người thương nhiều hơn


Chẳng hiểu vì sao mỗi khi cãi nhau, tôi luôn là kẻ có lỗi còn Chan Chan thì đúng. Và tuy nhiều lần cãi cọ như vậy, nhưng sau cùng tôi lại là người được bảo bọc, càng hiểu ra tình cảm của chồng hơn. Chẳng hạn lần nọ, tôi với Chan Chan cãi nhau một trận to lắm, nguyên nhân là gì thì tôi không muốn đề cập ở đây. Cãi xong, hai vợ chồng người thì về phòng ngủ, kẻ thì ra phòng khách ngồi một mình.

Rồi như những lần trước, sau một tiếng bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, tôi nhận ra mình có lỗi. Mỗi lúc như thế là tôi đau khổ vật vã vô cùng, bởi vì phải đi xin lỗi Chan Chan. Mà vấn đề là chồng tôi thuộc "loại sinh vật giận dai". Lắm lúc nghĩ có phải đàn ông không mà sao "nhỏ nhen" với vợ thế!

Tôi gõ cửa phòng, không nghe đáp lại, mới cất tiếng xin lỗi khe khẽ. Đúng như tôi đoán, sự im lặng lại tiếp tục. Tôi đứng nói xin lỗi thêm hai lần nữa nhưng vô ích. Chán nản, tôi lết ra phòng khách, chờ đợi. Nửa tiếng sau cửa phòng ngủ mở, Chan Chan bước ra, mặt tỉnh bơ, chả thèm nhìn tôi một cái mà đi thẳng xuống bếp. Tôi chạy theo, nắm tay chồng, xin lỗi liên tục. Nhưng anh không thèm đếm xỉa đến, gạt nhẹ tay tôi ra rồi cầm theo chai nước cam, đi một mạch về phòng.

Tôi thở dài chán nản. Và tiếp theo sau đó, hành trình của tôi cứ lặp đi lặp lại: chờ Chan Chan ra khỏi phòng - đi theo nũng nịu - xin lỗi. Ấy thế Chan Chan cũng chỉ làm một hành trình duy nhất: lơ - lơ - và lơ! Hai vợ chồng chơi trò "giảng hoà" đến tận tối mịt. Tôi vẫn ngồi ngoài phòng khách, nghĩ không lẽ tối nay ngủ ngoài đây sao? Rồi tôi cứ ngồi, ngồi cho đến khi ngủ gật lúc nào không biết...

Cựa mình tỉnh giấc, tôi thấy đèn phòng khách đã tắt, trên người còn đắp một tấm chăn ấm. Chưa hết, quay qua thấy Chan Chan ngồi ngủ dưới sàn, đầu gục trên sô pha gần chỗ tôi nằm. Tay anh còn nắm chặt tay tôi. Trông cảnh đó, tôi rớt nước mắt.

Chan Chan ân cần đắp chăn cho tôi.

Chan Chan không muốn tôi bị đánh thức nên lặng lẽ ngủ ngồi bên cạnh.

Mỗi lần cãi nhau, tôi đều biết Chan Chan sẽ tha thứ cho mình.

Nhưng chồng luôn tỏ ra giận rất lâu...

Và vì tôi biết, người ta giận lâu không phải do "thù dai" mà là vì thương người kia quá nhiều...

Có phải càng tổn thương thì càng khó bỏ qua?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status