Nhật ký mang thai tuổi 17

Chương 83: Đó là chồng tôi, chan chan (p1)


Lại nhớ đến một kỷ niệm liên quan đến cãi nhau. Tôi và Chan Chan thấy thế cứ cãi nhau như cơm bữa. Trưa hôm đó, tôi đi ra cửa hàng ăn uống gần nhà để ăn trưa. Đứng ở quầy thức ăn nhanh một hồi, tôi phát hiện Chan Chan cũng có mặt ở đây tự lúc nào. Anh ở quầy bánh ngọt, tỏ vẻ như không hề thấy tôi. Tôi cũng kệ, cầm món cơm nắm đến quầy thanh toán rồi mua thêm ly Cappuccino. Tôi chọn cái bàn ở ngay tấm kính cửa vì có thể nhìn ra đường lớn.

Tôi có một điều rất kỳ cục, đó là luôn gặp khó khăn khi mở nắp ly nhựa, vì tay tôi thường đổ mồ hôi, dễ trơn. Tôi muốn ăn lớp kem nên định mở nắp ra, nhưng mở hoài cũng không xong. Tức cái mình, tôi để ly Cappuccino qua một bên, cầm lấy cơm nắm ăn. Tự nhiên vài phút sau, tôi nghe một âm thanh "bựt" khe khẽ. Quay qua, tôi thấy ly Cappuccino của mình đã được mở nắp, lớp kem sữa vẫn y nguyên trông ngon lành. Và kế bên đó là Chan Chan, ngồi cách vợ khá xa, vừa ăn bánh ngọt vừa đọc báo.

Tôi nhẹ nhàng kéo cái ly lại, cúi mặt ăn kem mà thấy vị mặn trên môi mình.

Người mà dù đang giận nhưng vẫn lặng lẽ mở nắp ly Cappuccino cho vợ, đó là chồng tôi, Chan Chan!




-----------------------------------------------------------------------

Chan Chan thường về nhà rất trễ do các chuyến bay muộn. Điều lạ lùng là không khi nào tôi biết chồng trở về cả, mà chỉ khi nào buổi sáng thức dậy, tôi mới thấy anh nằm bên cạnh. Rồi có một lần tôi soạn giáo án muộn, hơn hai giờ sáng mới bắt đầu leo lên giường ngủ. Nằm chưa được bao lâu thì tôi nghe tiếng cửa phòng mở, tôi mở mắt lờ mờ, nhận ra là Chan Chan. Không hiểu sao, tôi vẫn nằm yên và nhìn. Trong bóng tối, mắt bắt đầu quen dần rồi, tôi thấy chồng bước đi thật khẽ, đến bên bàn đặt điện thoại và một số thứ khác lên. Sau đó anh loay hoay cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi khẽ khàng mở tủ tìm quần áo ngủ, cũng phải mất ba phút.

Xong, Chan Chan cất bước, tôi nghe bên tai vang lên những âm thanh va chạm lịch kịch rất nhỏ. Cũng một lúc sau, anh mới đến được cửa phòng, mở ra.

Tôi vẫn nằm đó, mỉm cười vì giờ đã hiểu...

Người mà dù có xoay xở khó khăn trong bóng tối, đụng trúng thứ này đến thứ khác ở trong phòng đến đau chân, nhưng cũng không mở đèn vì sợ tôi thức giấc. Đó là chồng tôi, Chan Chan!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status