Nhật ký mang thai tuổi 17

Chương 92: Khi chúng ta có con! (Hết)


Trên đời này không có tiệc nào là không tàn, cũng như không có câu chuyện nào không kết thúc, ngoại truyện "Nhật ký mang thai khi 17" cũng thế, và trước khi tạm biệt các độc giả thân yêu - những người luôn dõi theo cuộc sống vợ chồng thú vị, ngọt ngào, sến súa của vợ chồng Min Chan này - tôi sẽ kể vài mẩu chuyện nho nhỏ về thành viên thứ ba, bé Bông, con gái của chúng tôi!

I. Vợ à, em vất vả rồi!

Đó là một buổi tối rất bình thường, tôi ở trong phòng đọc sách và nửa đêm Chan Chan sẽ trở về sau chuyến bay dài. Tôi mang thai hơn 9 tháng rồi, bác sĩ cũng dự đoán trong khoảng thời gian này tôi có thể sẽ chuyển dạ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần, chỉ không nghĩ rằng sẽ là đêm nay. Và tôi vỡ nước ối, thật may tôi không hề hoảng lên, chỉ đi xuống nhà báo cho mọi người biết. Cha mẹ chồng liền đưa tôi vào bệnh viện.

Từng cơn đau thắt kéo đến ngày một nhiều, tôi đoán mình sẽ sinh sớm chứ không kéo dài. Lúc chuẩn bị vào phòng chờ sinh, đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo, bắt đầu lo lắng hơn, tôi nhớ về năm 17 tuổi mình mang thai sớm nhưng rồi mất con, và đây là đứa con tiếp theo, lại là lần sinh con đầu tiên nên tôi khá căng thẳng. Tôi nhớ đến Chan Chan, nghĩ đến việc người phụ nữ sinh con đau đớn đến dường nào luôn mong có chồng kề bên, trong khi tôi lúc này ở một mình, chồng vẫn chưa kịp trở về. Tôi không trách anh, dù trong lòng có chút xíu tủi thân bởi ngay lúc này chỉ có bản thân mình tự vượt qua.

Sau đó tôi không suy nghĩ được gì nữa bởi cơn đau dồn dập, tôi bắt đầu chuyển dạ. Trước đó bác sĩ kiểm tra nói cơ thể tôi mang thai vẫn ổn định, khung xương chậu cũng dãn ra đủ, tôi sẽ không sinh khó. Nhưng việc sinh nở đầu tiên đối với phụ nữ đều chẳng mấy dễ dàng, tôi nghe theo bác sĩ hít thở sâu và rặn. Ôi sinh con thật đau đớn! Khi đó đứng cạnh tôi có một chị y tá, chị nắm tay tôi như tiếp sức, và bảo một câu thế này:

- Hồi nãy trước khi vô đây, tôi có gặp chồng chị, anh ấy nhờ tôi gửi lời cho chị 'Min Min, cố gắng lên'. Tôi thấy áo anh ấy ướt mồ hôi, chắc là vừa ở một nơi rất xa mà chạy đến đây. Nên chị hãy cố lên, sinh bé thật khỏe mạnh.

Bạn biết không, nghe vậy thôi mà tôi đã rơi nước mắt đó. Min Min tôi lúc nào cũng mạnh mẽ, ngay từ hồi mới quen Chan Chan năm 17 tuổi thậm chí tôi không bao giờ mít ướt hay làm nũng với anh, thế mà đến lúc mang thai đứa con này tôi cũng như bao phụ nữ khác rất nhạy cảm, dễ xúc động. Không còn gì hạnh phúc hơn ngay trong lúc bạn vượt cạn mà có chồng kề bên, được nghe những lời động viên của chồng, tôi thấy mình thêm sức mạnh lẫn dũng cảm. Và tôi đã sinh rồi!

Một cô công chúa.

Trẻ con mới sinh da dẻ nhăn nheo, trông giống chú khỉ con vậy, nhìn chẳng biết sẽ giống ai, thế mà Chan Chan chưa chi đã nói 'cục cưng giống ba nè'. Ừ thì tôi thấy nó có hai vệt mờ mờ ở má, chắc sẽ có lúm đồng tiền giống Chan Chan đây. Da con bé hơi trắng so với trẻ sơ sinh khác nên bác sĩ dự đoán nó có thể sẽ da trắng, lại thêm một điểm giống ba nữa nhé. Mà người ta hay nói, con gái đầu lòng thường giống cha, hồi xưa mang bầu tôi lo lắng đứa con sẽ giống Chan Chan vì anh có 'tiền sử té giếng' nhưng giờ biết sao đây, giống ba thì chịu thôi, được cái sẽ xinh gái nhở, con yêu? Tôi ôm con gái đỏ hỏn áp vào lòng, thương quá là thương! Cùng lúc Chan Chan siết nhẹ vai tôi, lúc tôi quay qua nhìn thì anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, nói lời xúc động vô cùng:

- Vợ à, em vất vả rồi! Cảm ơn em nhiều.

Tôi nhớ chị y tá nói Chan Chan đã rất sốt ruột chờ bên ngoài, lúc này lưng áo anh vẫn chưa hết mồ hôi, anh vừa bay về đây đã vội vã chạy đến bệnh viện dù nó rất xa, tôi cay xè sống mũi nghĩ sao chồng không đón taxi? Dây thần kinh vận động tốt quá rồi nên muốn chạy đường dài à? Tôi một tay ôm con, một tay ôm anh thật chặt. Vòng tay Chan Chan lớn lắm, ôm hai mẹ con vào trong lòng luôn.

Kỷ niệm này, mãi mãi tôi sẽ không quên.




----------------------

II. Bé Bông muốn bay giống ba Chan!

Chúng tôi đã đặt cho con gái đầu lòng cái tên ấn tượng (xin không tiết lộ), còn tên gọi ở nhà là 'Bông'. Tóc mềm, da mềm, cảm giác toàn thân con bé cái gì cũng mềm mềm mũm mĩm dễ thương không tả được, nên thành ra cả nhà quyết định gọi là Bông. Đúng thật bé Bông giống ba nha, chỉ giống mẹ ở chỗ là con gái thôi, buồn quá đi. Bộ con chỉ là con của ba Chan thôi hả, sao cái gì cũng giống thế, cả khuôn mặt giống ba hết rồi này. Tôi không chịu, sẽ kiện cho xem, nhớ thử coi rốt cuộc hồi mang bầu mình ăn cái gì, nghĩ đến ai sớm chiều mà sinh con ra nó hổng có gì giống mẹ hết ráo, toàn giống 'người ta' y chang hà!

Tạm thời vụ này gác sang bên, vụ đáng nói ở đây là lúc tổ chức tiệc thôi nôi cho bé Bông. Chúng tôi không tổ chức lớn hay mời nhiều người, chỉ gia đình hai bên, thêm ít họ hàng đến dự thêm vui. Tôi cũng bắt chước thiên hạ, cho con gái 'chọn nghề tương lai' bằng cách bày biện bao nhiêu thứ lên bàn nào là giấy, viết, gương, ống nghe, kéo mủ, thước dây... Chan Chan còn nhớ thêm cả máy bay nữa, tôi phàn nàn với anh rằng 'anh đừng để con gái bay xa khỏi em nha, giống anh bay cả ngày cả năm á'. Nhưng chồng không nghe, nhất quyết để đó. Và kết quả là, trời ơi buồn muốn chết luôn, bé Bông sau khi quay qua quay lại với đống đồ chơi thì chọn ngay... chiếc máy bay đấy! Khỏi nói, Chan Chan thích thú lắm nhé, bế con bé lên và cười to rằng: "Con gái muốn bay giống ba!". Mặt tôi xụ xuống, dù không ai chắc chắn rằng cái việc chọn lựa này sẽ đúng trong tương lai nhưng chỉ là tôi phát hiện ra sự thật 'phũ phàng': con gái tôi giống ba nó y đúc luôn.

Bông ơi Bông, con thích máy bay hả, con muốn làm tiếp viên hàng không sao, thích như ba Chan bay đến những vùng đất mới thú vị phải không? Thật là, cha nào con nấy quả chẳng sai đâu.




----------------------


III. Con gái gọi điện 'kể tội' ba!

Cái vụ hài hước khó đỡ này tôi không hề chứng kiến, chỉ được nghe kể lại...

Hôm nào có clip trên Youtube, việc một bé gọi điện thoại kể tội ba cho ông nội nghe, tôi mở cho Bông xem, chả biết thế nào nó lại bắt chước. Sự tình là trưa hôm đó tôi có việc phải ra ngoài, cha mẹ chồng tôi đi dự đám cưới, chị Hòa Trâm, chị Hồng Anh với anh Dũng Văn cũng không ở nhà, tóm lại chỉ có Chan Chan và bé Bông thôi. Chẳng biết Chan Chan 'hứng chí' thế nào mà thay vì dỗ con bé ngủ như tôi dặn thì lại bắt nó chơi hoài. Bé Bông cũng hiếu động lắm, mà ba thỉnh thoảng mới về nhà nên hễ ở cạnh ba là chơi hết cỡ. Vậy mà đợt đó, Bông chơi với ba thế nào lại bị thua, một hai đòi lấy điện thoại gọi cho ông bà nội cơ đấy, và 'chị đại' nhà ta méc thế này:

- Ông lội (nội)! Bà lội (nội)! Cứu... con!

Bé Bông mới ba tuổi, giọng còn hơi ngọng nghịu khi gọi ông bà nội, mà cứ nói nhiều vô đối. Cha mẹ chồng tôi giật mình nghe tiếng cháu khóc lại còn kêu cứu, mới hỏi xảy ra chuyện gì? 'Chị đại' nhà ta tiếp tục méc:

- Ba Chan ăn gian... Hức hức! Ba hông cho con ngủ... hức... ba bắt con chơi với ba, con thua quài (hoài) luôn...

Cha mẹ chồng tôi buồn cười muốn chết, bảo cháu gái đưa điện cho ba Chan để ông bà nói chuyện. Bé Bông quyết không đưa điện thoại, vừa khóc vừa méc suốt, ở đầu dây bên này hai ông bà già còn nghe tiếng cười của Chan Chan:

- Bông méc ông bà nội hả?

- Con méc ông lội, bà lội về đánh đòn ba Chan... Hức... Hức...

- Ba chơi với Bông mà sao con đi méc?

- Mẹ Min nói nói chơi ăn gian là xấu mà bà chơi ăn gian dới (với) con, ba xấu aaaaaa...

- Bông đưa điện thoại cho ba nè.

- Con hông đưa! Híc... Híc... Con gọi ông bà lội về nhà cơ!!!

Về sau tôi nghe cha chồng kể, lúc đó nghe tiếng cháu khóc thấy xót lắm mà thật không nhịn cười nổi, vì đang ngồi ăn đám cưới nếu không thì chắc ông cười một trận rồi. Tiếp theo 'chị đại' Bông làm căng hơn, gọi sang méc cả ông bà ngoại luôn chứ! Còn điện thoại tôi lúc đó hết pin nên gọi không được. Để rồi xế chiều tôi về đến nhà thì thấy mẹ, mới ngạc nhiên hỏi, mẹ buồn cười kể hết cho tôi nghe. Trước đó, mẹ chồng cũng có gọi cho mẹ tôi, nhờ bà ngoại sang chăm cháu. Mẹ tôi lật đật qua đây, đến nơi thấy cảnh bé Bông nằm trên người Chan Chan, hai cha con ngủ ngon lành. Vừa mới méc 'tội' ba cho nội lẫn ngoại đều biết xong, giờ thì ôm ba ngủ say sưa. Ôi 'chị đại' ơi, sợ chị quá đó!




----------------------


IV. Nóng và mát

Lần này Bông nhà ta ba tuổi rưỡi. Bữa đó trời nóng hầm hầm, tôi và mọi người ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây và xem ti vi. Bé Bông ngồi trong lòng mẹ, tự dưng tụt xuống chạy vô bếp mở tủ lạnh, ghé mặt vô trong và đưa mông ra ngoài. Khoảng nửa phút con bé đóng cửa tủ lại, chạy đến chỗ mẹ, tôi hỏi con làm gì đó? Nó nhe răng cười, hai lúm đồng tiền duyên giống ba, hồn nhiên nói:

- Con muốn mát.

À! Con gái mẹ biết trốn nóng bằng cách mở tủ lạnh luôn. Tôi hôn lên má con bé, tiếp tục xem phim. Một lúc sau, bé Bông rời khỏi lòng tôi, chạy đến mở tủ lạnh, chơi trò 'làm mát' xong ào lại chỗ tôi cười khúc khích. Ban đầu cứ nghĩ con bé chơi vui nào ngờ nó làm gần năm sáu lần, cứ chạy đi rồi chạy về. Tôi liền nhắc:

- Bông, đừng làm nữa con, hư tủ lạnh đó.

Cha mẹ chồng và anh chị chồng nghe tiếng tôi nói cũng quay qua nhìn thử xem bé Bông đang định làm gì mà cứ đứng bên cửa tủ lạnh.

- Tủ lạnh hư hở mẹ? - Bông nghiêng đầu hỏi.

- Con cứ mở ra mở vô hoài thì cửa tủ sẽ bị hư.

Tôi thấy bé Bông yên lặng vài giây, ra điều suy nghĩ dữ lắm, dám chắc nó lại nghĩ ra gì đó cho xem. Và rồi con bé mở tủ lạnh, lần này không đóng cửa vội nữa mà lôi hết bao nhiêu đồ ở bên trong ra đặt xuống đất, tôi và mọi người còn chưa biết chuyện gì thì trời hỡi, 'chị đại' nhà ta chui tọt luôn vào trong tủ! Dĩ nhiên nó chui không vừa và cái mông nhỏ nhắn cứ nhún nhảy lộ ra ngoài.

- Con dô (vô) đây ngồi luôn để tủ lạnh hông bị hư nha mẹ Min ơi!

Thế là cả nhà tôi cười ầm ĩ! Còn tôi bó tay với 'chị hai' này luôn chứ sao nữa, liền chạy đến kéo con bé ra ngoài. Nhưng trước đó tôi bấm bụng nhịn cười chụp một pô ảnh con gái chui vào tủ lạnh và đưa mông ra ngoài để gửi cho Chan Chan xem 'cục cưng' của anh tránh nóng theo kiểu Úc nè!

----------------------

V. Có con rồi thì ba mẹ không giận lâu được!

Hình như người ta có lý do để nói như vậy. Nên thường vợ chồng sẽ muốn có con cái, vừa để vui nhà vui cửa vừa để kéo gần vợ chồng lại gần nhau. Như ai nấy đều biết, tôi và Chan Chan yêu nhau lâu năm nhưng thỉnh thoảng vẫn cãi cọ do tính tình không hoàn toàn hợp nhau. Hôm đó cũng chẳng rõ vì lý do gì mà hai vợ chồng tranh cãi, xong chuyển qua giận, 'chiến tranh lạnh' nên mỗi người ngồi ở hai đầu ghế sô pha, quay lưng với nhau. Nếu là trước đây thì cơn giận này có thể kéo dài một ngày thậm chí vài ngày hay suốt một tuần. Thế nhưng bây giờ khác rồi, có muốn 'giận lâu' cũng không được vì sẽ xuất hiện một điều: đó là bé Bông đang chơi với anh chị Nấm - Ngố ở ngoài sân sẽ lập tức chạy đến chỗ ba mẹ.

'Chiến dịch' đặt ra sẽ luôn là: đầu tiên Bông đứng giữa chống nạnh, hết nhìn mẹ Min rồi nhìn qua ba Chan; tiếp theo chạy đến chỗ mẹ hỏi 'mẹ giận ba hở mẹ', xong xuôi lại sang chỗ ba hỏi 'ba giận mẹ hở ba', cứ thế con bé chạy qua chạy lại giữa hai bên không biết mệt là gì; sau đó thấy tình hình vẫn không thay đổi thì bắt đầu 'giảng hòa'. Đầu tiên con bé ôm cổ Chan Chan, kể lể:

- Ba Chan đừng giận mẹ Min, khi ba lái máy bay đó, mẹ đêm nào cũng ngủ trễ hết. Con nghe mẹ nói mẹ lo cho ba.

Rồi xong, bé Bông chạy ào đến nũng nịu với tôi:

- Mẹ Min đừng giận ba Chan nữa, hổng phải mẹ dạy con phải thương ba vì ba lái máy bay cực ạ? Ba chở mọi người để mọi người ở xa được gặp nhau.

Chưa hết đâu, Bông qua chỗ Chan Chan tiếp: "Mỗi lần trời mưa, mẹ Min nhìn ra cửa sổ quài (hoài) luôn, mẹ sợ ba bay không được", nó lại sà vào lòng tôi: "Mẹ nói lâu lâu ba mới dìa (về) nhà nên con phải chơi dới (với) ba mà sao mẹ giận ba". Trời ơi, bạn biết đấy, khi lắng nghe con gái nhỏ nói những lời hồn nhiên và chân thành đến thế thì bạn sẽ không kìm lòng nổi đâu. Tôi cười mà mắt ươn ướt, nghĩ sao bản thân nhỏ nhen thế, ngẫm lại có chút chuyện mà làm quá chi. Ba mẹ giận nhau, con cái tội nghiệp lắm. Tôi ôm con, liên tục gật đầu. Rất nhanh sau đó, Chan Chan xích lại gần ôm cả hai chúng tôi.

Trẻ con chân thật, đơn giản nhưng không phải không biết nghĩ, chúng hiểu hết, cảm nhận được hết, nếu người lớn chẳng dám nói ra những gì cất giấu trong lòng thì chúng sẽ thay họ nói. Vì ba mẹ là cả thế giới của chúng.

- Rồi, ba Chan không giận mẹ Min nữa, Bông chịu chưa?

- Mẹ cũng không giận ba nữa, nghen.

Tôi và Chan Chan thay phiên nhau dỗ dành bé Bông, chính vì thế cũng xem như đã làm lành với nhau luôn. Tiếp theo Chan Chan bế con gái lên, bảo: "Trưa này gia đình mình ra ngoài ăn gì đó ngon ngon đi", Bông ôm cổ ba cười khanh khách đồng ý liền. Tôi cũng đứng dậy đi theo hai cha con, mỉm cười trước những hạnh phúc nhỏ nhoi đơn sơ này. Đây chính là mái ấm, là điều quý giá nhất mà tôi sẽ trân trọng và bảo vệ từ nay đến về sau.




HẾT./.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status