Nhật ký thực nghiệm của tên vu yêu điên khùng

Chương 137: Lãnh Thổ Tự Trị Shawen


Dù cho mặt đất chưa đóng băng, thế nhưng những cơn gió phương bắc hiện tại đã lạnh như dao cắt, mà dựa theo quy luật những năm trước, nhiều nhất là qua hai tháng nữa, trận tuyết rơi đầu tiên sẽ xuất hiện, mùa đông gian nan dài đến gần bảy tháng sẽ mang đến sự gian khổ và nguy hiểm nhất đối với tất cả sinh mệnh.

Phải thích nghi mới có thể sinh tồn, mạnh sống yếu chết, thiên nhiên vốn luôn vô tình, khắc nghiệt như vậy đấy.

Tại phương bắc, thời điểm cuối thu ngắn ngủi hiển nhiên không thích hợp để xuất hành, nếu xui xẻo thì biết đâu lại bị tuyết rơi dày đặc khiến cho mọi người bị vây ở hiểm địa nào đó, nhưng đành chịu, ta vốn chẳng có quyền lựa chọn.

Nếu đợi đến lúc xuân về hoa nở sang năm, chỉ sợ đại quân thú nhân đã xuôi nam, đến lúc đó càng không có khả năng rời đi, tranh thủ chút thời gian ít ỏi còn lại để làm thêm vài chuyện mới là mấu chốt trước mắt.

"Lãnh thổ tự trị hỗn huyết sao? Thật đúng là quá khứ làm cho người ta khó chịu. Nhưng mà e rằng đây là đường ra duy nhất."

Tên chính thức của lãnh thổ tự trị hỗn huyết là lãnh thổ tự trị Shawen, tuy nhiên chẳng mấy ai gọi cái tên này, dù sao, bởi vì khối thổ địa kia dính với một đoạn lịch sử khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Cứ sau chiến tranh dị tộc, quốc gia thua trận thường sẽ mất đi đa số quốc thổ cùng quốc dân, nhất là nữ tử bị cướp đi thường sẽ trở thành chiến lợi phẩm cho người thắng, như vậy dị tộc trường kỳ thống trị đại biểu cho lượng lớn con lai được sinh ra.

Bao quát cả nước Lam, đại bộ phận phương bắc đều từng bị thú nhân chiếm cứ gần trăm năm, ác ma đột kích cũng làm rất nhiều chuyện tốt, hơn nữa vì nô lệ mậu dịch nên ở phương bắc có vài cái bộ lạc tinh linh rải rác. Thế là bán thú nhân, bán ma duệ, bán tinh linh, … Số lượng con lai ở trên vùng đất này không hề ít, đương nhiên, tuyệt đại đa số vẫn là bán thú nhân.

Đương nhiên, số lượng không hề ít này so sánh với quốc gia vẫn có thể xem như thiểu số, nhưng nếu để vương quốc nhân loại thu phục lại khối thổ địa này, đám con lai sẽ vô cùng khó chịu.

Thân phận con lai quả thật có đôi phần hữu ích hơn người bình thường trong thời kì dị tộc thống trị, nhưng nói cách khác, bọn họ nhất định sẽ trở thành bia ngắm cho người ta trút oán hận.

Lúc dị tộc bị đuổi chạy, bán thú nhân muốn tiếp tục sinh sống trên lãnh thổ nhân loại hiển nhiên là không thể nào, đặc điểm dị tộc trên người bọn họ sẽ làm cho những người khác nhớ tới đoạn lịch sử thê thảm đau đớn. Chỉ cần hơi có chút mâu thuẫn, cộng thêm có người cố ý hô lên vài câu kích động thì rất dễ dàng tạo nên vài cuộc thảm sát nhân danh báo thù chủng tộc.

Huống chi bán thú nhân vốn chẳng phải hạng lương thiện, trong niên đại thú nhân thống trị, vì cho thấy lập trường của mình, bọn họ đối xử với "Đồng bào" nhân loại dị thường tàn khốc, những vụ thảm án nghe mà rợn cả người thường là do những tên không rõ lập trường này gây nên.

Sau khi nhân loại thu hồi thổ địa, đại thẩm phán và trả thù lập tức khiến đại bộ phận con lai bị đưa lên đài hành hình.

Về phần số ít thực sự không có tội hoặc là quá nhỏ thì bị trục xuất, đây chuyện lịch sử năm xưa của Đông Lam, chính là thời đại khai quốc quân vương Charles.

Đó là thời đại vô cùng điên cuồng, lúc đó chỉ cần hơi có liên hệ với thú nhân là đã có lí do để tử hình, thậm chí hài tử và nữ nhân cũng thường xuyên bị lôi ra thẩm phán. Cho dù là những bán thú nhân nổi danh thân mật với nhân loại thì tối đa cũng chỉ được mang thêm chút tài vật tùy thân.

Ở thời điểm đó, khi dân chúng đang say cuồng trong dục vọng báo thù, chẳng ai dám đứng ra biện luận cho đám "Thú dân" kia, nếu bất cẩn bị vu cho tội “gian tế thú nhân” thì nhất định sẽ chết rất oan uổng.

Khi đó không có bất kỳ quốc gia nào nguyện ý tiếp nhận đám con lai này, biên giới tiến về cao nguyên thú nhân lại bị phong kín, số ít thành công xuyên qua biên cảnh đều không có kết cục tốt, bọn họ trở thành vật trút giận cho kẻ chiến bại. Hình phạt trục xuất đối với những người gần như không có khả năng sinh tồn trên thực tế chẳng khác gì phán xử tử hình, chẳng qua là không lập tức xử tử mà là cho bọn họ để tự sinh tự diệt trong thiên nhiên tàn khốc.

Nếu nước Lam là hắc lịch sử của cả nhân loại. Vậy những này con lai có thể xem như hắc lịch sử của toàn bộ phương bắc.

Vì tất cả quốc gia đều từ chối chứa chấp và sử dụng kỵ sĩ khu trục bọn họ, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể hướng về phía những dãy núi không người. Theo thời gian trôi qua, khi tất cả người đều bắt đầu lãng quên, cho rằng bọn họ đã chết dưới bão tuyết hoặc trong miệng dã thú, tại dãy núi sâu kia, bên trong thung lũng kỳ tích, một quốc gia tân sinh bất ngờ xuất hiện —— lãnh thổ tự trị Shawen.

Bây giờ lãnh thổ tự trị Shawen đương nhiên sẽ không còn thuần con lai như hơn hai trăm năm trước, tuy vẫn chưa được các quốc gia thừa nhận, nhưng nơi này đã trở thành thiên đường cho bất kỳ ai cùng đường, dù là nhân loại, thú nhân hay tinh linh… Tuy nhiên số lượng dân bản địa chiếm nhiều nhất vẫn là những con lai mang đặc điểm thú nhân.

Ví dụ như chiến sĩ trẻ ngoài xe ngựa, hắn có tai mèo và móng vuốt, sau lưng có đuôi thằn lằn, nửa người dưới là bán nhân mã, hiển nhiên đây là sản phẩm sau mấy lần hỗn huyết.

Hay như vị du hiệp đang ẩn nấp kia, nàng mang theo lớp lông trắng mỹ lệ, dường như là huyết thống thú nhân loại cầm điểu nào đó, nhưng cánh tay bên phải tràn ngập vảy thằn lằn lại có vẻ rất mất cân đối.

"Nơi này là Thiên Đường!"

Tên Thú Vương kiêm đại sư triết học nào đó càng ngày càng làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, vừa nhìn thấy cư dân ở đây, trong nháy mắt hắn liền từ bỏ phương thức nói chuyện triết học vô cùng khó hiểu.

Lúc này, trong vòng vây của rất nhiều con lai, hắn đã sớm vui đến quên cả trời đất, xem tình cảnh kề vai sát cánh kia, chí ít vị chiến sĩ hỗn huyết bán nhân mã sợ rằng khó mà trốn thoát khỏi tay tên già đời này.

Khi vừa đến biên giới, các bán thú nhân vốn chẳng thân thiện gì, chiến sĩ cầm vũ khí đe dọa, tên trên cung cứ chĩa thẳng vào chúng ta.

Nhưng khi ta lấy ra minh chứng của thương nhân Đông Lam công quốc, thái độ của bọn họ lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều, cũng chẳng kiểm tra xe hàng cẩn thận như trước, hơn nữa còn vui vẻ trò chuyện, giúp cho tên nam nhân nào đó tìm được cơ hội.

"Đông Lam quan hệ rất tốt với lãnh thổ tự trị Shawen?"

Heloise vừa mới kết thúc tiến hóa liền bị ép ra ngoài, hiện tại tinh thần uể oải không muốn động, mặt mũi tràn đầy khó chịu nằm vạ trên đầu của ta.

"Đông Lam vốn có quan hệ không tệ với tất cả thế lực bị xã hội nhân loại căm thù, quan hệ với lãnh thổ tự trị Shawen thì đặc biệt tốt, nhất định là có nguyên nhân khác."

Nói lại đoạn hắc lịch sử đó. Lúc đám con lai may mắn tìm được một thung lũng có thể sinh hoạt, lãnh thổ tự trị Shawen vừa mới bắt đầu xây dựng, đang trong tình trạng thiếu ăn thiếu mặc, gian nan nhất, tiên vương Charles đã len lén viện trợ bọn họ.

"Ta vốn chỉ định giúp đỡ những người vô tội và hậu duệ nước Lam, nhưng nhìn bọn họ thực sự quá thảm nên mới giúp đỡ thêm một chút. Quan trọng nhất, nếu chỉ cấp lương thực và quần áo cho hậu duệ nước Lam, bảo đảm ta vừa quay đầu là họ sẽ bị cướp, chẳng khác nào ta hại tính mạng họ. Rốt cuộc đành phải giúp hết tất cả. Còn may, những năm đó chúng ta vẫn đang rất giàu có."

Đoạn nhật ký của tiên vương tiết lộ chuyện viện trợ liên tục trong suốt ba mươi năm, nhờ đó mà đến ngày hôm nay, lãnh thổ tự trị Shawen vẫn xem Đông Lam công quốc như huynh đệ duy nhất.

Những năm gần đây, bởi vì toàn phương bắc ngày càng xa lánh nên hai quốc gia buộc phải thắt chặt quan hệ của hơn. Những thương nhân ngoại quốc muốn đi vào Shawen đều sẽ nghĩ biện pháp làm một cái chứng nhận thương nhân Đông Lam, không ít người nắm quyền trong lãnh thổ tự trị Shawen thừa nhận mình là hậu duệ nước Lam.

Đáng nhắc tới nhất, mảnh thung lũng nằm giữa núi non trùng điệp này là một trong những vựa lúa hiếm hoi của phương bắc. Khi thời thế đổi thay, cư dân trên vùng đất này bắt đầu cứu tế ngược lại hậu duệ tiên vương Charles, nếu không nhờ lượng lương thực được viện trợ đó, chỉ sợ Đông Lam đã sớm sụp đổ từ nhiều năm trước.

Trên đội xe của ta lần này chở theo rất nhiều y dược hiếm hoi mà có tiền cũng không mua được ở phương bắc, xem như là Đông Lam công quốc trả ân tình suốt nhiều năm.

Cho vay nợ không lấy lãi? Cho một công ty có thể phá sản bất kỳ lúc nào được vay tiền? Cung cấp lương thực cứu mạng cho một quốc gia đứng trên bờ vực sụp đổ, đây quả thật là ân tình vô cùng lớn.

Lãnh thổ tự trị Shawen đã không quên ân tình của Charles. Đông Lam đương nhiên cũng biết báo đáp ân tình cứu mạng mấy năm qua.

Mối quan hệ song phương tốt đẹp là nguyên nhân ta lựa chọn nơi này làm trạm ghé thăm đầu tiên, nếu ở các quốc gia tràn đầy địch ý, với số thời gian ít ỏi còn lại chỉ sợ chúng ta chẳng kịp thương thảo được gì.

Hiện giờ chuyến đi đột nhiên có thêm mục đích.

"Ameera học tỷ, ngươi cảm thấy mảnh đất này như thế nào, thích hợp cho thực vật của ngươi sinh trưởng sao? Có thể bồi dưỡng được những chủng loại ta cần sao?"

"Sao có thể nhanh như vậy! Ta còn phải thử nghiệm và kiểm nghiệm, mà đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng!"

"Tuyệt đối không quên."

Nhớ tới cái ước định cầu hoà kia, ta không khỏi cười khổ, phải nói tới cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên từ nửa tháng trước.



"Bảy nguyên tội của ta thiên hạ vô song! Mạnh hơn đám cỏ dại của ngươi rất nhiều!"

"Cỏ.... Cỏ dại? Ha ha, ngươi mạnh miệng lắm đấy!"

Vị nữ đại pháp sư đang cúi đầu bỗng nhiên cười điên dại, vô số bóng ma lan tràn ra sau lưng nàng, trong không khí xuất hiện mùi vị độc tố vừa chua vừa ngọt, súc tu huyết sắc trong bóng tối ngo ngoe muốn động.

"Ô ô ô!"

Tựa hồ cảm giác được tạo vật chủ phẫn nộ, một loại sinh vật nào đó lập tức thấp giọng thút thít.

Rõ ràng nước bọt của hoa ăn thịt người đã nhỏ xuống trước mặt ta, dây leo mang theo gai độc sắp quấn chặt, vậy mà ta vẫn đứng yên, phảng phất như không nhìn thấy.

Ta biết, mặc dù nàng là kẻ giết người nhiều nhất trong số những người ta quen, là kẻ không có lương tri trói buộc nhất, nhưng nếu bây giờ động thủ, vậy tương đương với việc nàng đã nhận thua.

Đồng hành là oan gia, học giả gặp mặt, nhất là những học giả nghiên cứu lĩnh vực giống nhau nhưng suy nghĩ trái ngược, thông thường bắt đầu từ châm chọc lẫn nhau, phát triển đến cãi cọ, lấy gạch đập lộn làm kết thúc.

Nhưng nếu một bên lấy hình thức mưu sát hòng thu được thắng lợi, vậy nghĩa là thừa nhận mình chẳng cách nào chiến thắng đối thủ trên lĩnh vực học thuật mà chỉ có thể dùng thủ đoạn để tiêu diệt đối thủ cạnh tranh.

Quả nhiên, vừa thấy tư thế mặc cho xử lý của ta, đại pháp sư Ameera rốt cuộc thu liễm nộ khí, thu hồi đám thực vật ăn thịt người nguy hiểm, tiếp tục hình thức đấu văn.

"Hừ, bảy nguyên tội? Ngươi còn chưa gom góp đủ, bạo thực, phẫn nộ, lại thêm ngạo mạn vừa được giải khai phong ấn. Mới có ba cái thôi."

"Ta gần đây mới tạo ra tham lam cùng đố kỵ, chỉ kém hai cái nữa, còn ngươi thì sao? Bảy mỹ đức của ngươi đủ rồi sao? Chẳng lẽ đến giờ vẫn chỉ có "Tiết chế" và "Cần cù" từ một trăm năm trước?"

".... Ta, ta cũng làm ra thêm "Khiêm tốn", vừa vặn đối phó ngạo mạn của ngươi!"

"Ừm? Thú vị? Nói miệng không có bằng chứng. Chi bằng lấy ra nhìn xem."

Nghe vậy, Ameera đột nhiên trầm mặc, theo sự hiểu biết của ta, nàng khinh thường nói láo, hiện tại không lấy ra được, hơn phân nửa là vì có nguyên nhân khác.

"Nếu không phải tên Adam đáng chết đánh hỏng bảo bối của ta..."

Nghe vậy, trước tiên ta sững sờ, không khỏi lau lau mồ hôi lạnh, may mắn trốn thoát đại kiếp, tiếp đó ta liền nổi giận.

Nếu đồ chơi mới vẫn hoàn hảo, chắc chắn nàng sẽ lấy ra khoe khoang. Với năng lực hiện tại, ta gần như chắc chắn sẽ bị miểu sát, nhưng mà ta không hề có ý cảm kích Adam, bởi vì ta hiểu được vài chuyện.

"Tốt lắm, nhà ngươi giỏi lắm, ta đang tự hỏi ai tiết lộ tin tức của ta cho con trạch nữ trăm năm không thèm ra khỏi cửa này. Hơn nữa xem cái cách biểu lộ quỷ dị kia, ta dám chắc ngươi cố ý không nhắc nhở, chờ xem cảnh ta gặp xui xẻo."

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ lan man, thừa dịp đối phương yếu thế, ta lấy ra đòn sát thủ.

"Còn nhớ Heloise lão sư không? Hiện tại, nàng chính là tham lam! Uy uy, mèo chết, tỉnh! Chờ ngươi cứu mạng đó!"

Từ khi ăn hết "Hơi Thở Tử Vong", Heloise một mực buồn ngủ, giống như đang chuẩn bị lần nữa tiến hóa, nhưng lúc này ta đang rất cần nàng ra sân.

"Heloise lão sư? Nàng không phải nữ yêu sao?"

Ta chỉ cần móc con mèo chết kia ra, tiếp đó không cần nhiều lời, ngoại hình Slime quái vật đó có sức thuyết phục hơn bất cứ lời nói nào.

Trong lúc Ameera chuyên tâm nghiên cứu con mèo đang ngủ như chết, ta tranh thủ thời gian hỏi thăm, sao cô nàng này lại tìm tới đây được.

"Để ta giải thích đi, ngày đó chúng ta vừa mới bày ra chiêu bài không lâu, vị nữ sĩ này tự nhận là người quen của ngài, định tạo bất ngờ, muốn chúng ta báo tin cho ngài. Nhưng đại ca nói có thể cảm giác được nàng vừa là đồng loại của chúng ta, vừa là địch nhân của ngài, cho mới không thông báo. Bởi vậy nàng luôn tự giam mình ở trong phòng không ra khỏi cửa, giống như đang nghiên cứu gì đó, dần dà dường như quên mất việc tìm ngài, cứ như vậy đến lúc ngài tìm tới cửa."

Nghe vậy, ta thật sự cạn lời, có lẽ cả đám thật sự có ý tốt, nhưng sống được tới hiện tại, ta chỉ có thể nói cả đám mạng lớn.

"Hung thủ của vụ án giết người tại pháp sư quốc trăm năm trước mà các ngươi cũng dám giữ lại trong bản bộ? Vì vật thí nghiệm hay tìm kiếm linh cảm, nàng dám gây án ngay trong Vân Chi Tháp, các ngươi..... Đợi chút nữa, đại ca? Ngươi là?"

Người ta vừa mở miệng giải thích là một hán tử cao to, cơ bắp rắn chắc, trên mặt mang theo kính che nắng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tin.

"Pierre Papin, lão nhị trong chân ái nghĩa huynh muội, chúng ta đều gọi hắn là Lưu Nại ba ba!"

Tốt lắm, thu hồi cái đánh giá "Đáng tin" kia, vẻn vẹn thành viên mới của chân ái huynh muội đã quá lắm rồi, lại còn thêm cả chú thích.

"Ờ... Xin hỏi ngươi có nữ nhi sao?"

"Ừm, chân ái của ta là nữ nhi, yêu hơn cả bản thân mình, hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian, đây cũng chính là nguyên nhân mọi người cho phép ta vào đoàn."

Nghe thế, ta không khỏi thở dài một hơi, tên này chỉ là yêu nữ nhi quá mức, xem như vẫn có thể tiếp nhận.

"Lưu Nại là một chiếc chiến hạm."

Tuyệt vời, Momo chỉ nói một câu giúp ta trong nháy mắt liền hiểu, quả nhiên là mặt hàng thân sĩ, không chạy đâu được! Hóa ra vị này là hạm nương khống.

"Ờ, ta nghe nói thủy thủ lâu dài ở trên biển sẽ xem thuyền như tình nhân, ta có thể lý giải, ta thật sự lý giải."

Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng ta lại yên lặng lùi hai bước, tận lực rời xa đám thân sĩ càng ngày càng không bình thường này.

"Ha ha, Papin nhị ca, ta đã nói ngươi không cần quá lo lắng, vương tử điện hạ sao lại không hiểu ngươi, phải biết hắn là vua thân sĩ. Ngươi mới có 0. 4 Mening, hắn tại thành Sulfur đã lên tới tận 10 Mening!"

Momo giải thích có vẻ dư thừa, vì tên Lưu Nại ba ba đã lâm vào sự cuồng nhiệt.

"Ta không phải loại đam mê đồ vật nông cạn! Đừng đánh đồng những thứ tục vật với Lưu Nại, Lưu Nại là thiếu nữ đáng yêu nhất thế gian này, những chiếc thuyền khác có ụ súng đứng thẳng như vậy không? Có boong tàu bóng loáng tịnh lệ không? Có mạn thuyền đường cong ôn nhu sao? Có..."

Nhìn tên thân sĩ "Nữ nhi khống" đang phát rồ trước mắt, ta bất đắc dĩ cảm thán, quả nhiên trong liên minh thân sĩ không thể nào có người bình thường! Chân ái huynh muội há có thể xuất hiện kẻ tầm thường!

Được rồi, mặc kệ cái tên tân thân sĩ đang hát vang "A, khoang động cơ ấm áp, Âu, bánh lái mị lực kinh người ", ta nhìn về phía bên kia, Ameera đang uể oải ngồi xổm trên mặt đất, lặp đi lặp lại thấp giọng nỉ non.

"Vong linh bán sống bán chết? Làm sao có thể? Cái này đã đạt đến mức độ tạo vật chủ cấp độ cao. Hắn lại tiến bộ hay do ta thụt lùi?"

Biểu cảm của nàng quả thật làm ta rất thoải mái, nhưng cứ như vậy, nếu nàng thật sự từ bỏ tôn nghiêm sau cùng đến ép hỏi kỹ thuật, mà bây giờ ta tuyệt đối không đánh lại, thế là, ta lấy mình ra làm mồi nhử.

"Ameera học tỷ, chỉ cần ngươi giúp ta làm hai chuyện, ta sẽ giúp ngươi cũng đột phá lên một tầng nữa!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status