Nhất thế tôn sư

Quyển 7 - Chương 22: Vạn phật đại trận


Dịch: Tiểu Băng

Ba viên Xá Lợi tử phù phù trầm trầm, phật quang như sóng, như chiếm cứ quá khứ hiện tại và tương lai, cố định kiếm khí bốnu xung quanh, triệt tiêu áp chế của kiếm trận, Phật quốc lan rộng ra, lưu ly lan tràn, sen trắng khắp nơi.

Các Bồ Tát La Hán vốn đang vây quanh Di Lặc tản ra, mỗi người ngồi xuống một đóa liên hoa, nối kết với nhau, cùng niệm tôn hào, lấy Pháp Hoa Lâm và Đại Diệu Tướng làm đầu mối, kết thành kết giới cơ bản của Phật môn -- Vạn Phật đại trận!

Năm đó Linh sơn, khi Phật Tổ nhập diệt, A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật chưa ra tay, Sa Bà tịnh thổ lấy A Nan, Già Diệp làm hạch tâm, bày ra Vạn Phật đại trận, để ngăn cản Yêu Thánh và các Đại Thánh, kéo dài thời gian cho tới khi Bỉ Ngạn giả đến viện trợ.

Chỉ mỗi việc dám dùng Vạn Phật đại trận đón đánh Yêu Thánh là Bỉ Ngạn giả cũng đủ cho thấy cái kết giới này vững chắc như Kim Cương vạn kiếp không diệt.

Đáng tiếc, tới lúc quan trọng A Nan lại phản bội, khiến Vạn Phật đồng trụy, đại trận này cho đến hôm nay mới tái hiện lại trên thế gian, nhưng Bồ Tát La Hán bày trận hôm nay không phải Phật Đà, không thể tái hiện lại sự huy hoàng thời Thượng Cổ của nó, và cũng không trọn vẹn.

Nhưng dù vậy, tai Mạnh Kỳ vẫn nghe thấy những tiếng thiện âm, mũi ngửi thấy mùi đàn hương thanh tĩnh, mắt nhìn thấy những chữ vạnu vàng nối thành tầng tầng cấm pháp, mỗi một chữ vạn đều như do một Kim Thân Phật Đà biến thành, cùng đọc:

“Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ!”

Phật quốc dưới đất xuất hiện những hư ảnh cự phật lưu ly, to bằng những Kim Thân Phật Đà bình thường, gương mặt mơ hồ không rõ, sắcu vàng óng ánh, đầy tang thương.

Nhìn thấy hư ảnh do Vạn Phật đại trận này biến thành, Mạnh Kỳ như thấy được mình.

Không, không chỉ là mình, còn là Như Lai.

Như Lai Phật Tổ!

Vạn Phật đại trận này không thể coi thường, còn kết ra được hư ảnh Phật Tổ...... Mạnh Kỳ ngưng thần nhìn lại, trong lòng trịnh trọng.

Những vùng đất đã bị Di Lặc độ hóa cũng bay lên rất nhiều sen trắng và chữ vạnu vàng, nối kết vào với kết giới thành một khối, đều trở thành Phật quốc.

Di Lặc híp mắt, vai nơi bị Hao Thiên khuyển cắn mất Kim Thân nổi lên những đốm sáng, đang từ từ tự chữa trị.

Mạnh Kỳ thầm ra lệnh cho Hao Thiên khuyển, cười khẽ:

“Đông Lai Phật Tổ, để mỗ thử xem Vạn Phật đại trận này!”

Thân hình hắn phình to ra, hiện Pháp Thiên Tượng Địa, còn to hơn cả một nửa địa vực Phật quốc ở Giang Đông, cự nhân đấu với “Cự phật”!

Năm ngón tay cong lên, nắm lại thành quyền, khiếu huyệt toàn thân mở ra, hiện ra cảnh những vũ trụ mênh mông, trong mỗi vũ trụ đều có một dải tinh hà sáng rực, phi tướng đi ra, xen lẫn vào nhau, hội tụ vào đầu nắm tay, chưa dùng tới sức mạnh hình chiếu, chỉ mỗi sức mạnh sức mạnh khiếu huyệt vũ trụ của mình, đã gần bằng uy lực của một Truyền Thuyết bình thường.

Bất Diệt Nguyên Thủy thân há lại bình thường!

“Còn chưa đủ!” Mạnh Kỳ khẽ quát, quanh thân u ám hiện lên, hóa thành một đám lốc xoáy, trong từng cái lốc xoáy đều có ấn ký hình tượng ta khác. Có Sáng Thế Phạm Thiên, có Vạn Môn chi môn, sức mạnh trào dâng tụ vào nắm tay của hắn.

Nắm tay kia trở nên vô cùng trầm trọng, khiến hư không chung quanh không ngừng vặn vẹo và thu hẹp lại tới khi thành một điểm, sự khủng bố của nó ngay cả các Bồ Tát La Hán trong Vạn Phật đại trận đều cảm nhận được.

Hắn tập trung tất cả sức mạnh của mình, vừa tốn chút thời gian tập trung, vừa tự biến mình thành bia ngắm, nhưng Di Lặc không công kích hắn, Pháp Hoa Lâm và Đại Diệu Tướng cũng không thúc dục Vạn Phật đại trận công kích hắn, bởi vì bọn họ đều biết đây là cạm bẫy.

Ra ngoài Phật quốc, tấn công sẽ bị cấm pháp áp chế, đối phương có đặc thù không chỗ không ở, căn bản đánh cũng không trúng, nếu ra tay lại còn có khả năng tự để lộ ra sơ hở, bị kẻ địch thừa cơ.

Nên họ đều coi như không thấy, tiếp tục khuếch trương Phật quốc về phía trước, độ hóa thế nhân.

Ngươi đánh là chuyện của ngươi, chúng ta làm chuyện của chúng ta!

Thấy dụ địch không thành, Mạnh Kỳ quát to:

“Vạn Vật Phản Hư!”

Tay phải đánh ra, ầm ầm nện xuống, vừa còn tại trời cao, nháy mắt đã tới Vạn Phật đại trận, trời đất như bị áp súc, trở thành một tờ giấy mỏng, u ám không ánh sáng.

Phanh!

Các Kim Thân Phật Đà phá vỡ, nhưng lại nhanh chóng tái hiện, các tầng cấm pháp của Vạn Phật đại trận thi nhau tan rã, nhưng diệt rồi lại sinh.

Một quyền toàn lực của Mạnh Kỳ lại không tạo ra được hiệu quả gì, ngay cả dư ba tán ra cũng đều bị đại trận thôn phệ, hóa thành phật quang.

Ngay khi Mạnh Kỳ công kích, sen trắng nở đầy Quảng Lăng, phật quang chiếu rọi vào tòa thành, từ thời Thượng Cổ tới nay, đây là lần đầu tiên nó bị chiếm đóng, không hề có lực nào cản lại sự công kích, Vương gia đã trốn vào trong Động Thiên.

Tóc Mạnh Kỳ bay dựng lên, như muốn đánh ra chân hỏa, nhanh chóng biến hóa, hóa thành Chúc Cửu Âm mặt người thân rắn, toàn thân đở rực, mở mắt nhắm mắt, đông hạ luân phiên, xuân thu thuấn chuyển, chỉ trong tích tắc, Vạn Phật đại trận như trải qua một năm bốn mùa, cấm pháp bắt đầu xảy ra hỗn loạn.

Thừa cơ hội này, Mạnh Kỳ quất đuôi, đánh vào chỗ sơ hở mà hắn thôi diễn ra được.

Bát Cửu huyền công không phải chỉ biết đánh bừa, dùng cách khắc chế khác nhau cho các kẻ địch khác nhau cũng đạt tới mức tinh túy!

Ba viên xá lợi trên đỉnh đầu Di Lặc Pháp Thân khẽ chuyển động, sóng phật quang dâng trào, quang âm dị thường bị trừ khử, sự hỗn loạn vừa bắt đầu bị dập tắt ngay, Vạn Phật đại trận trở lại bình thường.

Mạnh Kỳ không nhịn được thầm thở dài, có Di Lặc trấn áp, có Pháp Hoa Lâm và Đại Diệu Tướng là Đại Bồ Tát làm mắt trận, đừng nói Bát Cửu hóa thân, ngay cả bản tôn ở đây, xuất ra Nhất Khí Hóa Tam Thanh, có Tru Tiên kiếm trận áp chế, dùng hết tất cả thần thông, cũng không phá nổi Vạn Phật đại trận này.

Hắn hít sâu, bàn tay phải dựng thẳng, khiếu huyệt vũ trụ gom lại, ngưng tụ sức mạnh của khác ấn kí ta khác, nhưng lần này không dùng Vạn Vật Phản Hư, mà dùng Khai Thiên Tịch Địa đao pháp.

Chém vỡ Vạn Phật đại trận này, mở ra bầu trời mới!

Đạm kim chợt lóe, ánh đao chém xuống, bổ về phía Vạn Phật đại trận, các Bồ Tát La Hán không chút dao động, tiếp tục niệm tên Di Lặc.

Họ tin tưởng vào sự kiên cố của Vạn Phật đại trận.

Đột nhiên, từ trong thành Quảng Lăng đã bị độ hóa, một đạo hắc ảnh lủi ra, không công kích vào Di Lặc, mà nhào tới Pháp Hoa Lâm Đại Bồ Tát, cắn vỡ tầng lưu ly bảo vệ mắt trận, cắn vào vai Pháp Hoa Lâm, chính là Hao Thiên khuyển!

Theo lệnh của Mạnh Kỳ, nó không đánh lén Di Lặc nữa, mà chuyển sang mai phục trong Quảng Lăng, chờ đợi Phật quốc khuếch trương, bao phủ Quảng Lăng vào trong, sẽ đánh lén Bồ Tát làm mắt trận.

Hao Thiên khuyển hất mạnh, Pháp Hoa Lâm bị đẩy hơi dịch ra khỏi vị trí, cấm pháp lập tức hỗn loạn, các Kim Thân Phật Đà biến mất, các chữ vạn trở nên hư ảo.

Mạnh Kỳ vẫn tấn công, tấn công không chút hiệu quả, chính là vì chờ đợi cơ hội này, cơ hội nội ứng ngoại hợp, ngu gì bỏ qua?

Giơ tay chém xuống, quang mang chợt lóe, Vạn Phật đại trận bị tách ra, lộ ra Phật quốc bên trong.

Pháp Hoa Lâm Đại Bồ Tát vừa bị chó cắn, vừa bị ánh đao kề thân, không có cách nào, đành phải thoát khỏi mắt trận, hiện ra trên không Quảng Lăng, Kim Thân có chỗ bị vỡ tan, thần thức Chân Linh đều bị chấn động.

Di Lặc thở dài, dừng việc chữa thương, ba viên xá lợi bay tới trước ánh đao, phật quang cuồn cuộn như sóng, đón lấy đường đao.

Hao Thiên khuyển rít lên, bóng chó hiện ra đầy trời, điên cuồng công kích vào các La Hán Bồ Tát, may được Đại Diệu Tướng đúng lúc ra tay, Phật quốc mới thoát khỏi kiếp nạn.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Vạn Phật đại trận cũng đã bị phá!

Hy vọng như vầy kéo dài được cho tới khi đại ca ngốc trở lại...... Mạnh Kỳ biết mình không có khả năng thắng được Di Lặc, chỉ muốn tìm cách để kéo dài thời gian mà thôi.

............

Na Tra và Ngưu Ma vương kịch chiến trong vũ trụ, hồ ly Thanh Khâu tính tính thời gian, cắn răng nói:

“Không thể kéo dài thêm nữa!”

Yêu Thánh thương rực lên ánh sáng, huyền hoàng tỏa ra, kết ra một tòa Linh Lung Bảo Tháp ba mươi ba tầng!

Mấy năm sau ngày Tự Linh sơn, Yêu Thánh thương cũng đã thức tỉnh đến cấp độ Truyền Thuyết!

............

Thiếu Huyền, Hi Nga, Giang Chỉ Vi và Lục Vô Danh đang hợp chiến La giáo tam đại thần sứ, đã sắp phá được “Thập Phương Du Tử lưu ly giới” của Chưởng Đăng thần sứ.

Song ngay lúc ấy, khí tức tam đại thần sứ bỗng giao hòa, dung hợp vào nhau, ở chính giữa hóa thành một cái lốc xoáy u ám.

U ám lốc xoáy hiện ra thanh quang, đột hiển cảnh ở sâu bên trong Chân Không gia hương!

............

Trong tinh không mênh mông, con cự viên lông trắng mắt hiện huyền quang, lặng lẽ quan sát tất cả.

Đột nhiên, Viên Hồng mỉm cười, thân hình nhoáng một cái, hóa thành một nam tử ngang tàng hùng vĩ, đầu đội Bình Thiên quan, thân mặc minh hoàng bào, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lãnh khốc, chính là Cao Lãm!

Y bay vào kiếm trận.

............

Pháp Hoa Lâm Đại Bồ Tát bị Hao Thiên khuyển cắn vỡ kim thân, thương thế không nặng nhưng cũng không nhẹ, mắt thấy Vạn Phật đại trận bị phá, tịnh thổ dưới đất trở nên hỗn loạn, nơi nơi đều có tiếng chó sủa, trong lòng nổi giận.

Y khẽ niệm tên Di Lặc, định liên thủ với Đại Diệu Tướng, hạ Hao Thiên khuyển.

Y bỗng run lên, cả người như rơi vào hầm băng, cả kim thân lẫn linh trí đều lạnh toát, vì nhìn thấy từ trong thành Quảng Lăng bay ra một bàn tay vàng lưu ly, trong lòng bàn tay nứt ra một cái miệng khổng lồ, mọc ra bốn mươi cái răng Phật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status