Thông tin truyện

Phàm nhân tu tiên

Phàm nhân tu tiên
Đánh giá: 8.5/10 từ 1175 lượt.
Đây là truyện Phàm nhân tu tiên 1 full 2448 chương. Đã có truyện Phàm nhân tu tiên 2: Phàm nhân tu tiên chi tiên giới thiên

Nội dung chính của truyện tiên hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên

Phàm Nhân Tu Tiên là một câu chuyện Tiên Hiệp với nội dung chính nói về Hàn Lập – Một người bình thường nhưng lại gặp vô vàn cơ duyên để bước đi trên con đường tu tiên, không phải anh hùng – cũng chẳng phải tiểu nhân, Hàn Lập từng bước khẳng định mình… Liệu Hàn Lập và người yêu có thể cùng bước trên con đường tu tiên và có một cái kết hoàn mỹ? Những thử thách nào đang chờ đợi bọn họ?
– Truyện kết cấu khá hợp lý, tình tiết không quá chậm, không quá nhanh, diễn tả khá đặc biệt, lời văn trôi chảy, nhân vật tính cách đặc thù. Nhân vật chính, Hàn Lập, mang hơi hướng khá cô độc. Bạn nào thích đọc Tru Tiên hoặc Thương Thiên chắc sẽ thích Phàm Nhân Tu Tiên Truyện. Mời bạn đọc cùng thưởng thức và dõi theo bước chân của Hàn Lập!

Review Phàm Nhân Tu Tiên By Tiên Hiệp Quán

Truyện kể về quá trình tu tiên của Hàn Lập, một thiếu niên bình thường với tư chất thuộc hàng lót đáy trong tu chân giới. Vẫn nhớ những ngày đầu bước vào thế giới tiên hiệp, đọc mấy chương đầu của bộ này, mình bị cuốn hút hoàn toàn vào từng bước đi của Hàn Lập, từ bí kíp đầu tiên tu luyện là “Trường Xuân Công”, (nghe tên là đã thích rồi), đến khi nhặt được thần bí bình nhỏ, rồi gia nhập Hoàng Phong cốc…, mở ra một thế giới tu chân đầy màu sắc và kì bí.

Cái hay nhất của truyện là bố cục rất hợp lý, chặt chẽ, bối cảnh rộng lớn, các chi tiết trong truyện kết nối với nhau rất tự nhiên, logic, tình tiết liền mạch, miêu tả tu luyên, thuật pháp, đánh nhau (từ quăng skill đến sử dụng pháp bảo, bố trận) đều rất cụ thể, sinh động, đậm chất tiên hiệp. Mỗi một cảnh giới tăng lên trong truyện đều đầy khó khăn, phải trả giá rất nhiều thứ, các cảnh giới có tôn ti trật tự bối phận rõ ràng, mỗi lần anh Lập mà up được cái level là đọc thấy sướng hẳn ra, (không như mấy truyện tiên hiệp khác, tăng tu vi quá dễ dàng, càng về sau tu vi cao lại từ đâu ra xuất hiện lớp lớp, thành ra đọc thấy chán).  Ngay cả việc luyện pháp bảo hay tu hành công pháp cũng đều không dễ dàng, cần rất nhiều cơ duyên và nỗ lực. Cảm xúc nhất là đọc đến quyển Tung Hoành Nhân Giới, thật không uổng công cày cuốc đọc ngày đêm.
Truyện lột tả rõ nhất 4 chữ “Tiên phàm cách biệt”, ít có tác giả nào thể hiện rõ được như Vong Ngữ, từ một phàm nhân muốn gia nhập tu chân giới thật khó khăn biết chừng nào, thế giới tu chân ngay cạnh bên, nhưng phàm nhân đâu có nhận ra được? Tất cả đều phải cần một chữ Duyên. Người tu hành trăm năm chỉ là một lần bế quan, nhưng với người thường đã là 1 đời. Thương hải tang điền, thoắt cái người xưa đã mất, phàm trần chỉ như một giấc mộng. Sống trăm ngàn năm, mấy ai còn giữ được chữ tình? Có người nói truyện lão Vong khô khan nhưng mình thấy như vậy rất hợp lý, rất thích sự khô khan đó.
Còn về nhân vật chính Hàn Lập, đúng chuẩn cô độc, tâm cơ, lạnh lùng, tất cả vì tu luyện, không thuộc dạng trẻ trâu háo thắng, không làm khi không có lợi. Đây là dạng điển hình, giữa một thế giới tu chân đầy tàn khốc, mạnh được yếu thua, tất cả vì trường sinh, thì chỉ như vậy mới có thể sinh tồn và leo lên đỉnh cao được.
Tính ra anh Lập được ưu ái nhất trong các nhân vật chính, có cả một “Hàn Lập tu tiên niên biểu” nghe rất khí chất được lập ra, kể về quá trình tu tiên từ 10 tuổi đến 8000 tuổi của Hàn Lập. Thực sự mỗi lần đọc cái tu tiên niên biểu này mình rất muốn theo bước anh Lập tu tiên. :v

Review Phàm Nhân Tu Tiên by quemoclan

Vong Ngữ, một cây viết già dặn và nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực tiểu thuyết hư cấu. Ông nổi lên trong giới tác giả mạng qua tác phẩm: Phàm nhân tu tiên, một tác phẩm với mạch truyện lôi cuốn, nhiều bất ngờ và logic, dù truyện rất dài, nhiều tuyến nhân vật và cũng nhiều tình tiết.
Điểm đáng quý ở Vong Ngữ là ông không bao giờ thẩm du tinh thần, lồ*g ghép những yếu tố văn hoá và lịch sử dân tộc (Trung Quốc) vào cốt truyện cũng như các tình tiết của truyện, nhằm kêu kéo những độc giả mạng bản địa, những người thích đề cao tinh thần dân tộc, một xu hướng tinh thần được cổ suý bởi nền giáo dục và truyền thông quốc gia, dưới cái tên rất mĩ miều – giấc mộng trung hoa. Đọc phàm nhân tu tiên truyện, ta sẽ thấy rất rõ những bản sắc văn phong độc đáo đó của Vong Ngữ.
Nhân vật chính của câu chuyện chưa có hồi kết này là Hàn Lập, một nhân vật hết sức phổ thông, cũng hết sức đại chúng, một người có thể là bất kì ai trong chúng ta – ngoại hình bình thường, năng lực bình thường, xuất thân bình thường, nói chung là một nhân vật đại diện cho số đông – vô cùng gần gũi với độc giả.
Điều phi thường của Hàn Lập chính là tận dụng hết tất thảy ưu thế của bản thân, thứ ưu thế mà không phải một người bình thường nào cũng nhận ra, và cho rằng chúng quan trọng, đó chính là sự cẩn thận và sự tỉnh táo đối với thế giới nguy hiểm hoặc tiềm tàng nguy hiểm xung quanh. Chính những điều này đã khiến Hàn Lập, một người có khởi điểm thấp, thông qua ngòi bút xây dựng nhân vật tài tình của Vong Ngữ, dần dần trở thành một nhân vật phi thường, một cách từ tốn và hợp lí.
Điều tôi thích nhất ở “phàm nhân tu tiên” chính là các tình tiết – đan xen với nhau, lại kết nối với nhau, dù cách xa nhau, thậm chí tưởng chừng là không liên quan đến nhau, nhưng thỉnh thoảng đọc đến một đoạn truyện nào đó, người đọc mới chợt à một tiếng: “thì ra là thế!”. Đó chính là sự lôi cuốn và logic của bộ truyện.
Rất nhiều tác phẩm văn học mạng hiện thời, và cả quá khứ, đều coi trọng các cuộc đối thoại giữa các tuyến nhân vật, thông qua đó, tác giả muốn dẫn dắt người đọc nắm bắt các tình tiết nội dung của câu truyện. Trong khi Vong Ngữ lại khác, ông thích dựa vào các tình tiết để dẫn dắt người đọc ngộ ra nội dung câu chuyện hơn, đó là sự tài tình và cũng là nét đặc sắc riêng của Vong Ngữ, là yếu tố quan trọng khiến bộ truyện, dù sự đối thoại giữa các tuyến nhân vật không nhiều, nhưng người đọc vẫn nắm bắt được nội dung, đặc biệt là tính cách và các mối quan hệ của các nhân vật.
Lấy thí dụ, chữ “tình” trong “Phàm nhân tu tiên”, yếu tố hầu như không được nói đến trong các mẫu đối thoại giữa các nhân vật, nhưng người đọc vẫn cảm nhận được tình cảm sâu đậm trong các mối quan hệ chính. Như tình cảm huynh đệ giữa Hàn Lập với Lệ Phi Vũ, dù ngắn ngủi vài năm, nhưng đến hàng vạn năm sau, Hàn Lập vẫn nhớ mãi không quên cái tên của người huynh đệ gắn bó với mình thủa cơ hàn, cũng đã không biết bao nhiêu lần, Lập dùng tên Vũ thay tên mình hành tẩu thiên hạ, như một sự tưởng niệm, dù không bao giờ nói ra.
Hay mối quan hệ vợ chồng giữa Hàn Lập và Nam Cung Uyển. Chuyện Hàn Lập, một người nói thẳng ra là khá ích kỉ, không ác nhưng cũng chẳng phải là thiện nhân, sẳn sàng quay lại cứu người tình trong mộng (khi cả hai vẫn chưa có quan hệ rõ ràng) giữa cuộc đại chiến căng thẳng chính – tà, để rồi mất hết tu vị nhưng cũng ko hối tiếc, hay chuyện Hàn Lập bỏ ra mấy trăm năm để truy lùng tin tức vợ mình, trong khi lại tiếc từng giờ từng phút cho bản thân, chỉ chuyên tâm cầu đạo. Nói chủ nghĩa tình cảm trong “Phàm nhân tu tiên” chính là chủ nghĩa hành động cũng không sai, nhìn như vô tình nhưng lại hữu tình, chứa đầy sự tinh tế và sâu lắng, và cái hay của truyện cũng như của Vong Ngữ chính là thông qua hành động của các nhân vật để xây dựng nên các mối quan hệ, là yêu là ghét là thân hay là sơ, mọi cảm xúc đều được thể hiện qua hành động, khác hẳn với mối quan hệ được thể hiện qua “những chót lưỡi đầu môi”, hoặc những hành động hoặc khiên cưỡng, hoặc thái quá, thứ vẫn hay bắt gặp trong các tác phẩm mì ăn liền đầy rẫy trên mạng khác.

Nhận xét của một số độc giả về truyện tiên hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên

[Nguyễn Hà Yên] – Bộ truyện kinh điển trong giới truyện tiên hiệp. Giành cho người chịu khó nghiền ngẫm, suy nghĩ từng lời thoại, từng tính huống. Nó phản ảnh đúng cuộc sống, dạy các đối nhân xử thế, quy luật nhân quả. Không phải anh hùng, chẳng phải tiêu nhân, không có thiện ác tất cả đều do quan điểm, cách nhìn, vị trí của từng người. Nghịch thiên, cướp tạo hóa để trở lên mạnh hơn, tương lai mù mịt đi từng bước thật vững trãi. Bình tĩnh trước mọi biến thiên vì còn mạng nhỏ thì còn tất cả. Vân vân mây mây.
Mỗi người nghiền ngẫm sẽ ra 1 tâm đắc riêng của mình. Phần 1 kết thúc nhưng chưa thể hiện được hết nhiều thứ, đang tiếp phần 2 sẽ giải thích rất nhiều khúc mắc nhiều đạo hữu.
[Nguyễn Duy] – Truyện này không có cảm nhận nhân sinh sâu sắc như các truyện của Nhĩ Căn, nhân vật chính không bá đạo tuyệt luân, không đẹp trai khoai lang, không có cái gì hết, chỉ có một cái cơ duyên nắm giữ Chưởng Thiên Bình. Nhờ Bình thuốc kích thích tăng trưởng này Hàn ca ca đã tu thành đại đạo, mặc dù không thể phủ nhận cũng vì cái bình này mà anh xém thọt khi lên Tiên giới =))
Truyện logic, cơ duyên duy nhất từ trên trời rớt xuống là Bình Chưởng Thiên, còn lại cơ duyên khác đều là xông bí cảnh, mỗi lần đều là bước một chân vào quỷ môn quan, nhưng anh lại luôn là người sống sót sau cùng =))
Tính cách Hàn Lập cẩn thận, mưu sâu, nhưng cũng có thất tình lục dục rất phàm nhân, mỗi lần tu luyện rảnh rỗi anh lại nhớ vợ cả Uyển Nhi :3 Nhưng anh này cũng khá vô tình, máu lạnh với một số người đã quen đọc truyện yy, gái dâng tới miệng mà anh không thèm húp, người nào anh đã quyết định thù là sẽ diệt bỏ chứ không có nhân nghĩa tha thứ.
Thích nhất là cái ngụy tiểu nhân của Hàn Lập, lúc nào cũng nói lợi ích bản thân là trên hết, nhưng làm việc quá nhân nghĩa: diệt cả Phó gia trả thù cho Tần Như Âm và Tề Vân Tiêu nhưng lại nói là chỉ muốn được yên ổn tâm cảnh; năm lần bảy lượt cứu gái thì nói là vì lợi ích của mình =)) Nhìn chung thì anh là một người mềm lòng nhưng lại tỏ ra nguy hiểm :v
Qua phần linh giới thì truyện mất hay vì Hàn Lập đã trở nên bá hơn, cái gì cũng không cần sợ, tốc độ tu luyện quá nhanh… Nhưng lên phần Tiên giới thì Lập đen lại hoàn Lập đen, bị người rượt chạy thừa sống thiếu chết =)))
[Thuận Lê] – Vừa đọc xong bộ này. Phần nhân giới thì hấp dẫn, linh giới thì tình tiết hơi lập lại.
Dù sao bộ này hay nhất vẫn là tính cách của Lập, người không vì mình trời tru đất diệt. Có lợi vừa sức thì làm không thì té không như cái kiểu xồn xồn của tiêu viêm – ĐPTK, cái quái gì cũng nhảy vô, nhìn đểu cái đòi đánh, lại còn mấy quả mượn sức Dược lão đi vòng vòng chém gió thì ôi thôi. Ước mơ đại đạo không bao giờ lay chuyển, vậy mới thành tiên được.
Phản ánh được cái phá bình cảnh trong tu luyện là khó khăn, phải có cơ duyên. Không có mấy cái vụ đoạt cơ, đoạt đan… có kiểu ăn cướp thì gia tộc cứ lôi thằng nào đã trúc cơ, kết đan ra cho con cháu đoạt hàng không phải dễ hơn là tu luyện hay sao?
Về cơ duyên thì đến 1 cách hợp lý, toàn phải tự thân vận động đi phó bảng chứ không có từ trên trời rơi xuống, chỉ trừ đoạn ngồi ghế điện ở linh giới… và cái bình
Combat thì hoành tráng, không có việc đánh vượt cấp vậy mới thấy được lên một cấp khác là sức mạnh nó khác, người ta mới điên cuồng tu luyện để vượt cấp.
Về mấy nhân vật phụ họa – tính cách ở ngoài xã hội sao thì truyện phản ánh được khá rõ… ai cũng phải có lợi mới làm, không làm vì đại nghĩa để rồi diệt thân. Ví dụ điển hình là khứa minh tôn ở cuối truyện.
Tình cảm nam nữ thì Lập có, chỉ là mê tu luyện hơn thôi. điển hình là đoạn cứu tử linh rồi kêu nàng làm thiếp, hắn không phải loại vô tình.

Danh sách các truyện hay cho bạn đọc
  1. Gió ấm không bằng anh thâm tình
  2. Cây kim sợi chỉ
  3. Chàng rể đại gia
  4. Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một
  5. Thay chị lấy chồng
  6. Ông bố bỉm sữa siêu cấp
  7. Đức Phật và nàng (Rất hay!)
  8. Bà chủ cực phẩm của tôi
  9. Ám hương
  10. Long tế
  11. Vợ boss là công chúa
  12. Siêu đại gia trong trường học
  13. Tay ôm con tay ôm vợ
  14. Chàng rể phi thường
  15. Yêu anh từ trang giấy
  16. Chàng rể cực phẩm
  17. Boss nữ hoàn mỹ
  18. Cận vệ của người đẹp
  19. Long vệ siêu đẳng
  20. Long tế chí tôn
  21. Long thần tại đô
  22. Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương
  23. Trọng sinh hào môn: Anh hai đừng chạy!
  24. Linh vũ thiên hạ
  25. Cô vợ tái sinh
  26. Người thừa kế hào môn
  27. Phàm nhân tu tiên
  28. Bách luyện thành thần
  29. Ma đạo tổ sư
  30. Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi
  31. Tình nhân của tổng tài
  32. Tổng tài phu nhân lại bỏ trốn rồi

Danh sách chương

loading...
DMCA.com Protection Status