Phàm nhân tu tiên

Chương 1534: Đại nan đào thoát

"Có phải Giản đạo hữu đã nghĩ sai rồi hay không. Thật sự Huyền Thiên xuất hiện sao? Nói như thế thì không thể dùng huyết tế thuật triệu hồi bảo vật cũng là chuyện bình thường." Một thanh âm nữ tử thản nhiên vang lên từ trên tế đàn.

Người nói chuyện là một trung niên mỹ phụ mặc áo choàng trắng, sau lưng là một đôi cánh ngũ sắc, vừa rồi trong lời nói còn chứa một chút hả hê.

"Bộ phu nhân! Mới vừa rồi ta và Giản huynh cùng nhau chủ trì pháp trận, thông qua huyết tế chi lực đích xác cảm ứng được sự tồn tại của kiện Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm. Nhưng trong quá trình triệu hồi dường như mắc sai lầm gì đó, đột nhiên biến mất trên đường. Chẳng lẽ kiếm này đã thông linh, có thể tự mình phá hư không?" Một thanh niên khác đột nhiên mở miệng.

Người này trên đầu có một cái sừng trắng đang phát sáng, đúng là tên mà nửa năm trước Hàn Lập từng gặp qua trên cự đảo, là độc giác thanh niên của Giác Đổng Tộc.

Mà người nói chuyện đầu tiên hiển nhiên chính là tên ngư nhãn nhân của Hải Vương Tộc.

Chỉ là lúc này trên mặt ngư nhãn nhân mang theo vài phần nhớn nhác.

"Có phải thật sự là Huyền Thiên Chi Bảo hay không thì hiển nhiên chỉ có hai vị đạo hữu chủ trì pháp trận biết. Ta chỉ ở bên ngoài phối hợp với hai vị đạo hữu." Một lão giả mặc tạo bào, sau lưng có một đôi cánh xám tro, cũng thản nhiên nói một câu.

Hắn cầm một cây long đầu quải trượng, không chút nào che giấu lời nói châm chọc.

Về phần phi linh tộc nhân còn lại thì mặc dù không nói gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn về phía độc giác thanh niên và ngư nhãn nhân cũng có chút bất thiện. Độc giác thanh niên không trả lời gì, chỉ nhìn ngư nhãn nhân một cái, hai người môi khẽ nhúc nhích nhưng lại không hề phát ra âm thanh, hiển nhiên là đang truyền âm bàn bạc gì đó.

Thấy bộ dáng hai người này không hề kiêng nể gì cả thì sắc mặt phi linh tộc nhân càng trở nên khó coi.

"Nếu đã thất bại thì chúng ta lập tức làm lại huyết tế một lần nữa."

"Hiện tại huyết khí chưa tan hết, hẳn là có thể làm việc này, chỉ cần kiện Huyền Thiên Linh Bảo vẫn còn đang trong khu vực của phi linh tộc các ngươi thì triệu hoán không thành vấn đề." Hai tên dị tộc tựa hồ thương lượng xong, độc giác thanh niên đột nhiên quay đầu lại nói, thần sắc có chút âm trầm.

"Làm lại một lần nữa. Hai vị đạo hữu chẳng lẽ muốn ta cạn kiệt pháp lực sao, mới vừa rồi huyết tế đã làm cho linh lực của ta tiêu hao hơn phân nửa, nếu cử hành lại thì sẽ hao tổn tới chân nguyên." Tạo bào lão giả đột nhiên dậm long đầu quải trượng xuống đất một cái, phát ra tiếng "Phanh" làm cho cả tế đàn cũng lung lay.

"Nhuận mỗ hiển nhiên biết việc này có chút ép buộc, nhưng so với khó khăn khi trong nửa năm diệt hai tộc, đánh chết vạn man hoang cự thú thì không là gì. Nếu cơ hội lần này mất đi thì mấy vị đạo hữu đều không thể đảm đương được trách nhiệm." Độc giác thanh niên nhắm mắt, không thèm để ý nói.

Vừa nghe lời này, tảo bào lão giả lộ vẻ giận dữ, thân hình tiến lên vài bước, tựa hồ muốn khiển trách điều gì.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ từ trong đám người truyền ra, lập tức vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Diêu hiền đệ, bình tĩnh lại một chút. Duyệt đạo hữu đại diện giác hoàng tộc mà đến, sao có thể nói chuyện vô lý." Một nhân ảnh bị sương trắng bao phủ, nhìn không thấy dung mạo, tiếng nói vừa rồi phát ra từ người này.

"Hung huynh nói có lý, là Diêu mỗ có chút lỗ mãng." Tạo bào lão giả nghe vậy thì sắc mặt đại biến, nhưng cũng nhanh trí, ngay lập tức cung kính trả lời.

"Hung đạo hữu có cao kiến gì chăng?" Độc giác thanh niên thấy nhân ảnh thì thần sắc trở nên ngưng trọng, nhưng lập tức miễn cưỡng cười hỏi.

"Đích xác có chút thắc mắc, việc tiếp tục thực hiện cũng không khó, nhưng nếu vẫn không thành công thì thế nào?" Nhân ảnh sau khi cười hắc hắc thì lạnh lùng hỏi.

"Nếu cả hai lần đều không thành công thì vật ấy thật sự đã không còn ở khu vực này, hai người chúng ta lập tức rời đi, điều kiện lúc trước cũng sẽ đáp ứng, tuyệt không đổi ý." Độc giác thanh niên không cần suy nghĩ, trả lời ngay.

Trong lúc dị tộc này nói chuyện, ngư nhãn nhân ở một bên cũng không nói thêm gì, dường như cũng đồng ý.

"Tốt, có lời hứa này của đạo hữu là được, chúng ta sẽ tiếp tục giúp các người." Nhân ảnh dùng ngứ khí có vài phần ra lệnh nói với những người khác.

Nói cũng kỳ quái, mấy tên phi linh tộc cấp cao khác nghe được lời ấy đều không có nửa điểm bất mãn, đều yên lặng gật đầu không một tiếng động.

Chỉ sau một lát, bề mặt huyết hồ lại sục sôi, đồng thời một luồng hắc khí ngưng kết trên mặt hồ, huyết sắc vụ hải bắt đầu kịch liệt quay cuồng.

Mà tại trung tâm tế đàn thì hoàn toàn bị huyết quang bao phủ, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng chú ngữ tối nghĩa.

Một trận đau nhức giống như đầu bị xé làm hai truyền đến, Hàn Lập rốt cuộc tỉnh dậy.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh tối đen, lúc này hắn cố hết sức mở hai mắt nhưng hai mí mắt giống như bị núi đè, căn bản không thể mở ra.

Lần này, Hàn Lập giật mình khi phát hiện mình đang nằm, lập tức cố gắng ngồi dậy, nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, miễn cưỡng nhịn đau, tập trung một tia thần niệm còn sót lại trong thần thức, vội vàng nhìn kỹ tình huống trong cơ thể.

Kết quả làm cho hắn không ngừng cười khổ.

Hiện tại chẳng những hắn mất hơn phân nửa số máu, mà pháp lực trong cơ thể cũng mất sạch.

Càng tồi tệ chính là, nguyên nhân làm đầu đau nhức chính là thần niệm bị hao tổn quá nhiều, chỉ còn lại một phần mười.

Mà tất cả nguyên nhân là do lúc trước theo bản năng vô ý huy động thanh kiếm.

Nghĩ đến việc Huyền Thiên Quả Thật hóa thành bảo kiếm, trong lòng Hàn Lập không ngừng quay cuồng, nhưng lại cảm thấy rất may mắn.

Một kiếm kia chém ra, trời đất dường như biến sắc, chẳng những cắt đứt truyền tống, thậm chí còn xé toạc hư không. Một kiếm này chém ra, chẳng những pháp lực bị hấp thu hầu như không còn, mà ngay cả thần niệm chi lực đồng dạng cũng bị hấp thu hầu như không còn. Lúc nãy hắn bị hút vào hư không vỡ nát khiến bản thân hôn mê bất tỉnh.

Bất quá bây giờ nhớ lại, một kiếm kia mơ hồ chỉ mới phát huy một chút uy lực. Kiếm này có thể hấp thu pháp lực cùng thần niệm, thậm chí cũng liên quan tới tinh huyết lúc trước mất đi.

Hàn Lập âm thầm phỏng đoán sự việc.

Bất quá khi biết tình huống trong cơ thể, Hàn Lập ngược lại bình tĩnh hơn. Vô luận là tinh huyết hay pháp lực, thần niệm, đều không tạo thành vết thương trí mạng, chỉ cần dùng đan dược, tĩnh dưỡng mấy năm là có thể khôi phục lại như trước.

Hiện tại quá im ắng, có vẻ đã thoát khỏi nguy hiểm.

Mặc dù hắn không thể mở mắt, thần niệm cũng không có cách nào phóng ra, nhưng từ mùi vị của gió thì hắn đoán rằng mình đang nằm ở một nơi nào đó gần biển, mà dưới thân lại mềm mại dị thường, có vẻ là bãi cỏ.

Chẳng lẽ vẫn chưa bị truyền tống đến nơi quá xa!

Trong lòng Hàn Lập có chút nghi hoặc, nhưng khi nghĩ lại thì thấy lo lắng. Hiện tại vô luận thân thể hay pháp lực đều không tốt, không thể nhúc nhích chút nào, chỉ có thể nằm yên.

Không biết trải qua bao lâu, hai mắt Hàn Lập vừa động, miễn cưởng mở mắt nhìn.

Trước mắt là một bầu trời màu lam nhạt.

Không thấy huyết vân quỷ dị nọ, Hàn Lập nhẹ thở ra một hơi, rốt cuộc trở nên yên tâm.

Lại trải qua mấy canh giờ nữa, Hàn Lập có thể cử động cổ, có thể ngẩng đầu nhìn mọi thứ xung quanh.

Phảng phất đang ở trong một sơn cốc nhỏ, ba mặt là đồi núi, một mặt là lối ra. Diện tích sơn cốc bất quá chỉ hơn ngàn dặm mà thôi, mà hắn thì lại đang nằm giữa sơn cốc.

Ánh mắt Hàn Lập lộ ra tia mỉm cười, khóe miệng co quắp một chút, nhưng lập tức lại cảm thấy đau miệng. Lúc này hắn mới phát hiện, cả cơ thể mình đang đau nhức dị thường.

Từ khi hắn tu luyện Phạm Thánh Chân ma công đến nay vẫn chưa từng có cảm giác này.

Xem ra việc huy động Huyền Thiên Quả Thực ngoại trừ bị hấp thu pháp lực và thần niệm, thì dường như cơ thể có cái gì cũng bị hấp thu hết. Nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ thì chắc không phải chỉ có bộ dáng thế này.

Trong lòng âm thầm tự định giá, Hàn Lập vẫn yên lặng nằm trên bãi cỏ.

Sau khi trải qua hơn nửa ngày, Hàn Lập động đậy ngón tay, dường như khôi phục lại một chút khí lực.

Trên mặt Hàn Lập nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lập tức đã biến mất không thấy đâu nữa.

Bởi vì ngay lúc này, từ ngoài sơn cốc truyền đến tiếng "Phanh Phanh" như có thứ gì đó thật to nện xuống, xem độ chấn động của mặt đất thì có lẽ là một quái vật lớn đang đi vào tiểu cốc.

Hàn Lập ngước mắt lên nhìn, nhất thời gắt gao nhìn thẳng về phía lối vào sơn cốc, thần sắc chợt trở nên ngưng trọng.

Kết quả là một lát sau, một cự vật thân cao hơn mười trượng đang tiến vào cốc, đúng là một con cua lớn.

Hai mắt con cua này chớp một cái, cả người phát ra thanh sắc u quang, phảng phất như mặc một kiện thanh sắc chiến giáp. Mà trên chiến giáp lại còn có gai nhọn khiến người ta phải hấp một ngụm lương khí, không lạnh mà run.

Cự giải ngay từ đầu hiển nhiên vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của Hàn Lập, tiến thẳng về phía đồi núi, chỉ một lát sau đã tiến vào một vách núi, hai càng gắp một tảng đá lớn cho vào miệng.

Trong miệng phát ra tiếng "Dát chi dát chi" làm cho người ta nổi da gà.

Thấy cự giải vẫn chưa làm khó dễ mình, sắc mặt Hàn Lập buông lỏng, vẻ ngưng trọng giảm đi vài phần.

Cự giải ở bên kia sau khi cắn nuốt mười mấy tảng đá lớn thì con ngươi màu xanh đột nhiên chợt lóe, thân hình vừa chuyển, trực tiếp tiến về phía Hàn Lập. Hai mắt Hàn Lập co rụt lại, cùng cự giải nhìn nhau.

Bỗng nhiên từ trong miệng cự giải phát ra tiếng "tê tê" quái dị, tiếp theo hai càng vung lên, khí thế hung hãn đánh thẳng về phía Hàn Lập.

Sắc mặt Hàn Lập vô cùng âm trầm, hàn mang trong mắt chớp động, không hề có chút cảm tình nhìn thẳng vào cự giải, không chút nào kinh sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1175 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status