Phu nhân không dễ chọc

Chương 101



*hím hai, chúng a đi rước đi” rần Anh hư dứ khoá, cô ấy hiểu rõ hực lực của người sắp đến, uy rằng đã bố rí những bảo vệ ố nhấ của An Đàm, nhưng bọn họ uyệ đối không phải là đối hủ của những người kia. Mà người bình hường không dám đưa ay động ới An Đàm, đa số đều là sợ rương ấn Phong, nhưng những kẻ điên này sợ là ngay cả người đang ở nơi này là ai cũng không biế ấy!

Võ Hạ Uyên bị rần Anh hư úm hẳng đến khu vườn phía sau của biệ hự, nhưng không nghĩ ới đối phương đã sớm có mai phục. Ba người đàn ông mặc đồ đen cầm heo súng đi ra ừ đẳng sau cây, rong lòng Võ Hạ Uyên bỗng chốc ‘lộp bộp”, hế này chắc chẩn là chạy không hoá rồi.

“hím hai đừng nhìn nhé.” Ngón ay nhỏ nhắn nõn nà của rần Anh hư che rên mặ Võ Hạ Uyên, giống như có mộ luồng ma lực hần kỳ, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nhäm mắ lại, ngay sau đó bên ai vang lên âm hanh vải vóc bị xé rách. Kèm heo vài iếng như bị bóp nghẹ, dường như có vậ đấ.

“hím hai, xong rồi ạ-” rần Anh hư bình ĩnh nói.

Mắ Võ Hạ Uyên mở o, nhìn hấy ba người đàn ông kia ngã ngổn ngang rên mặ đấ, đã hôn mê bấ ỉnh rồi. Mà chính giữa váy Lolia của rần Anh hư đã xé oang, phần rách bươm được cộ ùy ý bên phần hông, rong nháy mắ cả người rở nên hành hục và sắc bén.

“Anh hư, cháu…” Nếu như giờ phú này Võ Hạ Uyên vẫn in rần Anh hư chẳng qua chỉ là mộ cô gái nhiều iền đú heo nhà giàu yêu hích mặc váy Lolia, vậy hì cô chính là người đầu óc có bệnh.

“hím hai, hím đi heo cháu rước đi, ở đây rấ nguy hiểm” Bị Võ Hạ Uyên nhìn như vậy, rần Anh hư í nhiều gì cũng có phần xấu hổ.

***

Võ Hạ Uyên không suy nghĩ nhiều, cô chạy heo bắ kịp bước chân của rần Anh hư. Nếu như muốn hại mình, hì vừa rồi sẽ lặng ngã rên mặ không cần ra ay.

Võ Hạ Uyên biế rên người rân Anh hư ó mộ bí mậ lớn, nhưng bây giờ đã bại lộ rồi. heo mức ào đó mà nói, rần Anh hư cũng rấ ín nhiệm Võ Hạ Uyên.

Hai người men heo mộ sườn núi nhỏ chạy mộ mạch ra ới đường quốc lộ, iện ay chặn mộ chiếc xe axi màu đen, rần Anh hư lấy iền rong úi ra, móc ra mộ ấm hẻ đưa cho ài xế: “Mậ mã là sáu số ba, bên rong hẻ có ba ỷ ư, đổi chiếc xe này của ông, đổi hay không đổi?”

ài xế cũng là mộ người không bình hường, cũng không nghỉ ngờ về ính chân hậ của những lời này, ông a dứ khoá: “Đổi!”

hế là Võ Hạ Uyên được rần Anh hư hắ dây an oàn giúp rồi ngồi rên hành rình như đua xe, chẳng những như hế, phía sau vẫn có mấy chiếc đuổi heo.

Mắ Võ Hạ Uyên cứ nhìn vào kính sau, rong lòng hiện lên vô số suy đoán, là ai? Lê Minh Khanh à? Nhưng hình như cũng không có khả năng này.

“hím hai, sao hím bình ĩnh hế?” rần Anh hư liếc mắ nhìn Võ Hạ Uyên, bình hường phụ nữ gặp phải loại ình huống này, không phải run bần bậ lên hì cũng là gào hé. Nhưng mà Võ Hạ Uyên chỉ cau mày, dường như còn đang suy nghĩ ới chuyện gì.

“Không bình ĩnh hì chắc chắn không sống nổi.” Võ Hạ Uyên mở miệng: “Có hể là bọn họ nhắm ới hím, nếu như lá nữa không chạy hoá được, hì cháu hừa dịp mà rốn đi nhé, hím không cầm đi động, cháu giúp hím liên lạc với ấn Phong” Võ Hạ Uyên đặ lòng in vào bản lĩnh của rần Anh hư, hoá hân là chuyện không có rở ngại gì.

“Vậy có hể cháu không làm được ạ.”

Khóe miệng rần Anh hư nhếch lên, khí chấ hoáng cái như rở hành ma quỷ mê hoặc lòng người: “Cháu phải mang hím hai giao vào ay chú hai mộ cách bình an, còn nữa, những người đó là nhắm vào cháu mà ới đấy ạ”

“Nhắm vào cháu?” Đôi mắ Võ Hạ Uyên rừng lớn, dường như rận đánh như sống như chế với bọn người đồ đen này, là do rần Anh hư dẫn ới sao?

“Không phải, ại sao lại là cháu chứ?” Võ Hạ Uyên không hỏi rõ hì không hài lòng.

rần Anh hư ho nhẹ hai iếng: “Cũng không ại sao cả, chỉ là khi cháu du học ở nước ngoài, đã úm anh cả của đám người này, người đàn ông đó không những muốn hiếp cháu, còn động ay động chân nữa. Suý chú nữa là cháu đã đá mấ đường sinh mệnh con cái của gã.”

Võ Hạ Uyên: “…”

“Cháu không bồi hường à?” Võ Hạ Uyên chưa ừ bỏ ý định mà hỏi iếp.

“Không ạ” Bỗng nhiên rần Anh hư đánh vào vô lăng, phía sau vang lên iếng nổ ầm”.

“Cháu còn viế hư làm nhục gã nữa kìa.”

“Đủ văn nghệ ha” Võ Hạ Uyên cũng buông ha, cô chỉ còn có hể mua vui giữa đau khổ mà ruy hỏi: “Cháu viế gì vậy?”

“Ba chữ” rần Anh hư hản nhiên: “Anh không cương.”

Võ Hạ Uyên dựa sá lưng lên ghế, mang heo dáng vẻ chê bai “Được rồi, cháu nói cho hím hai nghe, ại sao cháu còn ở nước ngoài làm gì? Chắc chẳn không phải chỉ học hôi đúng không?”

“hím hai hậ hông minh.” rần Anh hư cười nói: “Sau khi cháu làm lính đánh huê mộ hời gian, cảm hấy không có ý nghĩa nữa sau đó lui hôi ạ.”

Võ Hạ Uyên rợn mắ há mồm: “Giế..giế qua người hả?”

rần Anh hư không rả lời, đáp án lại rõ ràng hơn bao giờ hế.

rời ạ, Võ Hạ Uyên phá điên, đây đâu phải là con hỏ rắng đáng yêu chứ? Đây là con sói mới đúng!

Với bản lĩnh như hế, rần Anh hư dựa vào kỹ năng lái xe cao siêu, đã khiến cho ba chiếc xe phía sau đâm vào cây, mộ chiếc xe hì đâm vào đuôi xe, chiếc cuối cùng hì bị rần Anh hư chạy cực nhanh phóng khoáng bỏ xa. Bởi vì đã vào khu vực nội hành, nên những người đó cũng không dám lộ liễu nữa.

Mà ính năng của chiếc xe huê này căn bản không chống đỡ được ốc độ bão ố như vậy, vừa mới vào nội hành không lâu sau hì động cơ đã ngừng lại. Đuôi xe phả ra mộ làn khói rắng, ý bảo ôi không hể kiên rì nữa rồi cô chủ ơi.

rần Anh hư đập vào vô lăng: “Ðm, sớm biế như vậy hì chỉ cho mộ ỷ bảy hôi, lừa bịp iền của ôi!”

“Cháu còn có hể nói hô ục à?” Võ Hạ Uyên mở miệng, hực ra bây giờ cho dù rần Anh hư nói cô ấy đã ừng làm đặc công, hay ừng làm “àu sân bay”, Võ Hạ Uyên cũng sẽ không hấy kinh ngạc nữa.

“Hì hì” rân Anh hư xấu hổ cười cười: “hím hai à óc hím rối rồi kìa.”

rên người Võ Hạ Uyên vẫn đang đeo ạp dề, chân còn mang dép lông nhung, rước khi đua xe hì cửa sổ xe cũng chưa đóng. Cho nên mộ đường hổi đến đây, hình ượng ương đối hảm hiế.

Võ Hạ Uyên cười lạnh: “Cháu cũng vậy kìa” Cái váy Lolia cũng sắp hành áo ba lỗ của ông cụ già rồi.

Hai người còn đang đâm chọ lẫn nhau hì chú Cảnh sá giao hông gõ vào cửa kính xe kêu lên.

“Dừng xe rái phép, ôi sẽ kéo xe của hai cô đi, sau đó ới Cảnh đội nộp phạ rồi nhận xe về.’ Cảnh sá giao hông vừa ghi hóa đơn xử phạ vừa căn dặn.

“Được ạ!” rần Anh hư ra hiệu cho Võ Hạ Uyên xuống xe: “Cháu còn đang nói bị ngừng ở đây rồi hì phải làm sao bây giờ đây, vậy cảm ơn chú nhai”

Chú Cảnh sá giao hông: “…”

hừa dịp khoảng hời gian Cảnh sá giao hông sửng số, Võ Hạ Uyên với rần Anh hư đã chuồn mấ hú, xa xa phía sau vang lên mộ câu gầm: “Bãng lái của hai người đâu? hẻ căn cước đâu?”

Căn cước đúng là không có, hơn nữa có hể cả đời này cũng không có, nếu không mộ khi bị lộ ra, có hể hai người phụ nữ bọn họ sẽ làm hỏng oàn bộ hể diện của cả Phong hiên.

“hím hai à, bây giờ chúng a phải làm sao đây ạ?” rân Anh hư khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn heo hói quen, giống như cô gái đua xe mắng chửi người ban nãy không phải cô ấy vậy.

Võ Hạ Uyên cởi ạp dề ra, cố hế sức.

không đếm xỉa đến những ánh mắ ngạc nhiên hay ghé bỏ của những người xung quanh: “rên người cháu còn iền không? Chúng a gọi xe về Phong hiên đi.”

“Có a”

Đợi đến lúc Võ Hạ Uyên và rần Anh hư đến dưới òa cao ốc Phong hiên, rong lòng Võ Hạ Uyên đã ràn ngập hỗn ạp, đây có hể là mộ rong những chuyện vấ vả nhấ mà cô đã làm: “Chúng a cần phải đổi lại quần áo rên người rồi hằng rở lại đây.”

“Hế iền rồi ạ”’ rần Anh hư phe phẩy cái úi iền rỗng uếch: “Vừa đủ iền đi xe ạ”

Mà cái làm người a ổn hương chính là: cô ấy cũng không mang điện hoại di động heo.

“Cháu đừng nói nữa.” Võ Hạ Uyên cảm hấy bản hân cũng sắp bị nội hương rồi.

Đăng sau càng bi hương hơn khi ngay cả lầu mộ bọn họ còn chưa vào mà đã bị lễ ân ngăn lại “Không đúng, hai người vào đây để làm gì?

Võ Hạ Uyên cố gắng hế sức để bản hân mình hoạ nhìn không phải là người bệnh âm hần: “ôi ới đây ìm chồng ôi, rương ấn Phong”

Rấ không may, ánh mắ của đối phương nhìn cô như đang nhìn mộ người bị bệnh âm hần: “Cô là bà chủ rương? Chọc ôi cười chế mấ!”

Võ Hạ Uyên hí mộ hơi sâu: “ôi hậ sự…”

“Đầu năm nay, người điên đều muốn bay lên rên cành cao để biến hành Phượng Hoàng hế rồi à?” Mộ giọng nói cười chế giễu vang lên, Võ Hạ Uyên quay sang nhìn heo hướng phá ra iếng, là mộ người Quản lý nữ rang điểm ỉnh xảo ở đây.

Võ Hạ Uyên nhìn đến bảng ên cực o rên bộ quân áo của đối phương: Minh Lan.

rong đầu cô chợ có ánh sáng lóe lên, vẻ mặ Võ Hạ Uyên lộ vẻ ‘à ra là vậy’, chẳng lẽ cô a chính là nữ Quản lý Minh Lan đã vui vẻ quấn quý lấy rương ấn Phong à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status