Phu nhân không dễ chọc

Chương 102



Võ Hạ Uyên không hèm để ý đến người phụ nữ kia, nhanh chóng nói với nhân viên: *Vui lòng liên hệ giúp ôi, ôi có việc gấp muốn ìm chồng ôi”

“Nghe không hiểu iếng người à?” Nữ Quản lý khoanh ay, chậm rãi bước ới: “Xin hỏi cô bị bệnh ảo ưởng à?”

“Xin hỏi cô bị bệnh ngứa mồm à?” rần Anh hư ra mặ không hề sợ hãi: “hím ôi đang nói chuyện, cô có quyền chen vào à?

“Cô là ai?” Nữ quản lý nổi giận lôi đình: *Có in ôi kêu người ném cô ra ngoài không hả?”

“Cô làm ôi sợ quái” rần Anh hư giả vờ sợ hãi: “Đây là ập đoàn Phong hiên, cô là cái há gì chứ? hậ sự coi mình là bà chủ à?

Lên giọng bao nhiêu lần rồi người a cũng có hèm để ý đến cô đâu.”

Nữ Quản lý bị chọc ới chỗ đau, sắc mặ rở nên dữ ợn, giơ ay lên định đánh rần Anh hư, Võ Hạ Uyên vô hức muốn ngăn cản, nhưng sau đó lại lùi lại, rần Anh hư iến lên đánh ngã nữ Quản lý.

***

rần Anh hư xoay người mộ cách khéo léo, sau đó nhấc chân lên đá, nữ Quản lý lập ức ngã nhào xuống đấ.

“AI” Nữ Quản lý ức giận hé lên.

Võ Hạ Uyên che ai lại, sau đó có mộ người chạy ới chỗ cô: “Bà chủ?”

Võ Hạ Uyên nhìn hấy khuôn mặ uấn ú của Phùng Bảo Đạ, rong lòng độ nhiên muốn khóc: “Phùng Bảo Đạ, ấn Phong anh ấy..”

“Có chuyện gì vậy?” rương ấn Phong sải bước về phía rước, nhìn Võ Hạ Uyên mộ lượ ừ rên xuống dưới.

Nữ Quản lý nhanh chóng ố cáo: “ổng giám đốc rương, bọn họ..”

“Câm miệng!” rương ấn Phong lạnh lùng nói: “Lập ức cú khỏi Phong hiên cho ôi”

Nữ Quản lý kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ kinh hãi. hái độ này của rương ấn Phong, lẽ nào người phụ nữ này… Đúng hậ là bà chủ rương? Nữ Quản lý nghĩ lại những điều mình vừa nói, mặ mũi xám xị đứng dậy bỏ đi.

“Bây giờ nói xem rố cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là em đang ở nhà sao?” rương ấn Phong nghiêm nghị hỏi.

Võ Hạ Uyên cố bình ĩnh rả lời: “Có lẽ nhà đã bị nổ rồi”

Phùng Bảo Đạ: “…”

Lẽ nào hôm nay chính là ngày ận hế?

rương ấn Phong sững sờ, khó hiểu hỏi lại: “Em nói lại mộ lần nữa đi”

Võ Hạ Uyên gãi đầu: “óm lại là có người muốn giế rần Anh hư, heo đến ận nhà rồi”

“Em có bị hương không?” Sắc mặ rương ấn Phong vô cùng nặng nề, nắm lấy ay Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên lắc đầu: “rần Anh hư rấ lợi hại, đám người đó đều bị đánh đến nỗi bỏ chạy rồi”

*..” rương ấn Phong vô cảm nhìn rần Anh hư đang lùi lại phía sau: “Đi heo chú, giải hích ừng chữ mộ”

Mọi người kinh hãi nhìn ông chủ lạnh lùng dẫn hai người phụ nữ bị nghi ngờ là kẻ điên kia vào phòng làm việc.

rương ấn Phong ìm đôi dép mới cho Võ Hạ Uyên, sau khi kiểm ra chân cô không có vấn đề gì, anh liền giục cô đến phòng nghỉ ắm rửa. Còn về phần rần Anh hư, anh có quá nhiều câu muốn hỏi.

Võ Hạ Uyên nhanh chóng ắm rửa sạch sẽ, đợi đến lúc cô hay quần áo ra ngoài hì rần Anh hư cũng coi như là đã giải hích xong.

“Đang nghĩ gì hế?” Võ Hạ Uyên đặ ay lên vai rương ấn Phong, phá vỡ sự yên ĩnh.

Hai mắ rương ấn Phong ối sầm: “Đang nghĩ xem nên ừ hôn như hế nào”

“Đừng mài” rần Anh hư nghe xong liền đứng dậy: “Chú hai, chú ức giận hế nào cũng được, nhưng đừng hủy hôn”

“Sao hế, cháu vẫn hích rương hiên Định à?” rương ấn Phong nhíu mày.

rần Anh hư lắc đầu: “Cháu không hích, nhưng bố cháu hích, ông ấy không dễ dàng gì mới để cháu yên ổn, nếu như chú hai ừ hôn, người gặp phiền phức vẫn sẽ là cháu.”

“Đặ mộ quả b nguy hiểm như cháu ở nhà họ rương, chú hậ không yên âm”

rương ấn Phong rầm giọng nói.

“Chẳng phải chú hai hích ận dụng mọi hứ sao?” rần Anh hư nghiêng nghiêng đầu, nở mộ nụ cười ỉnh quái: “Cháu rấ lợi hại đó.”

rương ấn Phong dựa lưng vào ghế, có chú hứng hú: “Nói hử xem”

“Cháu có hể làm hacker, vệ sĩ, bàn chuyện làm ăn hay làm cảnh đều được!” rần Anh hư nghiêm úc nói.

rương ấn Phong im lặng vài giây: “Câu hỏi cuối cùng, đám người đó còn ới nữa không?

“Sẽ không” Anh Anh nghiêm úc rả lời: “Có lẽ bọn họ cho răng đó là nhà của cháu ở Cần hơ, nhưng bây giờ chắc là đã điều ra rõ ràng rồi.” Nếu như biế người phía sau là rương ấn Phong, nhấ định bọn chúng sẽ không dám ra ay.

“hời gian quan sá là ba háng” Lệ Nghiêng ừ bĩnh ĩnh nói.

rần Anh hư: “Chú hai muôn năm!”

rần Anh hư lại chạy ới làm nũng Võ Hạ Uyên: “hím hai, cho cháu dùng phòng ắm mộ chú nhé, người khó chịu quá.”

“Ừm, ủ quần áo rên lầu hai có mộ í quần áo của hím, cháu mặc chắc là sẽ hơi †o, nhưng…”

“Không sao đâu ạ!” rần Anh hư lắc lắc cánh ay của Võ Hạ Uyên: “Hương hơm của hím hai, cháu rấ hích.”

rương ấn Phong: “Đây là vợ của chú”

Đợi rần Anh hư rời đi, Võ Hạ Uyên hấp giọng ra hỏi rương ấn Phong: “Anh hấy hế nào?”

“Cứ như vậy rước đã” rong lòng rương ấn Phong rấ vừa ý với ính oán này.

Không hể không nói, rần Anh hư quả hực là mộ rợ hủ đắc lực, cô gái này vô cùng sắc sảo “Bên phía rương hiên Định..”

“Không cần quan âm” rương ấn Phong bình ĩnh nói: “Cưới được người con gái như vậy, đấy là phúc của nó”

Võ Hạ Uyên: “…”

Anh chắc đó không phải là rả hù công khai chứ?

Đầu iên Phùng Bảo Đạ vội vàng chạy đến An Đàm, sau đó gọi điện hoại báo mọi hứ rong biệ hự đều ổn, không có ai bị hương, ngoại rừ ấm kính rong phòng bếp bị đạn hậ bắn vỡ, còn những cái khác đầu là dùng huốc mê. Dường như đối phương đã nhận ra điều gì đó, nên đã rú lui hế rồi.

Chuyện lớn như vậy, bởi vì rương ấn Phong cố gắng đè xuống, chứ không hì không giải quyế được gì.

rần Anh hư rấ biế cách làm người lớn hài lòng, rong khoảng hời gian iếp đó, chỉ cần nhìn hấy rần Anh hư làm nũng với bố rương, nói cười vui vẻ với Phùng Ngọc Chỉ và mọi người, hì rong lòng Võ Hạ Uyên sẽ ràn đầy phiền muộn.

Đồng hời, Võ Hạ Uyên cũng cảm hấy rấ mệ mỏi.

“hím hai, hím lại buồn ngủ rồi ạ?” rần Anh hư cúi người nhỏ giọng nói, hôm nay bọn họ cùng nhau rở về biệ hự, lúc mới đến, rương ấn Phong nhìn bộ dạng bơ phờ của cô, liền bảo cô ngủ hêm hai iếng nữa, ai mà biế càng ngủ càng muốn ngủ hêm.

“Không sao.” Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Cháu giả bộ cũng giống đấy”

“Cháu giả bộ chỗ nào chứ?” rần Anh ¡: “Cháu đáng yêu hậ mà!”

“Được rồi, cháu đáng yêu nhấ” Võ Hạ lấy ay ấn sau lưng, nghĩ đến việc ranh hủ đến bệnh viện khám hử, hình như càng ngày càng đau hơn rồi.

“Ăn cơm hôi!” Phùng Ngọc Chỉ vui vẻ gọi, bà a rấ hài lòng về con dâu ương lai như rần Anh hư, cho nên đối xử với Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong cũng rấ ố.

Võ Hạ Uyên nằm lấy ay của rần Anh hư đưa ra, nhưng lúc cô đứng lên, rước mắ ối sầm lại, cô mơ hồ nghe hấy iếng rần Anh hư hé lên: “hím hai”

Lúc cô ỉnh lại, đã là mấy iếng sau. Võ Hạ Uyên vừa mở mắ ra, ay đã bị người a nằm lấy: “ỉnh rồi à?”

“ấn Phong?” Võ Hạ Uyên mơ hồ hỏi.

“Đợi chú, anh đi gọi Bác sĩ đến” rương ấn Phong hôm lên mu bàn ay của người phụ nữ.

Không hiểu vì sao mà Võ Hạ Uyên cảm hấy anh dường như rấ vui Mộ đám người lập ức iến vào, ông rương cũng ở rong số đó, Võ Hạ Uyên muốn ngồi dậy, nhưng ông rương ra hiệu cho cô năm xuống: “Đừng cử động, để Bác sĩ kiểm ra hêm đã”

Võ Hạ Uyên không hiểu, có chuyện gì vậy?

Bác sĩ kiểm ra cho Võ Hạ Uyên hêm mộ lượ, sau đó cười nói: “Ông yên âm, hai mẹ con đều bình an vô sự”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status