Phu nhân không dễ chọc

Chương 105



Hà Minh Lam ừ ừ đứng dậy: “Không dám hừa nhận đúng không?”

Đỗ Minh Châu cần chặ răng: “ấn Phong sẽ không uyệ ình với ôi như vậy đâu!”

“Chuyện đã ới mức này rồi mà cô vẫn còn in vào loại đàn ông máu lạnh đó sao?”

Đôi mắ của Hà Minh Lam hiện lên màu máu, cô a nhìn chăm chăm Đỗ Minh Châu, rong ánh mắ đầy vẻ lạnh lùng.

Đỗ Minh Châu lùi về phía sau mộ bước: “Cô có ý gì vậy?”

“Cho dù cô có hừa nhận hay không, rên hực ế, rương ấn Phong đã quên cô rồi.”

Hà Minh Lam khẽ nói: “Đỗ Minh Châu, sai lầm không nên phạm phải nhấ là quá coi rọng bản hân mình rước mặ người đàn ông ấy”

***

Đỗ Minh Châu nghe được như vậy hì đen mặ lại.

“Chuyện cô muốn nối lại ình cũ với rương ấn Phong cũng không phải không có khả năng, hế nhưng điều kiện iên quyế là Võ Hạ Uyên phải biến mấ.” Hà Minh Lam nói với Đỗ Minh Châu bằng mộ giọng đầy mê hoặc: “heo như hông in ôi nhận được, Võ Hạ Uyên đã có hai rồi.”

Đỗ Minh Châu cười nhạo: “hông in của cô đúng là nhanh nhạy hậ đấ “Không hì làm sao có hể sống iếp được?” Hà Minh Lam luôn mang heo nỗi hận khắc cố ghi âm: “Cô không bao giờ biế được rương ấn Phong àn nhẫn như hế nào đâu!”

Câu nói này làm cho Đỗ Minh Châu lạnh run.

Sau mộ hồi im lặng, Đỗ Minh Châu nói với Hà Minh Lam: “Cô đã có cách để đối phó với Võ Hạ Uyên rồi?”

“Đương nhiên” rong mắ của Hà Minh Lam oàn là sự điên cuồng…

Võ Hạ Uyên vừa mở mắ ra đã nhìn hấy bầu rời bên ngoài sáng sủa, ánh mặ rời chiếu lên hàng cây xanh, mọi hứ đều sinh động và ràn đầy sức sống.

rương ấn Phong không có ở đây, chắc là anh đã đi làm rồi. Võ Hạ Uyên rửa mặ rồi đi xuống lâu, dì Hà đã chuẩn bị xong món mà cô hích ăn nhấ.

“Nhà dì Hà còn có ai vậy?” Võ Hạ Uyên ngồi nói chuyện với dì Hà.

“Có mộ đứa con rai và mộ đứa con gái, chồng ôi đã mấ ừ mấy năm rước rồi, chỉ còn lại mộ mình ôi hôi. ôi không muốn nhờ đám người rẻ ấy nên đã ra ngoài làm hêm” Dì Hà ân cần nói.

“Vậy sao.” Võ Hạ Uyên cười: “Cơm dì làm ngon lắm, háng sau ôi sẽ ăng lương cho dì.”

Hai mắ dì Hà lóe lên, vội vã gậ đầu: “Cảm ơn cô chủ!”

Võ Hạ Uyên vừa ăn xong cơm hì quản gia iến đến nói: “Bà rúc Phương ới rồi ạ”

rương rúc Phương ư? Lúc Võ Hạ Uyên kiểm ra ra được cô đã có hai ở nhà cũ, rương rúc Phương không có ở đó, hôm nay đến đây chắc là vì chuyện đứa bé.

Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Mau mời người vào.”

rương rúc Phương mang đến bao nhiêu là huốc bổ, bà a vừa bước vào đã nói Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngồi xuống, cưng chiều cô hế mực.

Võ Hạ Uyên bậ cười: “Không sao đâu cô, em bé vẫn rấ khỏe mạnh.”

“Hừ” rương rúc Phương ngồi bên cạnh Võ Hạ Uyên, võ nhẹ cái bụng của cô: “Đây là cục vàng cục bạc đấy, cô với ấn Phong đều xinh đẹp như vậy, đứa rẻ này nhấ định sẽ rấ đáng yêu, nói rước rồi nhé, lúc nào nó được sinh ra hì ôi sẽ nuôi.”

Võ Hạ Uyên gậ đầu: “Được ạ”

Cô nhìn bộ dạng mong mỏi của rương rúc Phương, rong lòng hơi hổn hức, nhớ lại rước đây rương rúc Phương ghé cô và đứa con đầu lòng như hế nào: “Khoảng hời gian rước cô đã đi đâu vậy?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Sắc mặ rương rúc Phương lập ức biến đổi: “Nói đến việc này là ôi phải nhắc nhở cô, dạo gần đây phải chú ý mộ chú. Hai ngày rước không phải ôi đã đi du lịch ở iền Giang sao? ự nhiên lại xuấ hiện cái bệnh ruyền nhiễm hô hấp cấp ính UV, làm ôi sợ đến mức phải vội vã quay về.”

“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên lẩm bẩm, vậy hì phải chú ý mộ chú mới được.

“May mà ôi chạy nhanh, nghe nói bây giờ sân bay đã bị phong ỏa rồi.”

“Nghiêm rọng vậy sao?”

“Còn phải nói! Nghiêm rọng đến nỗi có người chế rồi” rương rúc Phương võ vào ngực: “Mong là đừng có lây ới ận đây”

Sự hậ đã chứng minh, cái miệng này của rương rúc Phương là cái miệng cứ nói đến những điều không ố hì điều ấy sẽ xảy ra.

Mộ uần sau, đài ruyền hình địa phương đã đưa in về những người bị nhiễm bệnh UV, Võ Hạ Uyên xem xong in ức liền hở ra mộ hơi nặng nề Lần này bệnh ruyền nhiễm hoành hành đã làm cho các rường iểu học và rung học phải nghỉ học, nhiều công y cũng chỉ có hể làm nửa ngày, hễ có người bị số là lập ức đưa đế ện. rên phố lớn ngõ nhỏ, khắp nơi đều ngửi hấy mùi cồn và mùi a-xí.

Ở rong nhà cũng vậy, mộ ngày quản gia phải sá rùng khử độc đến ba lần. mộ buổi sáng, rương ấn Phong đang nằm rên giường độ nhiên nóng hầm hập, cho dù Võ Hạ Uyên có gọi như hế nào cũng không hấy có phản ứng gì.

Võ Hạ Uyên lập ức gọi Phùng Bảo Đạ, đưa rương ấn Phong ới bệnh viện, iện hể báo luôn cho người nhà biế.

Bố rương vô cùng số ruộ, nhấ định đòi qua đó xem như hế nào, hế nhưng uổi của ông đã cao rồi, mọi người phải khuyên can mãi ông mới chịu ở nhà.

Mỗi mộ bệnh viện đều có mộ đội chuyên về bệnh UV, hế nhưng Võ Hạ Uyên lại không ngờ rằng Bác sĩ chữa rị chính của bệnh viện này lại là Đỗ Minh Châu.

Đỗ Minh Châu còn căng hẳng hơn rương ấn Phong, vội vàng sắp xếp cho anh lấy máu để kiểm ra, cuối cùng chẩn đoán được là đã bị nhiễm bệnh UV, Võ Hạ Uyên cảm giác như độ nhiên mình bị rơi xuống đáy vực vậy.

“Cô Võ, ở đây có rấ nhiều vi khuẩn gây bệnh, cô cũng đang mang hai nữa, cô cứ về rước đi.”

Đỗ Minh Châu đứng ở bên cạnh khuyên cô mộ câu.

Võ Hạ Uyên lắc đầu, nhìn chằm chằm rương ấn Phong đang nằm rên giường bệnh của ấm kính của của cửa sổ.

“Cô Võ, nếu như cô và đứa bé có chuyện gì hì ai sẽ chịu rách nhiệm đây?” Đỗ Minh Châu lại nói.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn cô a, ánh mắ lạnh lùng: “ôi chịu.

Nói xong, sắc mặ cô hay đổi, cô lại nhìn vào rong phòng bệnh. Hình như là có hần giao cách cảm, rương ấn Phong chậm rãi mở mắ ra, môi anh vẫn còn nhợ nhạ nhưng lại mỉm cười với Võ Hạ Uyên, ánh mắ anh lưu luyến và ấm áp, miệng hơi mấp máy.

Võ Hạ Uyên biế, anh nói rằng: “Về đi.”

Võ Hạ Uyên bỗng nhiên rào nước mắ ra.

rương ấn Phong nhíu mày, iếp ục mấp máy môi: “Đừng khóc, không sao đâu”

Võ Hạ Uyên gậ đầu lia la.

Đỗ Minh Châu đứng bên cạnh nhìn hấy như vậy hì căn chặ răng, cô a rấ muốn đẩy Võ Hạ Uyên ra, rõ ràng người đứng ở vị rí ấy phải là cô a Cho dù có nói hế nào hì bệnh viện cũng không phải là nơi phù hợp cho phụ nữ mang hai, nhấ là khi dịch bệnh đang bùng phá hế này, rương rúc Phương phải đích hân đến bệnh viện bắ người về. Dù Võ Hạ Uyên không nỡ nhưng cô vẫn ph đi vì đứa bé.

Đương nhiên, cô không chỉ lo lẳng cho.

rương ấn Phong mà còn lo lắng cả Đỗ Minh Châu.

Đôi mắ của người phụ nữ ấy đã hay đổi khi nhìn hấy rương ấn Phong, rõ ràng là có ý định chiếm đoạ.

Võ Hạ Uyên yêu cầu Phùng Bảo Đạ báo cáo ình hình sức khỏe mỗi ngày của rương ấn Phong, may mà ba ngày sau anh đã hạ số, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện để quan sá hêm.

Đỗ Minh Châu mở cửa phòng ra, rương ấn Phong đang nằm ngủ, cô a kiểm ra chai nước ruyền rồi ngồi bên cạnh, nhìn rương ấn Phong mê mẩn.

Sao rước đây cô a lại ngốc như vậy?

hế mà lại buông ay người đàn ông này, nếu không hì bây giờ cô a đã rở hành bà chủ rương rồi.

Cứ ngồi nghĩ như vậy, Đỗ Minh Châu bấ giác nắm lấy ay của rương ấn Phong, rong lòng cô a độ nhiên cảm hấy sung sướng, vui vẻ. Lúc cô a đang định đan mười ngón ay lại với anh, bàn ay anh độ nhiên rú ra, Đỗ Minh Châu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắ không gợn sóng của rương ấn Phong.

“Anh ỉnh rồi sao?” Đỗ Minh Châu hơi ngượng ngùng.

“Cô đang làm gì vậy?” rương ấn Phong rầm giọng hỏi.

“Mu bàn ay của anh xanh hế lại rễ mắ của Đỗ Minh Châu lộ ra vẻ đau lòng, rương ấn Phong lại cảm hấy buồn nôn: “Đỗ Minh Châu” Anh gắn ừng chữ mộ: “Có cần ôi nhắc nhở cho cô không, cô đã lấy chồng rồi”

Đỗ Minh Châu chế lặng, sau đó ấm ức nói: “Chính là vì như vậy nên anh mới không chịu iếp nhận em sao?”

“Đừng nói linh inh nữa!” Giọng nói của rương ấn Phong có vẻ giận dữ: “Cho dù mấy năm nay cô không làm gì cả, ôi cũng không iếp nhận cô đâu, ôi đã có Võ Hạ Uyên rồi”

“Em không in!’ Đỗ Minh Châu kích động đứng dậy: “Rõ ràng rước đây chúng a đang ố đẹp như vậy, rong lòng anh chỉ có mỗi em, em biế mài”

“Cô cũng nói rồi đấy, đấy đã là chuyện rước đây, bây giờ không còn nữa đâu.”

rương ấn Phong ừ rước đến giờ đều nói chuyện rấ àn nhẫn với những người anh không hích: “Nếu như vẫn còn nghi ngờ gì Ánh hì ôi cũng không ngại nói rõ, ôi yêu Võ Hạ Uyên, chỉ yêu mỗi cô ấy mà hôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status