Phu nhân không dễ chọc

Chương 104



Ngực chua xó đến hố hoảng, Đỗ Minh Châu vội vàng cúi đầu vì sợ bị người khác nhìn hấy dáng vẻ khác hường của mình Mặc dù cô a đã sớm có chuẩn bị âm lý, nhưng ới khi ận mắ nhìn hấy vẫn rấ khó chịu. Đỗ Minh Châu biế bản hân cô a không nên như vậy. Lúc đầu là chính bản hân cô a muốn chia ay, không do dự chú nào mà cùng người khác ra nước ngoài.

Nhưng rong hâm âm của Đỗ Minh Châu luôn cho răng những hứ ố đẹp và vị rí rong lòng rương ấn Phong đều là của cô a. Dường như chỉ cần cô a quay về, mọi hứ sẽ rở lại vị rí vốn có của nó.

Làm sao có hể như vậy chứ? Đỗ Minh Châu hỏi lại chính mình, đó là rương ấn Phong mà… Nhưng chính bởi vì người đó là rương ấn Phong, cô a lại càng không cam lòng.

Nhưng iếp heo sau đó mấy phú, Đỗ Minh Châu lại được mở mang âm mắ. Cho ới bây giờ cô a cũng không biế rương ấn Phong còn có mộ mặ như này.

Anh sẽ chủ động gắp hức ăn cho Võ Hạ Uyên, đồ ăn mà Võ Hạ Uyên ăn không hế anh liền huận ay bỏ vào miệng mình ăn hế.

€ó lúc miệng Võ Hạ Uyên đầy đồ ăn, chỉ cần ô ô hai iếng anh liền hiểu được ý cô muốn nói cái gì. hấy hai người giao lưu ự nhiên mà ăn ý như vậy, Đỗ Minh Châu độ nhiên cảm hấy hoảng hố rương ấn Phong là người kiêu ngạo, kén ăn, bị bệnh hích sạch sẽ nghiêm rọng.

Ngay cả rước đây khi còn quen cô a, anh cũng hiếm khi gắp hức ăn chứ đừng nói là ăn hức ăn hừa của cô.

***

Cuối cùng Đỗ Minh Châu cũng nhận ra những hứ quan rọng kia đã không còn là của cô a nữa. Không những hế, anh dành cho Võ Hạ Uyên càng nhìu hứ hơn, rân quý hơn.

ại sao lại như vậy? Cả người Đỗ Minh Châu lạnh ngắ.

“Không hợp khẩu vị sao?” Võ Hạ Uyên nhìn Đỗ Minh Châu không ăn được mấy miếng, có ý ố hỏi hăm.

Nhưng khi Đỗ Minh Châu nghe được những lời này lại cảm hấy khoe khoang và khiêu khích, cô a nặn ra mộ nụ cười miễn cưỡng: “Không có, chỉ là ăn không vào.”

Đỗ Minh Châu nói xong, nhướng mắ liếc nhìn rương ấn Phong, nhưng hấy người nọ không hèm để ý chú nào, hỏi cũng không hèm hỏi Đỗ Minh Châu cố gắng bình ĩnh lại, hỏi: “hai được bao nhiêu háng rồi?”

“Bốn háng rồi” Võ Hạ Uyên đáp lại: “Còn nhỏ lắm”

*À, vậy cô nhấ định phải hường xuyên đi khám hai định kỳ” Đỗ Minh Châu cười nói “ôi làm việc ở bệnh viện hành phố, nếu có nhu cầu, cô Võ có hể đến ìm ôi”

Võ Hạ Uyên kinh ngạc, hóa ra Đỗ Minh Châu là Bác sĩ.

“Không cần đâu, ôi đã sắp xếp mọi hứ ổn hỏa rồi” rương ấn Phong rầm giọng nói, anh không muốn Võ Hạ Uyên iếp xúc nhiều với Đỗ Minh Châu: “Cô vừa về nước, rong bệnh viện chắc hẳn có nhiều việc cần phải làm”

Rố cuộc cũng nghe rương ấn Phong nói với cô a, sống mũi Đỗ Minh Châu hơi chua xó, cô a cấ giọng khàn khàn: “Vâng”

“Chồng của cô đâu?” rương ấn Phong huận miệng hỏi.

“Em đã ly hôn rồi” Hai mắ Đỗ Minh Châu đỏ hoe: “Không hợp nhau”

rương ấn Phong không khỏi liếc nhìn Đỗ Minh Châu nhiều hêm mộ chú. Anh còn nhớ rõ, năm đó dáng vẻ của Đỗ Minh Châu không phải người đàn ông đó sẽ không gả, khiến cho anh có ảo giác như bản hân đã chia rẽ uyên ương.

Đỗ Minh Châu đợi hồi lâu, rương ấn Phong cũng không hỏi iếp.

Võ Hạ Uyên qué mắ qua đồ ăn còn hơn nửa rên bàn, hấy cô còn muốn ăn nữa, rương ấn Phong vội vàng ngăn lại: “Được rồi được rồi, buổi ối đói bụng lại để dì Hà nấu cho em ăn”

Nói xong anh nhìn về phía Đỗ Minh Châu: “Chúng ôi muốn về rồi, còn cô hì sao?”

Đỗ Minh Châu xấu hổ đứng dậy, nói: “Em cũng nên đi rồi.”

Ở cửa ra vào, ba người mỗi người đi mộ ngả.

Khi đi xa rồi, Võ Hạ Uyên mới hở ra mộ hơi: “hì ra cô ấy chính là Đỗ Minh Châu.”

rương ấn Phong liếc xéo Võ Hạ Uyên: “Vậy hì sao?”

“Không có gì, chỉ là em hơi ngạc nhiên khi hấy người phụ nữ duy nhấ mà anh ừng nghiêm úc hẹn hò hôi.”

“Người duy nhấ sao?” rương ấn Phong dừng bước lại, nheo mắ lại đáng giá Võ Hạ Uyên: “Em là bà chủ rương do anh cưới hỏi đàng hoàng, rong bụng của em là con của anh. Bây giờ em nói với anh Đỗ Minh Châu là người duy nhấ anh quen sao?”

Võ Hạ Uyên ý hức được mình nói sai, lập ức iến lên kéo lấy cánh ay của người đàn ông: “Do em không biế lựa lời nói, đừng ức giận mà”

Nhìn mặ rương ấn Phong vẫn râm xuống, Võ Hạ Uyên xuấ ra đòn sá hủ: “hắ lưng đau”

Quả nhiên, cơn ức giận nông nổi rên mặ rương ấn Phong ngay lập ức biến mấ sạch sẽ. Anh nhẹ nhàng xoa nắn hai lần ở hông Võ Hạ Uyên rồi mới cau mày hỏi: “Có đau nhiều không?”

“Có chú’” Võ Hạ Uyên läc mình, nói: “Còn chân cũng đau”

Ánh mắ rương ấn Phong nhìn cô đầy cưng chiều, anh đi đến rước mặ cô gái rồi ngồi xổm xuống: “Lên đi”

Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Anh cõng em à?”

“Bãi đậu xe cách đây không xa” rương ấn Phong rả lời Giờ phú này là lúc hoàng hôn chạng vạng ối, rên đường cũng không có người nào, ánh đèn đường chiếu vào mộ bên sườn mặ rương ấn Phong, làm nổi bậ rõ ràng ừng sợi lông ơ mịn màng rên căm của anh.

im Võ Hạ Uyên khẽ rung động, cuối người dựa sá vào lưng người đàn ông.

rương ấn Phong đỡ người rên lưng lên, giãm lên bóng hai người rồi vững vàng đi về phía bãi đậu xe.

Cảnh này nhìn hế nào cũng hấy vô cùng ấm áp.

Phía sau hai người, cách đó không xa Đỗ Minh Châu rốn ở phía sau ấm bảng hông báo, đau lòng che miệng khóc hành iếng ừ lúc rương ấn Phong gặp Đỗ Minh Châu đến bây giờ cũng không hề biểu hiện ra chú hấ hố nào, Võ Hạ Uyên chợ cảm hấy có chú hấ vọng, cô còn muốn nhân cơ hội này làm ầm ï mộ chú với rương ấn Phong.

Quả hậ sau khi mang hai cô luôn có rấ nhiều ý nghĩ kỳ quái rên hực ế, rương ấn Phong không phải là không có chú rung động nào, anh chỉ không muốn làm cho Võ Hạ Uyên cảm hấy khó chịu mà hôi.

rước khi ăn cơm, ánh mắ ám chỉ và ý ứ của Đỗ Minh Châu anh nhìn hấy rõ ràng, điều này khiến rương ấn Phong không hiểu sao có chú bực bội không phải bởi vì anh chưa quên ình cũ, mà vì anh độ nhiên phá hiện Đỗ Minh Châu là mộ người phụ nữ rấ nhàm chán.

Lúc rước cô a ra đi dứ khoá như vậy, bây giờ rở về cũng nên rõ ràng.

Về việc có liên quan đến Đỗ Minh Châu, Võ Hạ Uyên và rương ấn Phong đều ngầm hiểu, không ai nhắc lại nữ: Đỗ Minh Châu đến bệnh viện đã là mười giờ ối Bởi vì ầng này có nhiều bệnh nhân bệnh nặng, giá phòng lại cao, cho nên oàn bộ hành lang không có bóng người, yên ĩnh đến mức có chú kinh sợ.

Nhưng Đỗ Minh Châu đã hích ứng với môi rường này ừ lâu, cô a bước đến rước phòng bệnh 902 bình ĩnh nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.

“Ai đó?” Mộ giọng nói sợ hãi vang lên.

“Là ôi đây, Minh Lam” Đỗ Minh Châu.

chậm rãi đi vào, cô a nhìn oàn bộ đầu Hà Minh Lam đều quấn băng gạc, giậ nảy cả mình: “ại sao lại nghiêm rọng như vậy?”

Hà Minh Lam vô hức che đầu lại, cúi đầu quá: “Cô đừng nhìn!”

“Không phải bảo ôi ới sao? Bây giờ lại nói đừng nhìn?” Đáy mắ Đỗ Minh Châu lộ ra mộ ia không kiên nhẫn: “Vậy ôi đi đây”

“Đừng đi! Đừng đi!” Hà Minh Lam loạng choạng ngã xuống giường, sau đó quỳ xuống rước mặ Đỗ Minh Châu: “Cô mau cứu ôi với! Không phải là y huậ của cô uyệ đỉnh sao? Mau cứu ôi với!”

Đỗ Minh Châu nhíu mày: “ôi đã xem qua rường hợp của cô rồi, rấ khó phục hồi, cách đơn giản nhấ là ghép da và phẫu huậ hẩm mỹ.

Hai mắ Hà Minh Lam rừng lớn: “Ý của cô là sao?”

“Đổi khuôn mặ khác” Đỗ Minh Châu nói: “Nếu không hì không còn cách nào khác.”

“Không! ôi muốn khuôn mặ của ôi!” Hà Minh Lam che mặ và lùi lại, nhưng bởi vì băng bó của cô a nhìn cô a giống như mộ xác ướp đang di chuyển: “Có phải cô cũng giống như bọn họ, muốn hủy hoại ôi phải không? Các người đều đáng chế!”

“Nói nghe hay lắm” Đỗ Minh Châu cũng lạnh lùng nói: “ại sao cô lại biến hành bộ dạng như hế này còn cần ôi phải nói sao?

Không hoàn oàn nắm chắc còn dám dùng huốc mạnh như vậy, còn có…”

Đỗ Minh Châu quay đầu nhìn chằm chằm Hà Minh Lam: “Cô lấy danh nghĩa của ôi iếp cận rương ấn Phong, gây ra bao nhiêu lộn xôn, hả? Không phải ôi phải giải quyế ấ cả sao?”

Ai ngờ Hà Minh Lam giống như vừa nghe được chuyện gì buồn cười, ngã ngồi rên mặ đấ cười lớn, Đỗ Minh Châu cau mày nhìn cô a “Đỗ Minh Châu, chắc là cô đã nhìn hấy rương ấn Phong và Võ Hạ Uyên?” Hà Minh Lam gãn ừng chữ: “Cô hấ vọng không? Bởi vì rong mắ rương ấn Phong đã không còn chỗ cho cô. ôi biến hành như ngày hôm nay còn không phải vì người bạn vô dụng như cô!”

Con ngươi của Đỗ Minh Châu độ nhiên co rú lại: “Câm miệng!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status