Phu nhân không dễ chọc

Chương 107



“Cậu chủ, ôi hậ sự không biế đây là huốc độc!” Dì Hà khóc lóc đau khổ: “Con rai ôi bệnh rồi, cần đến mộ ỷ bảy, cái người đó ìm đến ôi, cho ôi iền rồi bảo ôi cho huốc suy nhược cơ hể vào rong hức ăn của cô chủ. ôi cũng không ngờ lại nghiêm rọng đến mức này!”

“Đồ khốn nạn!” Phùng Bảo Đạ vô cùng ức giận: “Bà không biế mà dám cho cô ấy ăn?”

rương ấn Phong ừ nãy đến giờ vẫn im lặng độ nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ rung ni “Chúng ôi đối với bà không ố sao?”

Dì Hà chế lặng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm đó Võ Hạ Uyên cười và nói sẽ ăng lương cho bà ấy, rong lòng cảm hấy vô cùng hổ hẹn.

“Chắc chắn là số điện hoại này không?”

rương ấn Phong lại hỏi.

***

Dì Hà gậ đầu như giã ỏi: “Cô a vẫn luôn dùng số này gọi điện cho ôi, hế nhưng hình như giọng nói đã được xử lý, nghe không giống giọng nói của người.”

“rần Anh hư” rương ấn Phong hản nhiên gọi.

iếng gõ bàn phím của rần Anh hư vô cùng nhanh: “Chú hai, đợi mộ chú, năm phú nữa hôi Chưa đến năm phú, rần Anh hư đã ngẩng đầu lên: “ra ra được địa chỉ IP rồi.”

Nhìn hấy dãy số quen huộc ấy, rương ấn Phong nở mộ nụ cười àn nhẫn, giọng nói của anh lạnh lẽo: “Rấ ố”

Mộ khu nhà cao cấp ở Cần hơ, Đỗ Minh Châu như đang đợi mộ ai đó, cô a chỉnh ánh điện ở rong phòng khách rở nên mơ màng, rên bàn ăn đã bày ra mấy cây nến, rõ ràng đã chuẩn bị mộ bữa ối dưới ánh nến.

Đỗ Minh Châu mặc mộ bộ váy ngắn màu rượu vang, óc cô a được uốn xoăn nhẹ nhàng để xõa rên vai, rong mắ ràn ngập hạnh phúc.

“Rầm!” Cửa bị mộ lực mạnh phá hỏng, nghe hấy iếng động này, Đỗ Minh Châu.

không khỏi hoảng hố, hế nhưng rong ánh mắ vẫn hiện lên sự mong đợi.

rương ấn Phong bước vào, mắ anh như cái vực sâu không đáy.

rái lại, Đỗ Minh Châu lại như nhìn hấy người ình của mình, vui vẻ nói: “Anh đến rồi sao?”

Đỗ Minh Châu đứng ở chỗ cũ không động đậy gì, chỉ nhìn hậ kỹ hì mới hấy ngón ay của cô a đang run lên.

Lúc mà người đàn bà ấy gọi điện đến để chấ vấn, cô a đã chuẩn bị để bị vạch rần rồi. Đỗ Minh Châu cảm hấy mình có hể lừa anh ró lọ, dù sao hì cô a cũng dùng mã hóa hông in cao nhấ, hế nhưng ở đâu lại xuấ hiện mộ rần Anh hư, đã phá giải nó rong ích ắc.

hế nhưng không sao cả, Đỗ Minh Châu hí mộ hơi hậ sâu, cô vẫn nắm rong ay con á chủ bài!

“Em đã chuẩn bị bí ế mà anh hích ăn nhấ đây, còn có khoai ây rộn nữa… A! Khu khu…” Đỗ Minh Châu còn chưa nói xong, rương ấn Phong đã bước lên rước, anh nắm lấy cổ của người phụ nữ, chỉ cần dùng sức hêm mộ chú nữa hôi hì có lẽ Đỗ Minh Châu đã biến mấ rồi.

Đỗ Minh Châu chảy nước mắ, cô a có hể cảm nhận được bây giờ rương ấn Phong đang hận không hể lộ da, rú xương của cô a ra, hế nhưng điều ấy không quan rọng. Mặ Đỗ Minh Châu rở nên đỏ ía, cô a khó khăn nói ừng chữ mộ: “Đó, đó là vi-rú X mà em, mà em… Khụ khụ, em… Nghiên cứu ra.”

Hai mắ của rương ấn Phong lóe lên, anh ý hức được điều gì đó, vội vã buông ay ra.

“Khụ khụ khu…” Đỗ Minh Châu ngã xuống đấ, liên ục ho khan, hế nhưng rương ấn Phong không hề quan âm. Sắc mạnh anh vô cùng lạnh lẽo, dường như còn có hể bóp chế Đỏ Minh Châu hêm nhiều lần nữa.

“huốc gỉai đâu?” Mộ lúc sau rương ấn Phong mới hỏi.

“Ở rong ay em” Đỗ Minh Châu cười ngây ngốc: “Vậy nên anh không hể giế em.”

“Đỗ Minh Châu” rương ấn Phong lạnh lùng: “Cô làm ôi cảm hấy buồn nôn!”

Đỗ Minh Châu ngây ra mộ lúc, sau đó lại cười hành iếng. Những năm cô a ở nước ngoài, rừ khoảnh khắc hạnh phúc ngẫn ngủi lúc đầu, những ngày sau đều vô cùng buồn rầu, nhớ nhung. Đêm khuya nằm mơ, cô a luôn nhìn hấy bóng hình của rương ấn Phong. Sau đó cô nhận được điện hoại của Hà Minh Lam, cuối cùng cũng không kiềm được mà bay về nước, ai mà biế được ấ cả những gì cô a nhận được sau cùng chỉ có hai chữ “buồn nôn”.

“Như vậy cũng được” Đỗ Minh Châu lẩm bẩm.

“Rố cuộc như nào cô mới chịu đưa huốc giải ra?” rương ấn Phong hỏi. Anh đã liên hệ với rấ nhiều bác sĩ nổi iếng rong nước, không in là Võ Hạ Uyên sẽ xảy ra chuyện nghiêm rọng gì. Chỉ là anh không nhìn được Đỗ Minh Châu làm hại Võ Hạ Uyên Đỗ Minh Châu đã nhìn hấy ý muốn giế người rong đáy mắ của rương ấn Phong, cô a khẽ cười: “Không khó để nghiên cứu được ra biến dị của viú X, hế nhưng muốn nghiên cứu hấu đáo hì í nhấ phải mấ nửa năm, sợ rằng Võ Hạ Uyên không hể chờ được đến lúc ấy” Đỗ Minh Châu đứng dậy: “rong ba háng nhấ định cô ấy phải có huốc giải, nếu không hì sẽ chế.”

rương ấn Phong giơ ay phải lên, chậm rãi nằm lấy cổ của Đỗ Minh Châu, anh chỉ dùng mộ í lực, hình như đang rấ cố gắng kìm chế để bản hân không bị kích động: “Nói đi, cô cần hứ gì?”

“Anh ly hôn với Võ Hạ Uyên, lấy em” Đỗ Minh Châu nói.

rương ấn Phong cười mỉa mai: “Đỗ Minh Châu, cô đúng là không biế bàn chuyện buôn bán nhỉ.”

“Không phải em đang buôn bán!” Đỗ Minh Châu nắm chặ ay của rương ấn Phong, đặ lên ngực của mình: “Em hậ lòng với anh, ấn Phong, chúng a quay lại như rước kia được không?”

“Đỗ Minh Châu, cả đời này ôi sẽ không ly hôn với Võ Hạ Uyên” rương ấn Phong chậm rãi nói: “Cho dù có mộ ngày cô ấy hận ôi rách ôi hì cô ấy vẫn là vợ của ôi.”

rương ấn Phong chưa ừng nghĩ răng lời nói hôm nay của anh lại rở hành mộ lời iên ri “Nếu như Võ Hạ Uyên hậ sự có mệnh hệ gì, cô hử đoán xem ôi sẽ làm gì cô, làm gì cả nhà cô?”

oàn hân Đỗ Minh Châu đều chấn động.

“Cô chưa nhìn hấy bản lĩnh của ôi đâu Đỗ Minh Châu” rương ấn Phong cười cười: “Nếu như cô còn dám hử lòng kiên nhãn của ôi hì sau này nhấ định sẽ hối hận đấy.”

Đỗ Minh Châu bắ đầu hoảng sợ, hế nhưng đã đi đến bước này rồi, cô a cũng không còn đường lui nữa.

Đỗ Minh Châu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nở mộ nụ cười: “Vậy hì được, anh không ly hôn với Võ Hạ Uyên, em muốn anh ở cùng em ba ngày, chỉ ba ngày hôi, em sẽ giao huốc giải độc ra.”

“Chỉ nhìn cô ba giây hôi ôi cũng cảm hấy khó chịu” rương ấn Phong nhíu mày: “hế nhưng ba ngày, cũng được.”

Đỗ Minh Châu khẽ cười: “Vậy chúng a ăn cơm rước đi, nguội hế r Phùng Bảo Đạ đứng ở cửa suý nữa bị Đỗ Minh Châu làm cho nôn ra.

Bầu không khí vô cùng kỳ dị, rương ấn Phong ngồi rước mặ Đỗ Minh Châu, anh chỉ ỗ rau rong đĩa, không hèm động vào “Anh yêu, em hơi lạnh” Đỗ Minh Châu dịu dàng nói “Đỗ Minh Châu…”

“Anh cũng phải gọi em là em yêu!” Đỗ Minh Châu vội vàng ngắ lời: “Dù sao cũng không phải là em lên giường với anh, mộ chú yêu cầu này có quá đáng đâu chứ”

rương ấn Phong cần chặ răng: “Em yêu, người phụ nữ lòng lang dạ sói như em ố nhấ là nên bị chế lạnh đi.”

Anh rấ hỏa mãn khi nhìn hấy mặ Đỗ Minh Châu rảng bệch, anh hoải mái nói: “Ăn nhanh đi”

Nhìn hấy Đỗ Minh Châu đặ dĩa xuống, rương ấn Phong vứ khăn ay lên bàn, anh cười lạnh: “Hôm nay là ngày hứ nhấ”

Đỗ Minh Châu gậ đầu. Đợi rương ấn Phong đi rồi, Châu gọi mộ cuộc điện hoại, đầu dây bên kia gần như bắ máy ngay lập ức, Đỗ Minh Châu nói: “ôi đồng ý với cô, chúng a hợp ác.”

Lúc rương ấn Phong quay rở về bệnh viện đã là nửa đêm, đúng lúc Bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng bệnh.

“ổng giám đốc rương, phải đẩy nhanh chuyện lấy huốc giải độc hôi. uy đây là bệnh mãn ính, hế nhưng sẽ gây ra ác dụng phụ cho cơ hể của bà chủ, hơn nữa bà chủ còn đang mang hai.” Ông a dừng lại mộ lúc: “Đợi những chuyên gia kia nghiên cứu ra cách chữa hì sợ không còn kịp nữa.”

rương ấn Phong gậ đầu, anh sẽ nghiền cả nhà họ Đỗ ra hành ro bụi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status