Phu nhân không dễ chọc

Chương 108



Hai ngày nay, Võ Hạ Uyên cảm hấy rấ khó chịu, nhưng hiếm khi mà hấy mộ người đàn ông như rương ấn Phong vốn bận rộn nhiều việc vì ình rạng của cô mà lo lắng, Võ Hạ Uyên suy nghĩ.

Giữa rưa hì ỉnh ngủ, ngoài Võ Hạ Uyên hì rong phòng bệnh không có ai, cô nằm ở rên giường buồn chán, vì vậy liền xuống giường đi lại, nhìn vào gương hấy sắc mặ nhợ nhạ của mình, Võ Hạ Uyên sửng số chớp mắ, sau đó lại cười, nhẹ vỗ về bụng, nói nhỏ: “Cố lên!”

Là nói cho chính mình, cũng là nói cho đứa nhỏ nghe ‘Võ Hạ Uyên muốn lên sân hượng phơi nắng, cô cầm di động heo, phòng ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn có hể kịp hời cầu cứu.

Ở sân hượng, có mấy người già đang nói chuyện phiếm, Võ Hạ Uyên ìm mộ cái ghế rồi ngồi xuống, hơi nheo mắ lại hưởng hụ ánh nắng mặ rời chiếu vào.

Cô hực sự rấ sợ chế, ở đây cô còn có gia đình, có rương ấn Phong, sau này còn có đứa nhỏ.

Di động bỗng nhiên vang lên hai iếng, Võ Hạ Uyên nhìn hoáng qua liền hơi nhíu mi, đó là mộ dãy số lạ, cô heo bản năng bấm nghe.

“Anh yêu, em có hơi lạnh.” Giọng nói này là của Đỗ Minh Châu.

***

“Em yêu, mau ăn đi.”

Nghe hấy câu đó, độ ấm rên người Võ Hạ Uyên rong nháy mắ bị rú sạch, ngay cả ánh mặ rời cũng rở nên lạnh như băng, cô ngơ ngác nhìn chăm chăm di động, phản ứng mấy lần mới chắc chắn đó là giọng của rương ấn Phong.

Là ai gọi ới không cần nói cũng biế, nhưng Võ Hạ Uyên nghĩ không ra, vì sao rương ấn Phong đã ở cùng mộ chỗ với Võ Hạ Uyên mà còn có hế kêu cô a… Không đúng! Võ Hạ Uyên đứng mạnh dậy, cô mộ lần lại mộ lần nói với chính mình, rong chuyện này nhấ định có ẩn ình!

Nhưng hế này là sao? Võ Hạ Uyên mông lung đứng dậy, cô lại nhớ ới khoảng hời gian ngọ ngào bên rương ấn Phong, bên ai như lại nghe được câu nói: “Em yêu, mau ăn đi”

Hóa ra, hai ngày nay, rương ấn Phong đều ở cùng Đỗ Minh Châu sao? Nhận hức được điều này làm Võ Hạ Uyên đứng hơi lung lay.

“Cô không có việc gì chứ?” Giọng nói rầm hấp hỏi, Võ Hạ Uyên quay đầu lại, phá hiện là mộ người đàn ông xa lạ, đối phương có vẻ ngoài đẹp rai, mắ ánh lên né cười ấm áp, chỉ là vẻ mặ có chú cổ quái. Không hiểu sao, Võ Hạ Uyên hấy anh a lại động lòng, giống như ìm hấy sự đồng cảm, nhẹ run hai cái.

“Lau đi” Người đàn ông đưa ới khăn giấy.

Võ Hạ Uyên heo bản năng lau mặ, phá hiện bản hân hế mà lại rơi lệ.

Võ Hạ Uyên ngượng ngùng cười, ừ rong cơn ác mộng ỉnh lại. Cô khẽ hầm rách bản hân sao dễ bị Đỗ Minh Châu làm ảnh hưởng, có hể bởi vì bị bệnh nên âm rạng mới dễ dao động, cô in ưởng rương ấn Phong, in ưởng vào ình cảm của anh, ình yêu nồng đượm ừ mắ đàn ông khi yêu không phải giả, chờ ới khi rương ấn Phong rở về, cô sẽ hỏi lại.

“Không có chuyện gì đâu.” Võ Hạ Uyên nhận lấy khăn giấy lau lau: “Mang hai khiến cảm xúc cũng nhiều lên.”

Người đàn ông hơi nhíu mày, ánh mắ kinh ngạc nhìn vào bụng của Võ Hạ Uyên, cũng không có ác ý, không biế có phải do ảo giác của Võ Hạ Uyên không, cô cảm hấy người đàn ông có chú cao hứng.

“ôi là Võ Đức Duy.’ Người đàn ông ự mình giới hiệu.

Võ Hạ Uyên cũng không hấy có chỗ nào không đúng, rái lại còn cảm hấy hân hiế: “Võ Hạ Uyên.”

“Cùng họ sao?” Võ Đức Duy cười nói: “hậ có duyên.”

Võ Hạ Uyên không nhìn hấy ay ở phía sau của người đàn ông khẽ run lên.

Võ Hạ Uyên cười nói: “Đúng là có duyên”

Cô nhịn không được nhìn vào hai mắ của Võ Đức Duy, cô không hể nói rõ là cảm giác gì, cảm hấy nếu nhìn xuyên hấu mắ của người đàn ông này sẽ biế được chuyện gì đó, hậ lạ.

Võ Đức Duy đang định nói hì ngoài cửa vang lên iếng bước chân vội vã, Phùng Bảo.

Đạ lo lắng kêu lên: “Bà chủ.”

“Phùng Bảo Đạ?” Võ Hạ Uyên vẫy ay với anh a, đến khi nhìn hấy vẻ mặ của Phùng Bảo Đạ, hơi ngượng ngùng nói: “hậ xin lỗi, để mọi người lo lắng, ôi không sao.”

Phía sau Phùng Bảo Đạ là mộ đám người, ai cũng nghiêm úc cẩn hận “rách nhiệm của Y á sao hế này?”

Phùng Bảo Đạ vừa oán giận vừa iến lên hai bước, nhìn Võ Hạ Uyên đánh giá vài lần, xác nhận cô không có việc gì mới hở phào nhẹ nhõm: “Lần sau ra ngoài, bà chủ nhấ định phải mang heo người khác, rung chuông gọi cũng được, bên người cô không có ai, nếu để ổng giám đốc rương biế, hậu quả sẽ rấ nghiêm rọng.”

Võ Hạ Uyên lè lưỡi: “Đã biế”

Giờ phú này, những nghỉ ngờ rong lòng cô vì lời của Phùng Bảo Đạ mà an hành mây khói, cô không biế Đỗ Minh Châu đã sử dụng hủ đoạn gì, nhưng ấn Phong sẽ không phản bội cô.

“Người này là?” Phùng Bảo Đạ chú ý ới Võ Đức Duy, hấy đối phương khí chấ hơn người, nâng cao cảnh giác.

“Mới vừa quen biế hôi” Võ Hạ Uyên hành hậ rả lời: “Mộ người đàn ông ố.”

“Cảm ơn lời khen.” Võ Đức Duy vui vẻ nhận.

Võ Hạ Uyên chỉ về phía hành lang, đồng hời nói với Võ Đức Duy: “ôi đi về rước đây.”

Võ Đức Duy lịch sự đúng mực mà lùi sang mộ bên: “Được, hẹn gặp lại”

Anh a dừng lại mộ chú rồi hấp giọng nói: “Võ Hạ Uyên.”

Võ Hạ Uyên ngẩn người, lại là cảm giác là lạ này, cô gậ đầu: “Hẹn gặp lại.”

Phùng Bảo Đạ lo lắng mà nhìn Võ Đức.

Duy mấy lần, mấy năm ích lũy nhiều sự lanh lợi đã cho anh a biế rằng người đàn ông này không hề đơn giản.

“Phùng Bảo Đạ, ấn Phong đi đâu rồi?”

Võ Hạ Uyên hỏi.

rong chốc lá, sắc mặ Phùng Bảo Đạ rở nên cứng ngắc, vội vàng giải hích: “Bà chủ, lần này, cô nhiễm phải vi-rú khá đặc biệ, ổng giám đốc rương hế sức cố gắng ìm các phương pháp để có được huốc giải, vì vậy mà rấ bận”

Võ Hạ Uyên gậ đầu ngẫm nghĩ mộ lá rồi không hỏi lại nữa.

Phùng Bảo Đạ là nói hậ, quá rình này hơi khác người, nhưng những chuyện này anh a không dám nói cho Võ Hạ Uyên biế.

Ở bên kia, rương ấn Phong nhịn xuống sự chán ghé mà iếp nhận ly rà Đỗ Minh Châu đưa, lần nữa liếc nhìn đồng hồ reo ường.

Đỗ Minh Châu mỉm cười, móng ay cấu chặ vào da hị, cô a cũng chú ý ới động ác của rương ấn Phong, ở cùng mộ chỗ với cô a, anh cảm hấy khó chịu lắm sao?

Đúng là để Võ Hạ Uyên biến mấ là ố nhấ, Đỗ Minh Châu nghĩ vậy.

Nếu không vì không có huốc giải độc, dù cho đập vào mộ đống iên cũng không hể nghiên cứu chế ạo ra rong hời gian ngắn, hì rương ấn Phong đã bóp chế Đỗ Minh Châu ừ sớm rồi! Anh ung hoành ngang dọc lâu như vậy, đây là lần đầu iên phải chịu hiệ hòi lớn hế này.

Khi đồng hồ chỉ đến hời gian đã định, rương ấn Phong mạnh mẽ đứng dậy, mặ anh u ám nhìn chằm chằm Đỗ Minh Châu: “huốc giải độc ở đâu?”

Đỗ Minh Châu ôn hòa cười: “Anh cứ đến bệnh viện rước, khoảng mộ giờ sau em sẽ ới, còn cần chuẩn bị mộ số hứ”

Vừa dứ lời, rương ấn Phong đã không dẫn nỗi lòng muốn rời đi, anh khẳng định Đỗ Minh Châu không dám đùa giỡn, cũng không hể có cơ hội chạy rốn.

Nhưng rong quá rình này đã có chuyện xảy ra.

rương ấn Phong đã bố rí người rong bệnh viện đủ để đảm bảo an oàn cho Võ Hạ Uyên, nhưng anh nghĩ hế nào cũng không ngờ, Võ Hạ Uyên vẫn bị bắ đi. Khi nhận được điện hoại gọi đến ừ Lê Minh Khanh, cả người rương ấn Phong lảo đảo, chân ay như bị bó chặ, rái im đập điên cuồng.

“ôi làm sao có hể in anh đang nói sự hậ?” rương ấn Phong nhìn phía rước không xa là bệnh viện.

“Vậy hì nghe mộ chú.” Lê Minh Khanh nói xong đưa micro ra xa mộ chú, không biế gã đã làm gì, điện hoại độ nhiên vang lên mộ iếng mười phần khó chịu, đúng là giọng của Võ Hạ Uyên.

Con ngươi của rương ấn Phong độ nhiên co rú lại, cơn ức giận cuồn cuộn ỏa ra bốn phía: “Anh đừng có chạm vào cô ấy!”

“Sẽ không chạm” Lê Minh Khanh rả lời “Cho anh ba mươi phú ới bên kia bến àu Cầu Đá”

Nói xong liền cúp điện hoại rương ấn Phong hiểu được, bến àu Cầu Đá là anh cùng ập đoàn Nhâm Hải hợp ác phá riển, rước đây Lê Minh Khanh có đơn hàng bị ngăn lại ại bến Cầu Đá, lần này.

Lê Minh Khanh muốn rả hù.

“Đi ới bến àu Cầu Đá” rương ấn Phong lạnh lùng ra lệnh.

Xe rẽ ở ngã ư, lướ qua bệnh viện gần ngay rước mắ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status