Phu nhân không dễ chọc

Chương 110



” iếng hé hấ hanh vang lên hòa cùng với những iếng sấm ngoài cửa sổ, rên bóng cửa phản chiếu mộ khuôn mặ ái nhợ của người phụ nữ. Cô ngồi rên giường hở hổn hển, vô hức ôm chặ lấy chiếc chăn bông, vai vẫn còn đang run rẩy, Cô lại mơ về ối hôm đó…

hậm chí đến cả cảm giác oàn hân mấ đi rọng lượng cũng vô cùng rõ ràng. Cô chậm rãi duỗi ay ra rước mặ mới hực sự xác nhận được rằng mình vẫn còn sống.

Đúng vậy, Võ Hạ Uyên vẫn còn sống Vào lúc cô ưởng rằng bản hân và đứa con của mình bắ buộc phải chế hì lại ìm được mộ con đường sống! Điều này có phải hể hiện rằng số phận sẽ không để cô chế dễ dàng như vậy không?

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, ánh mắ nghiêm nghị lạnh lùng. ối hôm đó cô hoàn oàn mấ đi khá vọng sống, chỉ muốn bóng ối nuố chứng lấy mình. Sau đó mới phá hiện ra, cô có cảm xúc iêu cực như vậy chủ yếu là do virú X gây ra.

Còn bây giờ, vi-rú rong cơ hể cô đã được loại bỏ hoàn oàn.

Cô muốn sống! Không chỉ vì đứa con mà còn vì chính bản hân cô, cũng là vì những người đã ính kế, phản bội, đâm sau lưng cô.

***

Bụng của Võ Hạ Uyên đã rấ lớn, đứa con rong bụng cũng đã được chín háng rồi, nhưng mà… Ngón ay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng xoa bụng dưới. Nhưng mà bác sĩ nói, rong hai đứa rẻ này có mộ đứa không hể iếp ục sống nữa rồi.

Đúng vậy, cô sinh đôi, nhưng mà mộ đứa sớm đã không còn, vì vậy cho dù có phải dốc oàn bộ sức lực cô cũng phải bảo vệ hậ ố đứa rẻ còn lại.

“rương ấn Phong…” Võ Hạ Uyên lẩm bẩm, sau đó hấp giọng cười, nhưng iếng cười cứ lớn dần, lớn dần khiến cho căn phòng ĩnh lặng, rống rải rở nên vô cùng đáng sợ.

Đã nửa năm kể ừ khi cô rời khỏi người đàn ông đó. rong hời gian này đã xảy ra rấ nhiều chuyện, đủ để khiến cho Võ Hạ Uyên bị quậ ngã rồi lại đứng dậy iếp ục sống. Cô lạnh lùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rong ánh mắ hoáng có mộ né cười mê hoặc, như vậy xem ra hai đứa con của cô đáng lẽ đều ó hể đã chế rong ay rương ấn Phong rồi, cô bắ buộc phải ính cho rõ ràng món nợ này.

“Hạ Uyên?” Cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, lo lắng hỏi: “Người giúp việc nói rằng cô ấy nghe hấy iếng hé, sao hế? Em mơ hấy ác mộng à?

Người đó nhanh chóng bước đến bên giường, chỉ bậ chiếc đèn nhỏ ở đầu giường lên, khuôn mặ uấn ú lập ức lộ ra, là Võ Đức Duy.

Mà người đã cứu Võ Hạ Uyên cũng chính là anh.

Không những hế, Võ Đức Duy còn là anh rai của Võ Hạ Uyên, là người anh rai ruộ danh chính ngôn huận có quan hệ huyế hống với cô.

Võ Hạ Uyên vẫn còn nhớ rõ, Võ Đức Duy đã hực sự xúc động đến hế nào khi cô ỉnh lại. Người đàn ông nhẹ nhàng, inh ế ôm cô vào lòng, áy náy nói: Nhà họ Võ là gia đình quyền lực và danh giá nhấ An Giang, Võ Đức Duy hiện đang đứng đầu nhà họ Võ. Còn Võ Hạ Uyên, cô không phải là mộ đứa rẻ mồ côi, cô là con gái của nhà họ Võ này.

Hai mươi ư năm rước nhà họ Võ xảy ra biến cố, bố của Võ Đức Duy bị người khác giế hại, mẹ của anh lại đem heo Võ Hạ Uyên mới ba háng uổi chạy rốn đến Cần hơ, ới bước đường cùng đành phải để đứa con gái của mình rước cửa mộ rại rẻ mồ côi.

hời gian cấp bách nên bà chỉ có hể vi ên của đứa bé để lại: Võ Hạ Uyên. Đợi đến khi ông nội của Võ Đức Duy ừ nước ngoài rở về để giải quyế mọi truyện hì đã không còn ung ích gì của Võ Hạ Uyên nữa, mẹ của Võ Đức Duy cũng mấ ích.

Qua nhiều năm như vậy, Võ Đức Duy vẫn chưa ừng ừ bỏ ý định ìm lại mẹ và em gái.

Cuối cùng, mười năm rước anh cũng đã ìm lại được mẹ của mình, nhưng ỉnh hần của bà đã không còn được ỉnh áo, cho đến khi qua đời cũng chẳng để lại được in ức có ích nào, vì vậy mọi người rong nhà họ Võ đều cho rằng Võ Hạ Uyên đã chế rồi.

Mãi cho đến khi Võ Đức Duy đến Cần hơ phá riển hị rường, nghe được những.

người ở ầng lớp hượng lưu bàn án về chuyện của ên rương ấn Phong kia, anh mới nghe hấy mộ cái ên khiến anh run rẩy: Võ Hạ Uyên.

oàn bộ hông in liên quan đến Võ Hạ Uyên mà anh điều ra được rong hời gian đầu chỉ vỏn vẹn có vài điều: Mộ đứa con gái mồ côi, hai mươi ba uổi.

hời gian đó Võ Hạ Uyên còn phải nằm liệ giường vì vi-rú X, Võ Đức Duy lập ức nhanh chóng ới bệnh viện. Vừa nhìn hấy Võ Hạ Uyên, anh đã biế cô chính là em gái của mình! Cô và mẹ anh hực sự quá giống nhau Vào buổi ối Võ Hạ Uyên bị Lê Minh Khanh bắ cóc đi mấ, ngoài rương ấn Phong ra, Võ Đức Duy cũng âm hầm có sắp xếp, như vậy mới có hể cứu được Võ Hạ Uyên rở về.

Sau khi được cứu, Võ Hạ Uyên hôn mê suố ba háng, còn Võ Đức Duy cũng đã đi ra rõ ràng nguyên nhân Võ Hạ Uyên bị nhiễm vi-rú X đến mức phải vào viện.

rùng hợp là, người bạn hân nhấ của anh là mộ rong những chuyên gia đứng nhấ nhì rong ngành nghiên cứu vi-rú. Anh a đã lấy mộ í máu của Võ Hạ Uyên và nghiên cứu ra huốc chữa rị chỉ rong vòng mộ uần. Võ Hạ Uyên ỉnh dậy mộ cách hần kỳ.

Điều đáng iếc duy nhấ là đứa con rong bụng, nó đã phải chịu hơn phân nửa sự suy nhược do vi-rú gây ra cho người mẹ nên đã chế rong bụng cô.

Nhưng đối với Võ Hạ Uyên và Võ Đức Duy mà nói hì đây đã là may mắn lắm rồi.

Khi Võ Hạ Uyên vừa ỉnh dậy, inh hần rấ không ổn định, ý hức của cô luôn bị lẫn lộn giữa hực và mơ, vi-rú X đã có ác động iêu cực rấ lớn đến inh hần của cô, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn cố gắng kiên cường chống chọi lại được.

Sau đó Võ Đức Duy cũng đã đi giám định, chứng minh hai người bọn họ quả hực là có quan hệ huyế hống.

Võ Hạ Uyên cứ hế ở lại nhà họ Võ cho đến ận ngày hôm nay.

“Em không sao” Võ Hạ Uyên dựa vào vai Võ Đức Duy, mệ mỏi nhắm mắ lại: “Anh, đợi em ngủ rồi hẳng đi được không?”

Võ Đức Duy nghe vậy, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, khẽ nói: “Được”

Nửa năm chung sống khiến cho hai anh em ruộ bọn họ vốn đã lâu không gặp lại cũng dần dần chấp nhận nhau. Hơn nữa đối với Võ Hạ Uyên, Võ Đức Duy quả hực là mộ người anh rai ố.

“Hạ Uyên, em nhấ định phải bình a Đức Duy hì hầm: “Em và con em đều phải được bình an.”

Võ Hạ Uyên nắm chặ lấy bàn ay anh, hầm đồng ý.

hời gian hấm hoá, lại nửa năm nữa rôi qua.

“Bào Ngư ngoan, lại đây. Lại đây với mẹ”

rong căn phòng rộng lớn, ấm cúng, Võ Hạ Uyên cầm đồ chơi rên ay, chơi đùa cùng mộ đứa bé mũm mĩm kháu khỉnh rông như mộ con búp bê bằng sứ.

Đứa bé cười khúc khích bò ới, nhào vào lòng Võ Hạ Uyên.

Võ Đức Duy đang gác chân ngồi rên chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, lậ xem cuốn ạp chí giải rí rong ay, dáng vẻ ao nhã, nhưng khi nghe hấy iếng Bào Ngư bi ba bi bô vang lên bên ai hì không nhịn được, anh bậ dậy, iến lên bế đứa nhỏ: “rời ơi, sao cháu rai ôi lại dễ hương như hế này!”

Bào Ngư bị nâng lên cao, không những õ không sợ hãi mà ngược lại còn cười vô cùng khoái rí.

Võ Hạ Uyên khoanh chân ngồi rên sàn nhà, ỏ vẻ không cố ý hỏi: “Đỗ Minh Châu sắp ới An Giang phải không?”

Võ Đức Duy hơi ngừng lại: “Ừ, anh đoán là cuối háng này”

“Vậy hì phải làm phiền anh rai sắp xếp giúp em rồi” Võ Hạ Uyên nháy mắ inh nghịch.

Võ Đức Duy nhìn cô đầy nuông chiều: “Em yên âm đi.”

Sau khi Võ Đức Duy bế đứa bé đi, Võ Hạ Uyên cầm cuốn ạp chí ài chính rên ghế sô pha lên, sắc mặ có chú lạnh lùng, nhìn vào iêu đề bắ mắ rên ạp chí: Nữ diễn viên nổi iếng Đỗ Minh Châu sắp đến Cần hơ, mời những người hâm mộ hãy đón chờ.

hậ hế sao? rong lòng Võ Hạ Uyên hâm chế giễu, cô rơi vào ình rạng nguy kịch, Đỗ Minh Châu lại có hể đứng ở nơi có hàng răm nghìn người dõi heo, nhưng mà là ai cho cô a có được cái vinh quang này cơ chứ?

rương ấn Phong!

Võ Hạ Uyên nhẩm hầm cái ên này, hận không hể nhai nuố vào rong bụng! Sau đó cô mới phá hiện ra, vi-rú X rên người cô.

chính là bú ích của Đỗ Minh Châu. Vậy mà khi cô đang phải chịu đựng sự giày vò, hành hạ, rương ấn Phong lại ở bên Đỗ Minh Châu. Anh a biế mọi truyện ừ đầu đến cuối!

hấy bản hân cô phải kéo dài ừng hơi àn để sống như vậy, có phải rương ấn Phong cảm hấy vô cùng có hành ựu không? Võ Hạ Uyên ấn chặ lồng ngực, cảm hấy vô cùng đau đớn, càng đau lại càng hận! Rõ ràng là có rấ nhiều cách giải quyế nhưng ại sao rương ấn Phong lại phải dùng cách này?

Để Đỗ Minh Châu hạ độc cô, rồi ép chế cô, cũng không hề có mộ chú hương xó nào cho đứa con rong bụng cô. Cho đến sau khi cô “chế” rồi, còn nâng Đỗ Minh Châu lên cao như vậy.

Đây mới là sự cưng chiều của rương ấn Phong.

Võ Hạ Uyên ném cuốn ạp chí rong ay xuống đấ, rong ánh mắ lóe lên ia lửa giận dữ.

Cô uyệ đối sẽ không để hai người này được sống yên ổn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status