Phu nhân không dễ chọc

Chương 109



“Rố cuộc hì cô a đã làm gì với cô?”

rên vách núi lạnh lẽo, Lê Minh Khanh vừa nhíu mày vừa cởi áo khoác lên người Võ Hạ Uyên.

hành hực mà nói, gã không hề ghé Võ Hạ Uyên, hậm chí còn hơi có chú hứng hú, gã làm nhiều việc như vậy cũng là muốn ách rương ấn Phong ra khỏi Võ Hạ Uyên.

“Anh Lê, người ới rồi” huộc hạ hân ín rầm giọng nói.

Lê Minh Khanh ngẩng đầu, nhìn hấy vẻ mặ chờ mong của Đỗ Minh Châu Đáy lòng anh a cảm hấy chán ghé, rên mặ lại reo nụ cười à ác: “Hoan nghênh”

***

Đỗ Minh Châu có chú điên cuồng, hai ba bước đã chạy ới rước mặ của Lê Minh Khanh, lúc này mới chú ý ới rên mặ đấ, Võ Hạ Uyên đang được bao quanh rong ầng ầng lớp lớp quần áo liền giận ái mặ, ánh mắ lộ vẻ ác độc hung hăng đá Võ Hạ Uyên, ộ nhưng chân mới giơ ra được nửa đã bị cái chân khác cản lại.

ia cười giả dối cuối cùng rong mắ Lê Minh Khanh biến mấ, biểu cảm của gã khiến người khác sợ hãi: “Cô làm cái gì?”

“Anh đang che chở cô a?” Đỗ Minh Châu mở o mắ nhìn, dưới chân đau nhói, cái gạ chân nhanh của Lê Minh Khanh đầy sự ức giận, nhưng cô a không nghĩ ra… Rấ nhanh, Đỗ Minh Châu liền hoảng sợ rừng mắ, sẽ không phải là Lê Minh Khanh có ý với Võ Hạ Uyên chứ…

“Xem ra cô cũng nhanh nhạy” Lê Minh Khanh khẽ nhướng mày, giọng điệu hạ hấp: “Vậy hì an phận mộ chú đi!”

“Anh điên rồi sao?” Đỗ Minh Châu cũng không rõ rong lòng là mùi vị gì, nực cười sao? Chua xó sao? Hay là… ghen y? Dựa vào cái gì chứ? Những người đàn ông xuấ sắc, mộ hai đều hích Võ Hạ Uyên!

“Cô ấy bị như vậy đều do cô làm sao?”

Lê Minh Khanh chỉ vào Võ Hạ Uyên: “Sau đó, để cô ấy rở lại bình hường, cô đến với rương ấn Phong, ôi mang Võ Hạ Uyên đi, hợp ác vui vẻ.”

“Gô a nên chế đi!’ rong lòng Đỗ Minh Châu kêu o, rên mặ lại không ình nguyện mà gậ đầu.

Chờ đến khi rương ấn Phong đuổi ới, Võ Hạ Uyên cùng Đỗ Minh Châu đồng hời bị rói ở vách đá, Lê Minh Khanh vẻ mặ rông đợi, mà dưới vách núi là những ảng đá cứng và biển sâu.

Lúc này, Võ Hạ Uyên cũng ỉnh, nhanh chóng xem xé ình hình, khi nhìn hấy rương ấn Phong, rong mắ ràn đầy ín nhiệm.

“Không nghĩ đến phải không ổng giám đốc rương” Lê Minh Khanh chỉ vào Đỗ Minh Châu: “Chặn nửa đường cho anh mộ bấ ngờ”

rương ấn Phong rấ nhanh liếc qua Đỗ Minh Châu, lạnh lùng nói: “hả người”

“hả người?” Lê Minh Khanh giả bộ không hiểu mở o mắ: “Có hai người, ổng giám đốc rương muốn ôi hả ai đây?”

“Cả hai đều hả ra!” rương ấn Phong gẵn ừng iếng mộ, Võ Hạ Uyên đương nhiên không cần phải nói, Đỗ Minh Châu hì dù chế cũng không hể là bây giờ, rên người cô a còn có huốc giải độc, có hể cứu được Võ Hạ Uyên.

“Điều này e là khó làm được rồi” Lê Minh Khanh nhẹ phấ ay, lập ức có người đưa Võ Hạ Uyên cùng Đỗ Minh Châu ới sá vách đá, Võ Hạ Uyên vẫn ố, nhưng sắc mặ hì rắng bệch, ngược lại Đỗ Minh Châu kêu la náo loạn lên: “ấn Phong! ấn Phong mau cứu em với!”

rương ấn Phong khẩn rương nhìn về phía Đỗ Minh Châu, chỉ là cái nhìn này khiến lòng của Võ Hạ Uyên nhảy lên mạnh mẽ.

“Chỉ có hể chọn mộ rong hai” Lê Minh Khanh đắc ý cười, bày ra ư hế đẹp: “ổng giám đốc rương muốn rái ôm phải ấp sao?

Không có chuyện ố hế đâu. Cho anh mộ phú đồng hồ, đến lúc ấy, ôi có hể ném cả hai xuống cho cá ăn đấy”

rương ấn Phong nhìn chằm chằm Lê Minh Khanh, rong đáy mắ là sự lạnh lẽo: “Lê Minh Khanh, ôi nhấ định sẽ giế chế anh!”

Lê Minh Khanh bình ĩnh: “ôi sẽ chờ”

rương ấn Phong biế người điên hì gì cũng có hể làm được, để cho anh chọn, chắc chắn anh sẽ chọn Võ Hạ Uyên! Nhưng huốc giải phải làm sao giờ? Bác sĩ nói hân hể của Võ Hạ Uyên đang suy yếu rấ nhanh, nếu không mau loại bỏ vi-rú, cả người lớn và đứa nhỏ đều sẽ chế!

Gió rên vách núi hổi đến lạnh cắ da cắ hị, góc áo của rương ấn Phong bị hổi bay, anh hơi cúi đầu, không nhìn hấy được vẻ mặ.

Bỗng nhiên Võ Hạ Uyên cảm hấy lạnh đến ận xương ủy.

ại sao phải do dự lâu như vậy? Chẳng lẽ… Vẫn còn luyến iếc Đỗ Minh Châu sao?

Ánh mặ rời rong lòng độ nhiên mấ đi ánh sáng, niềm in ưởng vững chắc cũng xuấ hiện vế nứ, Võ Hạ Uyên nghỉ ngờ, lâu nay có phải cô vẫn luôn hiểu lầm gì không rương ấn Phong ừng đối xử ố với Đỗ Minh Châu như vậy, giờ người xưa rở về, hậ sự không dao động sao? Đàn ông giấu âm ư quá sâu, do cô không cảm giác được mà.

hôi, cô là người sắp chế nhưng Đỗ Minh Châu hì vẫn khỏe mạnh, Võ Hạ Uyên không muốn ự chán ghé bản hân mình, nhưng mà ý nghĩ này vừa xuấ hiện, liền gắ gao siế chặ lòng cô. Còn có âm hanh ngày đó cũng phá ra rấ rõ ràng, Rố cuộc hì đó là căn bệnh gì mà khiến cho rương ấn Phong phải ìm kiếm huốc giải lâu vậy mà vẫn không có?

Võ Hạ Uyên nhẹ giọng ự hỏi, cô cảm hấy chân ay lạnh lẽo.

Mộ phú đồng hồ sắp hế, rương ấn Phong chuẩn bị nói ên Võ Hạ Uyên, ngẩng đầu liền hấy Phùng Bảo Đạ đang chăm chậm ới gần vị rí của Võ Hạ Uyên, bên đó có mộ hân cây che được người Phùng Bảo Đạ, ở đúng điểm mù so với ầm mắ của Lê Minh Khanh.

Phùng Bảo Đạ khẽ gậ đầu với rương ấn Phong.

Ánh mắ rương ấn Phong sáng lên, rái lại nhìn về phía Lê Minh Khanh, nắm chặ ay lại, cực kỳ gian nan, nhưng kiên định nói “Đỗ Minh Châu”

Đỗ Minh Châu kích động đến nở nụ cười.

Ánh sáng rong mắ Võ Hạ Uyên bị mấy chữ này dập ắ. Ngoại rừ iếng gió lạnh hấu xương, cô không còn nghe hấy gì hì ra là vậy, Võ Hạ Uyên nghĩ, có lẽ rương ấn Phong cũng yêu cô nhưng anh lại yêu Đỗ Minh Châu nhiều hơn, cô chỉ là người hừa, ngăn chở giữa hai người.

Vì sao đến bây giờ mới hiểu rỡ? rong lòng Võ Hạ Uyên ràn đầy uyệ vọng, cô lắng lặng nhìn rương ấn Phong, rong mắ rống rỗng.

rương ấn Phong cũng không dám nhìn Võ Hạ Uyên, anh lo lắng chỉ mộ hoáng không đành lòng của mình sẽ khiến cô gặp nguy hiểm! Không sao, chờ anh lấy được huốc giải, cứu được Võ Hạ Uyên, đến lúc đó sẽ giải hích rõ ràng!

Sau khi nghe rương ấn Phong nói Lê Minh Khanh cũng sửng số, chính gã cũng không nghĩ ới sẽ là đáp án này, lập ức nở nụ cười đắc ý vì âm nguyện hoàn hành, gã úm lấy Đỗ Minh Châu giao cho rương ấn Phong nói: “Giao cho anh.”

rương ấn Phong đón được Đỗ Minh Châu liền đem người đẩy sang bên cạnh, sau đó mạnh mẽ nhìn về phía Phùng Bảo Đạ, Phùng Bảo Đạ hiểu ý, cực kỳ nhanh iến về phía Võ Hạ Uyên!

Lê Minh Khanh cũng phản ứng nhanh, gã đưa ay cầm lấy cánh ay của Võ Hạ Uyên, đồng hời rương ấn Phong cũng di chuyển.

Giữa ánh chớp của đá lửa, hân hình Võ Hạ Uyên hơi ngửa ra sau, động ác chầm chậm, rương ấn Phong hoảng sợ mở o mắ nhìn.

Cô giống như học được chim bay, ánh mắ mê man mờ mị, rong lòng cô hiểu được những người này đang cứu mình, nhưng vì sao chứ? Mộ hai người đều coi cô như món hời, bởi vì bọn họ muốn mà cô sẽ để mặc người a đối xử với mình hế nào cũng được sao?

Võ Hạ Uyên rấ mệ mỏi, cô biế bản hân sống không được lâu nữa nhưng vẫn cố gắng, vậy mà niềm khá khao của cô rở hành rò cười khi cái ên Đỗ Minh Châu được phá ra Giống như đèn lồng xoay rong gió, rong í phú ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên nhớ ới rấ nhiều chuyện cũ, nửa đời của cô rấ khổ sở, cô đã bị người làm ổn hương, nhớ ới lúc ngọ ngào cũng chỉ có mặ của rương ấn Phong, nên dừng lại ở đây.

Cô cảm hấy oán hận.

Dường như mọi truyện ương lai đều không còn quan rọng, có hể ở cùng với con của mình, cô đã hấy mãn nguyện “Không!” iếng ai đó hé lên hê lương, kêu gào rong gió, ràn ngập bi ai cùng uyệ vọng.

Góc áo của Võ Hạ Uyên xẹ qua đầu ngón ay của rương ấn Phong, nhanh chóng rơi vào biển rộng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status