Phu nhân không dễ chọc

Chương 112



Võ Hạ Uyên nhìn rong hai giây, quả quyế rời đi.

Cô ngồi lên xe, không chớp mắ nhìn cái người đang không hề hay biế gì kia, độ nhiên chửi hề mộ iếng, lại mở cửa xe bước xuống.

“Này, ỉnh lại!” Võ Hạ Uyên dùng mũi chân nhẹ đá mộ cái vào cánh ay của rương ấn Phong, sau đó ngón ay người đàn ông giậ giậ, hai mắ phú chốc mở ra, sâu hảm nhìn về phía Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên đờ người ra, rong đầu mộ mảng rống rỗng.

rương ấn Phong có chú khó khăn đứng lên, vươn mộ ay về phía Võ Hạ Uyên, rong mộ hoáng yên lặng đến mức kỳ lạ, Võ Hạ Uyên iến lên đỡ lấy anh.

rong nháy mắ làm xong động ác này, Võ Hạ Uyên rấ muốn á cho mình mộ phá, cô bị điên rồi sao?

“huốc ở rên xe”. rương ấn Phong mở miệng, giọng nói của anh rấ khàn, giống như cái bễ bị vỡ chậm rãi chuyển động, đem sự ức giận và căm hận rong lòng Võ Hạ Uyên phai nhạ đi không í, bị hương ở cổ họng?

***

Võ Hạ Uyên nghĩ rong lòng.

Dìu rương ấn Phong ra ghế sau, Võ Hạ Uyên đến chỗ ghế phụ phá hiện có mười mấy lọ huốc đựng rong hộp đựng găng ay ở dưới ghế, ngay lập ức cô hấy rong lòng chợ lạnh, đây đều là những hứ rương ấn Phong uống?

“Lọ màu đen, dán nhãn hiệu màu hồng”.

rương ấn Phong rầm giọng Võ Hạ Uyên rấ nhanh đã ìm hấy lọ huốc đó liền đưa cho người đàn ông.

rương ấn Phong chỉ nắm ở rong ay, ánh mắ vẫn luôn dừng ở rên người Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên uyệ đối không hể ngờ, hai người lại gặp nhau rong rường hợp này, ngăn cách bởi mộ lớp mặ nạ, nhưng quá khứ ấm áp êm ấm kia dường như đã bị ném ra sau ngọn núi lớn, phủ đầy sương mù dày đặc, rố cuộc cũng không có cách nào nhớ lại.

“Nếu không có việc gì nữa, ôi đi rước đây”. Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.

Khi cô xoay người lại hì nghe hấy giọng nói của rương ấn Phong: “Không muốn nhìn hấy anh như vậy sao?”

oàn hân Võ Hạ Uyên lạnh lẽo, cũng không di chuyển nữa: “Em rõ ràng còn sống, ại sao không quay về ìm anh?”

Đúng vậy, rương ấn Phong liếc mắ mộ cái đã nhận ra Võ Hạ Uyên, với anh mà nói, cho dù người phụ nữ này hóa hành ro hì cũng là ro được vùi vào rong xương cố của anh.

rải qua hời gian dài như mộ hế kỷ, Võ Hạ Uyên cười lạnh mộ iếng, nghe được lời rương ấn Phong nói con ngươi độ nhiên co rú lại.

“rở về để làm cái gì? Để ùy ý các người chơi đùa ính kế ôi sao?” Võ Hạ Uyên hơi nghiêng đầu: “ổng giám đốc rương, hiện ại anh mới giả bộ hương cảm có phải quá muộn rồi hay không?”

rong mắ rương ấn Phong hiện ra mộ chú mờ mị: “Em đang nói gì vậy?”

“Không đúng sao? rên người ôi có vi-rú X không phải do Đỗ Minh Châu làm sao? Anh dám nói anh không biế không? Khi ôi mang hai đứa bé ở rên vách núi, rong lúc ôi ở cùng với Đỗ Minh Châu anh đã lựa chọn ai?”

Võ Hạ Uyên càng nói càng kịch động, nhưng oán giận mãi mới kiềm chế được kia, chỉ cần hai câu của anh a là có hể khơi ra, cô mạnh mẽ xoay người, gắ gao nhìn chằm chằm rương ấn Phong, dường như mỗi lần nhớ lại chuyện đã qua, cô lại muốn ự ay giế chế anh!

“À, dù sao anh cũng không muốn nói đến, rong lúc ôi nằm viện, sau khi biế rõ những việc Đỗ Minh Châu đã làm với ôi, anh vẫn ở bên cô a, là vì đã hiểu rõ huốc sao?”

Cổ họng rương ấn phong giống như bị nghẹn, mộ chữ cũng không nói ra được, biểu cảm của Võ Hạ Uyên vô cùng chế giễu, đôi mắ kia mộ chú ấm áp cũng không có, còn có hể nói gì được nữa đây? Nói sự hậ chính là chuyện không đáng để cô coi hường kia? hậ muốn nói ra khỏi miệng, ngay cả rương ấn Phong cũng muốn cười chính mình, sự hậ chính là, anh căn bản không bảo vệ ố cho Võ Hạ Uyên.

Nhìn hấy ánh mắ của người đàn ông đang dừng ở cái bùng bằng phẳng của mình, Võ Hạ Uyên lộ ra mộ vẻ mặ hồn nhiên mà mong chờ, ừng câu ừng chữ nói: “Anh muốn hỏi đứa bé?”

Cô cười mộ cái, âm hanh àn nhãn và độc ác: “Không còn nữa rồi, ừ chỗ cao như hế ngã xuống, làm sao mà sống được? ính oán đến như vậy, là anh ự ay giế chế chính đứa con của mình, ừ đầu đến cuối là hai người”.

Võ Hạ Uyên hầu như ự rách rong lòng.

rương ấn Phong sửng số hai giây, nhiên đứng dậy che miệng ho khan dữ dội.

Vẻ mặ Võ Hạ Uyên không chú hay đổi nhìn anh, cô nên vui mới đúng, nhưng ại sao khi dồn ép rương ấn Phong đến mức này, ngược lại rong lòng cô lại rống rải đến như vậy?

Cực kỳ khó chịu, Võ Hạ Uyên nghĩ rong lòng.

“ôi sẽ không bỏ qua cho Đỗ Minh Châu, nếu như anh muốn giúp cô a, vậy hì chúng a chỉ có hể là kẻ hù của nhau”. Võ Hạ Uyên lạnh giọng.

“rả hù mộ mình Đỗ Minh Châu đủ sao?” rương ân Phong dương như sợ hãi sẽ mấ đi mộ hứ gì đó, lo lắng mở miệng, giọng nói mang heo hơi hở hổn hển, “Còn anh nữa”

Anh nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Vừa nãy em rấ muốn giế chế anh, đúng không?”

Nói xong anh vẫn còn cười mộ iếng.

Không nghĩ ới nụ cười này đối với Võ Hạ Uyên ràn đầy khiêu khích.

Võ Hạ Uyên bước nhanh về phía rước, mộ nằm úm lấy cổ áo của rương ấn Phong: “Anh cho rằng ôi không dám?”

Vừa dứ lời, mộ hứ đồ lạnh lẽo được nhé vào rong ay cô, Võ Hạ Uyên cúi đầu, là mộ con dao nhỏ ỉnh xảo.

rên người anh a sao lại mang loại đồ vậ này? Võ Hạ uyên nhíu mày.

“Ra ay đi”. Giọng điệu của rương ấn Phong gần như ra lệnh: “ính kế lên đứa nhỏ và em, ổng cộng ôi nợ ba cái mạng, hiện ại ùy em xử lý”

Lưỡi dao đặ dưới bụng người đàn ông, Võ Hạ Uyên độ nhiên dừng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắ mang heo vẻ mê hoặc, cô hổi nhẹ vào ại rương ấn Phong, hấp giọng nói “Để ôi nghĩ xem, rong mộ năm rở lại đây lương âm anh cảm hấy nên đền bù cho ôi cái gì?”

Cô cười khẽ: “ôi sẽ không làm heo như anh muốn, rương ấn Phong, anh hãy ừ ừ mà xem xeml”

Mặc dù cô nói như vậy, Nhưng rong mắ cô rấ nhành nổi lên mộ ầng hơi nước, không chịu hua kém mộ chú nào ư! Võ Hạ Uyên kêu o rong lòng, nhưng ại sao… ại sao cô không kiềm chế được rái im của mình?

“ôi không bao giờ muốn nhìn hấy anh!”

Nghe được câu nói này của Võ Hạ Uyên, mộ giọ nước mắ rơi xuống rên khuôn mặ của rương ấn Phong.

Người đàn ông giống như bị lửa hiêu đố, hân hể khẽ run lên, Võ Hạ Uyên nhìn hấy vẻ ĩnh mịch rong đôi mắ kia, cô nhấ hời kinh ngạc.

Giây iếp heo, rương ấn Phong liền đem cả người và dao ôm vào rong lòng, âm hanh của lưỡi sắc bén đâm vào da hị hậ là chói ai Võ Hạ Uyên phản ứng mộ giây, sau đó liên điên cuồng dấy dụa, nhưng rương ấn Phong ôm quá chặ, cô có hể cảm nhận được mộ dòng chấ lỏng ấm áp chảy ra ừ lòng bàn ay.

“Xin lỗi” rương ấn Phong cúi đầu mở miệng, anh mộ ay lấy ra chiếc mặ nạ rên mặ Võ Hạ Uyên, nghiêm úc nhìn mộ hồi lâu rồi iếp ục nói iếp: “Xin lỗi”

Võ Hạ Uyên ngây người. Xin lỗi? Xin lỗi cái gì cơ?

“Hạ Uyên, anh ừ lúc…” rương ấn Phong hở hổn hển, như vậy mới có hể nói hành câu: “rước giờ anh chưa ừng nghĩ đến việc sẽ làm ổn hương em, ừ đầu đến cuối, anh chỉ yêu em”.

Anh rấ kiên định: “Anh chỉ yêu em”

Võ Hạ Uyên không bao giờ biế rằng, lý do cuối cùng hực sự đè bẹp lên rương ấn Phong, không phải là câu “ôi không bao giờ muốn gặp lại anh” kia, mà là nước mắ của cô.

Nửa đời này anh kiêu căng ngạo mạn, bây giờ mới hiểu được anh chỉ là đồ phế vậ vô dụng, vợ con anh đều không bảo vệ được.

Hiện ại vừa nhìn hấy Võ Hạ Uyên, điều anh muốn là nhập người phụ nữ này vào rong máu của mình và không bao giờ, nhưng hiện ại, rương ấn Phong cảm hấy mình nên buông ay rồi, như hế mới là xứng đáng phải không?

Võ Hạ Uyên lại vùng vãy, lân này dễ dàng hoá ra khỏi sự giam cầm của người đàn ông, bàn ay đang đặ rên lưng cô yếu ớ rơi xuống, khẽ động đậy.

“Nhắm mắ lại, đừng nhìn”. rương ấn Phong mở miệng: “Lên xe rời đi, đừng ngoái đầu lại”

Anh lại giống như không quan âm: “Hiện ại em có khỏe không, có ai chăm sóc cho em không?”

Võ Hạ Uyên máy móc gậ đầu.

“Vậy hì ố”. rương ấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên, nhẹ nhàng nhếch miệng lên.

Có mộ mùi anh nồng của máu lan ràn ra không gian nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status