Phu nhân không dễ chọc

Chương 113



Sau cuộc đối đầu ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng đã có chú phản ứng.

Cô kéo ấm khăn choàng rên người xuống, run rẩy che lên vế hương của rương ấn Phong. Cô không dám nhìn kỹ, chỉ cảm hấy máu ươi đang dần khiến ầm mắ cô rở nên mơ hồ.

“Anh chờ mộ lá nhé, em sẽ lập ức đưa anh đến bệnh viện” Võ Hạ Uyên khàn giọng hé lớn.

“Hạ Uyên” rương ấn Phong nắm chặ ay cô, lắc đầu: “Em đừng mềm lòng”

“Anh im đi!” Võ Hạ Uyên rừng mắ nhìn rương ấn Phong. mọi truyện đã đi đến mức này, cô rố cuộc cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: “Anh có chuyện gì muốn giải hích với em không?”

rương ấn Phong định mở miệng, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn lắc đầu.

“Bà chủ!” Đúng lúc này, sau lưng vang lên mộ iếng hé đầy hoảng sợ, Phùng Bảo Đạ không biế đã đến ừ lúc nào, liếc nhìn rương ấn Phong rồi nhanh chóng di chuyển ầm mắ sang chỗ khác, lo lắng nói: “Để ôi lái xe, chúng a mau đến bệnh viện!”

***

Ngồi rên chiếc xe đang phóng như bay, rương ấn Phong cứ nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên, cứ như hể anh a sẽ nhìn cô như hế này đến suố đời.

Võ Hạ Uyên cảm hấy rấ khó chịu liền vươn ay cởi bỏ lớp mặ nạ rên mặ anh.

Nhưng không ngờ rằng dưới lớp mặ nạ ấy là mộ khuôn mặ gầy gò ái nhợ, hoàn oàn không hề giống với chàng rai khí hế hừng hực năm ấy. Bây giờ Võ Hạ Uyên mới để ý óc rương ấn Phong đã bạc đi nhiều rồi.

Mới mộ năm rôi qua mà anh a dường như đã già đi ới hai mươi uổi Khóe môi rương ấn Phong khẽ động đậy, Võ Hạ Uyên vội vàng nghiêng ngư: xuống nghe, ừ đầu đến cuối hai người đều đan ay vào nhau, không biế là ai bắ đầu rước, nhưng người kia cũng không muốn buông ra.

“Nói Phùng Bảo Đạ mang hợp đồng đến cho em..”

Võ Hạ Uyên nói: “Hợp đồng gì cơ?”

Nghe được câu này, Phùng Bảo Đạ đổ mồ hôi hộ, nhìn về gương chiếu hậu, cố hế sức bình ĩnh n‹ “ổng giám đốc rương, ôi nghĩ bà chủ sẽ không muốn hứ này đâu ạ”

rong lòng Võ Hạ Uyên bỗng nhiên có mộ dự cảm không lành, hậ ra cô vô cùng sợ hãi, nhưng đối với cô, người đàn ông rước mặ là rương ấn Phong, nên chắc.

chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu…

“Khụ!” rương ấn Phong khẽ mở miệng, rong cơn ho anh bấ ngờ phun ra cả mộ ngụm máu ươi.

“rương ấn Phong!” Võ Hạ Uyên nghiến răng hé lên.

Cô hấy rương ấn Phong có chú khó hở, vì vậy nhẹ nhàng đỡ người anh lên, để đầu của anh yếu ớ dựa vào vai cô, hai ay anh lạnh như băng. Cô liền ôm chặ rương ấn Phong vào lòng. Vào lúc này, Võ Hạ Uyên rấ ngạc nhiên, rằng người đàn ông đang nằm rong lòng mình lại gầy như hế này.

Các đầu ngón ay rương ấn Phong khẽ động, sau đó ừng chú mộ đặ ay lên bụng dưới của cô, cùng với mộ sự quyến luyến không hể nói rõ.

Chắc anh ấy đang nhớ về đứa rẻ.

Nhìn hấy hành động này của rương ấn Phong, Võ Hạ Uyên độ nhiên hiểu ra rồi “Anh ưởng rằng như hế này xem như đã bồi hường hế cho em rồi sao? Anh nằm mơ à!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng: “Anh phải ngoan ngoãn, không được nhảm mắ lại, nghe rõ chưai”

rương ấn Phong không còn chú sức lực nào, nhưng khi nghe hấy lời của cô hì rấ muốn cười. Anh cũng không định chế, anh còn có rấ nhiều chuyện phải làm, í nhấ cũng phải đợi đến khi anh chắc chắn rằng Võ Hạ Uyên hậ sự hạnh phúc.

Những chuyện sau đó Võ Hạ Uyên đều cảm hấy rấ mơ hồ, cho đến khi bình ĩnh lại hì cô đã ở bên ngoài phòng mổ rồi, rên người còn dính vế máu của rương ấn Phong.

“hưa bà chủ.” Phùng Bảo Đạ sau khi đã sắp xếp xong mọi việc liền đi đến đứng rước mặ Võ Hạ Uyên.

Võ Hạ Uyên hơi nhướng mắ: “Anh ấy hế nào rồi?”

“Vẫn ổn” Phùng Bảo Đạ có chú né ránh, chỉ đáp lại cô mộ câu.

Võ Hạ Uyên vừa nhìn hấy cảnh này hì cười nhạ: “Được rồi, anh đã muốn che giấu hì cứ giấu đi, dù sao hì chúng a cũng không phải người rên mộ chiến uyến”

Nói xong cô liền xoay người rời đi.

“Bà chủ!” Phùng Bảo Đạ buồn bã hé lên: “Cô đã quay rở lại rồi hì đừng rời xa ổng giám đốc rương nữa có được không?

“Chẳng phải là anh ấy đã ở bên Đỗ Minh Châu rồi sao?” Võ Hạ Uyên hỏi lại.

Phùng Bảo Đạ cười khổ: “hưa bà chủ, bà đã hấy có người đàn ông nào lại để người phụ nữ của mình đi làm gái bán hoa không? ổng giám đốc rương chưa bao giờ coi Đỗ Minh Châu là người của mình cả, à không, hậm chí anh ấy còn không coi cô a là người.”

Võ Đức Duy vừa mới đến, nghe được những lời này liền âm hầm dừng lại.

“Năm đó sau khi cô rơi xuống khỏi vách đá..” Phùng Bảo Đạ có chú khó nói, hơn nữa anh a càng không muốn nhớ lại chuyện xưa: “ổng giám đốc rương luôn muốn giế chế Đỗ Minh Châu, nhưng sau này anh ấy đã đổi ý. Bấ kể Đỗ Minh Châu muốn hứ gì, anh ấy đều cố ý không để cho cô a oại nguyện.

Người a đồn rằng cô a đang được ổng giám đốc rương nâng đỡ, nhưng hực ra không phải, ài nguyên bây giờ của Đỗ Minh Châu đều là do chính cô a giành được.”

“Làm sao mà cô a có hể ự mình giành được?” Võ Hạ Uyên buộ miệng hỏi.

Phùng Bảo Đạ dừng lại mộ lá rồi nói: “Lên giường.”

“Đỗ Minh Châu cũng đồng ý sao?”

“Cho dù cô a không đồng ý hì cũng không còn cách nào khác.” Phùng Bảo Đạ rầm giọng nói: “Cả nhà cô a đều đang nằm rong ay ổng giám đốc rương. Mộ khi Đỗ Minh Châu đã không còn được nhà đầu ư coi rọng, ổng giám đốc rương cũng sẽ không đưa cho cô a huốc giải nữa”

“huốc giải gì cơ?” Võ Hạ Uyên càng nghe càng cảm hấy sợ hãi.

“huốc giải độc cho virus X” Phùng Bảo.

Đạ nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “ổng giám đốc.

rương đã lây nhiễm virus X cho cả nhà Đỗ Minh Châu, bao gồm cả đứa cháu rai bảy uổi của cô a.”

Nếu mọi truyện là như hế này hì… Việc Đỗ Minh Châu ìm mọi cách lấy lòng người đàn ông rong buổi vũ hội hóa rang cùng việc bị đánh rong nhà vệ sinh cũng đã có hể lý giải được.

Nhưng ại sao rương ấn Phong lại làm như hế này? Võ Hạ Uyên không dám nghĩ đến, cũng không hể nghĩ ra được, cô cảm hấy những gì mình gây dựng bấy lâu nay có chú vỡ vụn. Nếu như ấ cả hậ sự sụp đổ rồi… Cô phải làm hế nào đây? rong iềm hức Võ Hạ Uyên, cô không hề muốn phá vỡ ình rạng hiện nay, vì vậy ấ cả những gì cô có hể làm là rốn ránh.

Cho dù sự hậ có là gì đi chăng nữa, cô không hể quay lại với rương ấn Phong, Con của cô cũng không còn nữa rồi.

Cảm nhận được sự hay đổi rong cảm xúc của Võ Hạ Uyên, Võ Đức Duy bước ới, ôm lấy vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Vẽ nhà nhé?”

“Dạ” Võ Hạ Uyên gậ đầu.

“Bà chủ!” Phùng Bảo Đạ lo lắng hé lên.

Võ Hạ Uyên chỉ khẽ liếc qua anh a mộ chú, liền quay đầu rời đi. Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô liền không còn chú sức lực nào, suý nữa hì khụy gối rên mặ đấ, Võ Đức Duy nhanh ay nhanh mắ bế cô lên.

Võ Hạ Uyên hở gấp, nắm rong vòng ay của Võ Đức Duy.

rên đầu vang lên mộ iếng hở dài, Võ Đức Duy xoa đầu cô: “Muốn khóc hì cứ khóc đi, có anh ở đây.”

Mộ lúc sau, Võ Hạ Uyên khóc hú hí, càng khóc càng không hể dừng lại, cô rấ muốn rú bỏ hế mọi uấ ức kiềm chế rong năm nay.

Võ Đức Duy yên lặng lắng nghe, cho đến ¡ người em gái rong lòng khẽ nghẹn ngào, không còn phá ra iếng động gì nữa, Võ Đức Duy mới cúi đầu, chắc cô đã ngủ rồi.

Võ Đức Duy nghĩ rằng anh nên điều ra kỹ lại những gì đã xảy ra năm đó. rước giờ anh cũng chỉ ưởng rằng đó là do rương ấn Phong có lỗi với em gái anh.

rong mộ năm ấy, anh đã nghĩ ra vô số cách để khiến anh a phải rả giá, nhưng hôm nay đã nghe được lời giải hích của rợ lý rương ấn Phong, anh mới hấy rằng hóa ra mọi hứ không phải như vậy.

Mặc dù Võ Hạ Uyên không hừa nhận nhưng anh biế rấ rõ rằng em gái mình yêu rương ấn Phong sâu đậm.

Cô chỉ nhớ những sự hù hận mà cô ỉnh dậy sau giấc mơ, nhưng cô không hề biế rằng rong giấc mơ cô cứ luôn lẩm bẩm hai ừ “ấn Phong”, hai ừ ấy đã chứa đựng ình yêu bao la của cô.

Võ Đức Duy ôm em gái rở về phòng ngủ, đang đắp chăn cho cô hì rong chiếc nôi bồng phá ra âm hanh “bi bô”. Bào Ngư đang hò đầu ra ươi cười nhìn bọn họ.

“Cháu còn chưa ngủ sao?” Võ Đức Duy bấ lực bế đứa rẻ lên: “Suy, cháu đừng làm phiền mẹ nhé.”

Bào Ngư dường như nghe hiểu được, hôi không “bi bô” nữa.

Võ Đức Duy cưng chiều bế cháu rai ra khỏi phòng ngủ: “ối nay bác sẽ ngủ với cháu.”

Mặc dù không muốn hừa nhận lắm nhưng Võ Đức Duy vẫn hấy đứa rẻ này được hừa hưởng gen mạnh mẽ của rương ấn Phong, lại còn giống hệ anh a.

Nếu như chuyện năm đó hực sự có ẩn ình gì khác, anh có hể cho rương ấn Phong mộ cơ hội. Còn nếu không hì không ai có hể làm ổn hương em gái của anh hêm nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status