Phu nhân không dễ chọc

Chương 115



“Lúc đó em đã bị nhiễm virus X rồi”

rương ấn Phong rầm giọng nói: “rên người Đỗ Minh Châu có huốc giải, cô a nói chỉ cần anh ở bên cạnh cô a ba ngày sẽ đưa huốc giải cho anh”

rương ấn Phong nói xong câu này, bầu không khí bỗng chốc ngưng rọng như rơi xuống hầm băng.

Võ Hạ Uyên lấy lại lý rí, cô chậm rãi buông ay đang nắm áo sơ mi của người đàn ông, dù rong ánh mắ vẫn còn ức giận nhưng rên mặ lại lạnh băng không có mộ chú biểu cảm nào dư hừa.

“Không hứng hú.” Võ Hạ Uyên lạnh nhạ nói.

“Em không in?” rương ấn Phong ánh mắ ối lại: “Sao anh phải nói dối em chuyện này”

***

“Anh đã chọn Đỗ Minh Châu” Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, rong mắ ngập ràn lửa giận: “Cần em nhắc lại cho anh nhớ không?”

“Anh cho là, lúc ấy Phùng Bảo Đạ có hể cứu em rở lại” rương ấn Phong khó khăn mở miệng, nhớ lại lúc Võ Hạ Uyên ngã xuống sườn núi, cảnh ượng cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần nhớ đến nó anh đều đau đớn giống như đang bị người ra ấn.

Mộ chú kí ức đọng lại rong đầu cô lại hiện lên rấ rõ ràng, Võ Hạ Uyên nhớ rõ, lúc đó người ở gần cô nhấ không phải là Lê Minh Khanh mà là Phùng Bảo Đạ, nhưng đến cuối cùng, người bắ được ngón ay cô lại là rương ấn Phong!

“hịch” rái im như bị hãng mộ nhịp, Võ Hạ Uyên vô hức lùi về phía sau hai bước.

ấ cả mọi hứ rõ ràng đều chỉ ra, rương ấn Phong không hề nói d.

“Vậy hì sao?” Võ Hạ Uyên vẫn kiên rì Con cũng mấ rồi, rương ấn Phong, những hứ anh nợ em rấ nhiều! Em không muốn ha hứ cho anh, mộ chú cũng không muốn!”

“Vậy hì không cần ha hứ” rương ấn Phong che đi ánh mắ của Võ Hạ Uyên: “Những lời kia, quên hế đi, ấ cả coi như anh chưa nói gì”

Mộ ngọn lửa bấ ngờ bùng lên, rương ấn Phong mộ ay kéo lấy cô ôm chặ rong ngực, giây phú sau bỗng dừng lại, anh cởi nhanh áo khoác ngoài bọc lấy Võ Hạ Uyên, hấp giọng nói: “Chỗ này không hể ở lại”

Dưới ánh mắ kinh ngạc của mọi người, ổng giám đốc rương rong lời đồn ôm lấy hanh ra Võ, nhanh chóng lao hẳng ra ngoài.

Võ Hạ Uyên cũng không biế rố cuộc đã xảy ra chuyện gì, hậ giống như… Giống như những chuyện kia ấ cả đều là sự hậ, mọi hứ đều đảo ngược lại, nhưng hiện ại cô đang rấ hạnh phúc, rấ kích động! Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng rương ấn Phong, cảm hấy mọi hứ xung quanh đều rở nên ĩnh lặng và nhạ nhòa, rong mắ cô giờ chỉ còn lại mộ người n¡ Hai người vừa ngồi vào rong xe, ài xế Phùng Bảo Đạ đã nhanh chóng nâng ấm chắn ở giữa lên che kín.

Sau đó phía sau xe phá ra những âm hanh khiến người a đỏ mặ im đập nhanh, hai người đều không giữ được lý rí, mộ lúc sau sự ình phá sinh có chú không iện nói rõ. Võ Hạ Uyên chỉ nhớ cô được rương ấn Phong ôm lấy, đi vào mộ căn phòng, rồi hai người lại iếp ục làm nố chuyện đã phá sinh lúc rước, như chỉ hận không hể lấp đầy khoảng cách mộ năm xa cách này.

Đến lúc Võ Hạ Uyên mở mắ ra lần nữa, đã là chạng vạng ối, mà ừ lúc cô cùng rương ấn Phong làm cái chuyện kia mới là mười giờ sáng.

hậ là điên rồ mà… Võ Hạ Uyên nhìn cả người đầy những vế xanh ím, có chú không nói nên lời.

rương ấn Phong vẫn còn đang ngủ, nhìn mộ nửa khuôn mặ người đàn ông đang vùi rong chăn, hấp hoáng có hể hấy mi âm đã giãn ra, dưới căm đã lún phún mọc râu, hình như nghỉ ngơi cũng không ố cho lắm.

‘Võ Hạ Uyên vào phòng ắm ắm rửa sạch sẽ, lúc sau đi ra mới gọi điện cho quầy lễ ân nhờ họ mang lên cho mình mộ bộ váy dài của nữ, iện hế mang hêm hai phần cơm ối.

Cô cần ly rượu vang đỏ ựa vào cửa sổ chạy sá mặ đấ, rong lòng cảm hấy rầu rĩ, cô cẩn hận ngẫm lại hời gian, đem mọi truyện ua lại mộ lần.

Dựa heo những gì rương ấn Phong nói, lúc ấy anh ở cùng mộ chỗ với Đỗ Minh Châu, chính là lựa chọn Đỗ Minh Châu cũng là vì huốc giải?

Võ Hạ Uyên ính oán vô số khả năng, nhưng cô lại không nghĩ đến còn khả năng này.

Người mà cô khinh bỉ nhấ.

rong hoàn cảnh ấy, Võ Hạ Uyên không ìm được lý do gì để biện hộ cho rương ấn Phong, cô không nên in vào điều đó, nhưng kế cục của Đỗ Minh Châu đã chứng minh cho cô hấy, sự việc hãm hại mình năm xưa còn có bí mậ khác bị giấu kín.

Võ Hạ Uyên không phải người cứng đầu, sẽ không chấp nhặ mấy chuyện vặ vãnh, nên làm cái gì hì làm cái ấy, cô sẽ không nghi oan cho rương ấn Phong nhưng cũng sẽ không ha hứ cho anh dễ dàng như rước nữa .

Người phục vụ đưa quần áo sạch và bữa ối đến, Võ Hạ Uyên hay xong quần áo mới đi gọi rương ấn Phong, có mộ số việc, cô muốn rực iếp hỏi anh.

Nghe hấy giọng nói của Võ Hạ Uyên, rương ấn Phong hỏi mở mắ im lặng nhìn, rồi lại nhắm mắ, anh nhẹ nhàng ôm Võ Hạ Uyên vào lòng, gối đầu lên vai cô, chậm rãi nói: “Có hể ngủ cùng anh hêm mộ lúc nữa được không?”

Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Cổ họng của anh bị sao v: Mộ lần hai lần nói không hông còn có hể, nhưng âm hanh ừ cổ họng của rương ấn Phong lúc nào cũng khàn đặc.

“Không có việc gì” rương ấn Phong khẽ cọ xá vào hõm vai của Võ Hạ Uyên, rên rán lại đổ đầy mồ hôi lạnh.

Võ Hạ Uyên cảm hấy có gì đó không đúng, cô nằm chặ lấy ay rương ấn Phong: “Chỗ nào không hoải mái?”

Sau mộ lúc im lặng, anh nặng nề mở miệng: “rong úi áo khoác có mộ lọ huốc, em lấy ra giúp anh”

Võ Hạ Uyên hoảng hố đứng lên, cô nhanh chóng lấy ra lọ huốc đưa cho anh, rương ấn Phong không cần nhìn đổ ra mấy viên huốc, cũng không uống nước mà rực iếp nuố xuống.

ấm chăn rượ xuống, lộ ra mộ mảng băng gạc quấn quanh hông đã nhuốm máu, là vế hương do cô đâm hai ngày rước.

Võ Hạ Uyên lúc này mới giậ mình, nhìn vế hương sâu như vậy, sao anh lại chạy ra ngoài nhanh như vậy?

“rương ấn Phong?” Võ Hạ Uyên khẽ khàng gọi.

Sắc mặ rương ấn Phong có chú khó coi, anh khó khăn nuố nước bọ hai cái, nhìn Võ Hạ Uyên n “Bây giờ anh sẽ năm xuống, được không?”

Võ Hạ Uyên gậ nhẹ đầu, iếp đó ắ đèn đi ra khỏi phòng, cô cầm điện hoại của rương ấn Phong, mậ khẩu vẫn giống lúc rước, là ngày sinh nhậ của cô, khoảnh khắc màn hình sáng lên, rong lòng Võ Hạ Uyên ràn ngập chua xó.

Mà càng làm Võ Hạ Uyên khó chịu hơn, màn hình khóa của rương ấn Phong là ảnh của cô.

Bức ảnh được chụp rong phòng khách của nhà họ, lúc đó cô đang ngồi khoanh chân rên ghế salon đọc ạp chí, ảnh chụp.

cũng không quá rõ ràng, không biế anh ấy đã chụp lén lúc nào.

Võ Hạ Uyên gọi điện cho Phùng Bảo Đạ, bảo anh đến đây mộ chuyến.

“Bà chủ” Phùng Bảo Đạ vốn chờ sẵn ở dưới ầng, cho nên không đến hai phú anh đã đi lên.

Võ Hạ Uyên ró cho Phùng Bảo Đạ cốc nước, sau đó lắc lắc lọ huốc rong ay: “Chuyện này là hế nào?”

Sắc mặ Phùng Bảo Đạ giống như bị sé đánh, cậu khẽ mím môi, giống như đang nghĩ ngợi điều gì, nhưng rong mắ Võ Hạ Uyên lại lộ ra rấ nhiều sơ hở.

Võ Hạ Uyên khẽ hở dài: “Anh a bảo cậu không nói hì cậu không nói? Nhưng anh a lại cứ giấu diếm ôi, lúc này ai là chủ của cậu? Phùng Bảo Đạ, bây giờ ôi không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi như xưa.”

Phùng Bảo Đạ độ ngộ ngẩng đầu lên, mím môi, Võ Hạ Uyên cũng kiên nhẫn chờ đợi, mãi mộ lúc lâu sau mới đợi được âu a cúi đầu mở miệng nói: “mọi truyện rấ phức ạp, hơn mộ năm nay, chấ lượng giấc ngủ của ổng giám đốc rương rấ kém, có khi mộ uần cũng chỉ ngủ được vài iếng đã là chuyện hường xuyên xảy ra”

Võ Hạ Uyên nhíu mày, rong mắ hoáng hiện lên ức giận: “Vì sao lại vậy?”

Phùng Bảo Đạ ngừng lại mộ chú: “Bởi vì khi ngủ, anh ấy sẽ gặp ác mộng. Những người hại cô rơi xuống vách núi năm đó, dù là mộ người, ổng giám đốc rương cũng không muốn bỏ qua, bao gồm cả chính bản hân anh ấy.

ổng giám đốc anh ấy đã che giấu phương pháp ự hành hạ bản hân mình rấ kỹ. Chứng mấ ngủ rầm rọng là sau lần anh ấy bị ngấ xỉu khi đang họp mới phá hiện ra, Bác sĩ nói…”

Hai ay đang đặ rên đầu gối của Phùng Bảo Đạ xiế chặ lại: “Bác sĩ nói ình huống của ổng giám đốc rương rấ nguy hiểm, việc anh ấy bị mấ ngủ rong hời gian dài dẫn đến hần kinh căng hẳng, hơn nữa gan và hận còn có dấu hiệu suy giảm chức năng”

Võ Hạ Uyên yên lặng lắng nghe, nhấ hời không nói gì.

“Bà chủ”

Giọng nói của Phùng Bảo Đạ đã rầm đến mức không hể nào rầm hơn: “Nếu như cô không hỏi, có lẽ đời này cũng sẽ không có ai nói cho cô biế. Những chuyện năm đó, cho dù ổng giám đốc rương có làm sai chỗ nào, hì rong mắ ôi cũng chỉ là anh ấy ính oán sai. ừ đầu đến cuối rong lòng anh ấy chỉ có mộ mình cô, mọi việc anh ấy làm đều là vì cô.

Mộ năm này, ống giám đốc rương người không ra người ma không ra ma, anh ấy rõ ràng đau lòng muốn chế, nhưng lại vẫn kiên nhân dùng đao đâm vào rái im mình, chỉ để có cảm giác anh ấy đang chịu đau đớn cùng cô cũng chính là rừng phạ bản hân mình”

“Bà chủ” Phùng Bảo Đạ đứng dậy cúi đầu với Võ Hạ Uyên: “Nếu như cô còn sống, hãy cùng ổng giám đốc rương sống hậ ố được không?”

Võ Hạ Uyên quay đầu, rong lòng loạn như ơ vò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status